Người Biết Xuân Về - Chương 3
Ta lập tức thở phào một cúi thật sâu tạ ơn
Vu đại phu hớn hở:
“Cháu gái cháu thật phúc Tiểu hầu gia nhà họ Quý gặp cháu cũng coi như ba đời tích đức”
Lúc Quý Phỉ An khẽ khàng tỉnh
Ánh mắt yếu ớt lướt giọng cũng khàn khàn mệt mỏi:
“Không nương tử phúc… mà là… nương tử đối với ”
Ta sững hồi lâu
11
Ngũ quan của Quý Phỉ An thực sự nhất là đôi mắt đào hoa — rõ ràng gương mặt còn vương nét bệnh tật tiều tụy mà trong mắt vẫn ánh lên sắc nước long lanh tựa xuân thủy
Ta hỏi:
“Vậy… mệnh ”
Quý Phỉ An mỉm :
“Tốt Không giấu nàng mỗi lần nàng nắm tay đều cảm thấy trong như một dòng ấm áp chảy tựa như đang duy trì sinh mệnh của
“Nàng rời phủ dự yến đột nhiên phát bệnh vốn dĩ nên mất mạng… lúc nàng về cảm nhận một tia sinh cơ ùa tim
“ tia sinh cơ mỏng gần như giữ nổi Chỉ đến khi Vu đại phu đến mới cảm thấy luồng sinh khí thực sự hoà thân thể
“Cho nên nếu nhờ nàng tận tâm tận lực vì e rằng đã sớm Hoàng tuyền
Vu đại phu cũng — nếu nàng ngày ngày sai mời ông nếu nàng kiên trì dùng nước ấm lau trán … thì đã chẳng thể sống nổi”
Hắn với vẻ mặt nghiêm túc hề giống như dối trá
Từng lời từng chữ giọng nhẹ như gió xuân nhưng nặng tựa ngàn cân
Ta hiểu tin — một cách kỳ lạ
Thì … mệnh
Là vì đối xử với
Chính vì thật tâm với mới thể sống sót
Cũng giống như năm xưa đối với Tạ Diễn Hạc
Không mang mệnh cẩm lý gì cả —
Mà là… đã dốc hết lòng vì
Ngay khoảnh khắc đột nhiên hôn mê bất tỉnh
Trong mộng nhiều ký ức hiện lên
Ta mơ thấy năm bốn tuổi khi chân của Tạ Diễn Hạc gãy Ta đã đến mức thở nổi trong cơn mơ hồ hỏi :
“Muốn chân khỏi ”
Ta đáp: “Muốn”
Rồi đó chân thật sự khỏi
Mà thì sốt liền mấy ngày
Năm sáu tuổi rơi xuống vách núi mạng sống như treo sợi tóc
Ta một đội mưa tìm thấy giọng quen thuộc dường như đang chỉ đường cho
Ta tìm thấy — và đánh đổi bằng việc rơi xuống suối
Tạ gia giáng chức đày đến Ninh Cổ Tháp giờ đây vinh quang rạng rỡ
Mà nguyên nhân chỉ vì cha nghi ngờ
Đây mệnh cẩm lý
Là một thứ một đổi một
Ta giúp phu quân tương lai thăng quan tiến chức còn bản thân thì rút cạn tất cả
… dựa
Ta rốt cuộc cũng hiểu — thích cái gọi là “mệnh”
Cũng như giờ đã nhận thật lòng thích Quý Phỉ An nhưng cái danh “phu quân” chi phối nữa
Giữa cơn mê man một tiếng thở dài vọng đến:
“Đào thị Tri Xuân ngươi thích loại mệnh cách ”
Ta đáp:
“Không thích”
12
Khi tỉnh lần nữa đã là ba ngày
Mở mắt điều đầu tiên thấy là Quý Phỉ An đang cạnh giường
Gương mặt gầy guộc quầng thâm mắt rõ rệt trông như đã mấy đêm ngủ
Ta khẽ siết lấy tay sững lập tức gọi :
“Mau mời nhạc mẫu Nương tửnàng…”
Ta mỉm ánh mắt trêu chọc:
“‘Nương tử’ ‘Nhạc mẫu”
Khuôn mặt Quý Phỉ An lập tức đỏ bừng cả vành tai cũng đỏ theo:
“…Ừm Nàng là nương tử của ”
Ta biết ngay mà — tiểu xui xẻo quanh năm bước chân khỏi cửa chịu nổi trêu chọc nhưng cũng ngờ… thật sự dám nhận là nương tử
Ta nắm chặt tay :
“Nắm tay đến bạc đầu một đời một kiếp một đôi — vốn là chuyện của hai
Ta dám dễ dàng hứa hẹn điều gì
hiện tại chỉ vì một — là Quý Phỉ An”
Quý Phỉ An khẽ đáp giọng nhẹ như gió:
“Một đời một kiếp một đôi ”
Ta ngẩn :
“Gì cơ”
Hắn kéo lòng ôm thật chặt giọng trịnh trọng dịu dàng:
“Một đời một kiếp một đôi Ta sẽ nạp Cũng chỉ nàng là thê tử của ”
Sau giây lát tĩnh lặng thấy chính :
“Được”
Nếu Quý Phỉ An làm tự nhiên cũng làm
Nếu làm … cũng sẽ trách
Ít nhất tình cảm của hiện tại là thật lòng
13
Sau khi mẹ đến Quý Phỉ An ngoan ngoãn trở về phòng nghỉ ngơi
Vừa trông thấy mẹ đã rơi nước mắt ôm chặt lấy lòng:
“Con gái của Tri Xuân con khổ ”
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi tóc mẹ đã bạc ít
Sống mũi cay xè ôm mẹ thật chặt
“Mẹ mẹ xem con vẫn bình an vô sự đây thôi”
Mẹ cẩn thận từ đầu đến chân giọng vẫn nghẹn ngào nơi cuống họng
“Mẹ hối hận ”
Mẹ mẹ nên tin cái gọi là mệnh cẩm lý cũng nên để tiếp xúc quá nhiều với Tạ Diễn Hạc càng nên dạy bất cứ điều gì để coi thường
Ta biết nên cảm thụ lời chỉ khẽ thở dài một tiếng
Mọi lầm thể đổ lên đầu mẹ
Lúc còn nhỏ mỗi lần học nữ công thân thể liền phát sốt mấy ngày liền nóng đến nỗi khiến cha mẹ hoảng loạn mất ngủ cả đêm
Mỗi khi sách gặp đủ thứ tai họa — khi thì đau bụng khi thì đau đầu lần còn suýt đập đầu tường mà chấn thương
Đêm đó mẹ ôm suốt một đêm
Sáng hôm tỉnh dậy giả vờ như gì xảy
Trên đời cha mẹ nào chẳng mong con nên
điều họ mong hơn cả — là con cái bình an
Huống chi mẹ dạy nhuộm móng tay bằng hoa phượng tiên dạy những đạo lý ngoài sách vở mà nữ nhi cần
Mẹ còn dạy nữ tử cần biết quý trọng và yêu thương bản thân mới thể khiến khác tôn trọng
Những gì mẹ dạy còn hữu dụng hơn trong sách nhiều
Và… thích Tạ Diễn Hạc là chuyện của thể trách mẹ
Dù mẹ làm mối vẫn sẽ thích một Tạ Diễn Hạc ôn hòa nho nhã như ngọc
Huống hồ năm đó từng cứu khỏi tai nạn trong trường đua ngựa của hoàng cung
Ân cứu mạng cộng thêm tuổi xuân bối rối mà Tạ Diễn Hạc tài mạo song là mộng tưởng của bao nữ tử trong kinh thành
Ta thích là chuyện quá đỗi bình thường
Ta từng phủ nhận bản thân từng yêu Tạ Diễn Hạc
cũng rõ ràng nhận — hiện tại thật lòng ghét
Ta nắm tay mẹ nụ rơi lẫn với nước mắt:
“Mẹ nữ nhi bây giờ sống Quý Phỉ An đối xử với con ”
Mẹ dịu dàng “ừ” một tiếng ánh mắt ánh lên ý lấp lánh:
“Phải ánh mắt của con còn hơn mẹ chọn con rể tất nhiên cũng hơn”
14
Ta hỏi mẹ:
“Chuyện ở tiệc Hoa Triều hôm … khiến nhà gặp phiền phức gì ”
Mẹ vỗ nhẹ tay giọng đầy ẩn ý:
“Con cần lo lắng cho gia đình Chuyện lặt vặt của mấy cô nương thể truyền tới tai Hoàng hậu nương nương”
Lúc mới an tâm
Ta hối hận chuyện đã đẩy Vương Uyển Dung xuống nước hôm đó càng hối hận chuyện đã đập vỡ chiếc vòng ngọc
Ta chỉ sợ — Hoàng hậu nương nương truy xét
Dẫu hiện giờ nhà họ Tạ đang ngày càng thăng tiến còn nhà thì bệ hạ dè chừng
Chỉ là… lời mẹ hình như còn hàm ý khác
Thấy nghi hoặc mẹ đắp chăn cho mỉm dịu dàng:
“Giờ con còn đang bệnh đừng nghĩ nhiều Sau sẽ rõ”
Ta biết mẹ lo cho nên ngoan ngoãn xuống
Mẹ tiếp:
“Chỉ là mấy ngày con bệnh nhà họ Tạ cũng chẳng yên gì Nghe Tạ tam công tử đột nhiên đổ bệnh nặng đại phu đều chữa ”
Ta và mẹ đưa mắt liền hiểu trong lòng đối phương đang nghĩ gì
Tạ Diễn Hạc vốn mang mệnh xui rủi nhưng đây bên cạnh trợ mệnh ngoài mới
Còn hiện tại bên — chỉ Vương Uyển Dung một kẻ mệnh bình thường mà thôi
“Tri Xuân mẹ biết con từng thật lòng yêu Tạ tam công tử nhưng con hiểu xứng với tình cảm của con”
Ta khẽ thở dài cọ nhẹ tay mẹ
Ấm áp quá giống hệt như thuở ấu thơ
“Mẹ con đã sớm còn yêu nữa ”
Không khi gả cho Quý Phỉ An
Mà là — khi và Tạ Diễn Hạc định hôn kỳ
15
Sau khi Tạ gia hồi kinh liền coi thường phủ Tướng quân nhà còn Tạ Diễn Hạc thì đem lòng yêu Vương Uyển Dung
Cha mẹ đành lòng buồn bã nên lén dâng tấu lên Thánh thượng cầu ban hôn cho và Tạ Diễn Hạc
—— rốt cuộc vẫn thành
Tạ Diễn Hạc tin liền đích thân đến phủ Tướng quân oai một phen khiến ai nấy đều sợ hãi
Hắn nắm chặt tay lực đạo mạnh
“Đào Tri Xuân nàng ơn với sẽ cưới nàng đừng ép ”
Khi đó thật ngây thơ cứ ngỡ Tạ Diễn Hạc là quật cường thanh cao cưới vì chịu ơn nên liền gật đầu chấp thuận
Mà cha mẹ để thể gả cho Tạ Diễn Hạc đã cúi đầu đến tận đất Tạ gia
Tạ gia chịu đưa sính lễ cha mẹ liền thêm sáu mươi tám tráp hồi môn chỉ mong gả vẻ vang
Đại lang nhà họ Tạ đòi cha đưa thanh bảo kiếm cha vẫn cất giữ mà rõ ràng chỉ là một văn nhân lấy kiếm làm gì
Chẳng qua là gây khó dễ
cha vẫn đưa — đưa một cách cam tâm tình nguyện
Ngoài Tạ gia còn đưa vô số yêu cầu vô lý
Nhà đều gật đầu đồng ý
Không vì Tạ Diễn Hạc là quân tử đáng để gửi gắm cả đời
Mà là vì — thích
Trước đêm xuất giá mẹ suốt gần một đêm
Bà sợ đến Tạ gia sẽ ức hiếp