Người Biết Xuân Về - Chương 2
6
Tiệc Hoa Triều
Quý Phỉ An để phủ dưỡng bệnh một đến dự yến
Vương Uyển Dung tiên: “Đào tỷ một Tiểu hầu gia thật sự bệnh đến nỗi rời nổi giường ”
Các tiểu thư khác cũng che miệng cợt
“Cứ tưởng vận mệnh lắm ai ngờ gả cho một kẻ bệnh tật”
“Phải đó cái tên bệnh tật khắc cha mẹ đúng là vặn xứng với một kẻ vô dụng”
“Ta còn một chuyện to tướng — Đào Tri Xuân đến sòng bạc cược rằng sẽ để Quý phủ vét sạch thật là buồn chết Ai mà chẳng biết Quý phủ đang thảm hại thế nào”
Vương Uyển Dung phe phẩy quạt nụ thanh nhã
Quả thực là một mỹ nhân
thật lòng ưa nàng
Ta về phía xa: “Vậy còn Tạ tam công tử Tạ Diễn Hạc ngươi cũng nghĩ như Nếu rõ thể nhắc cho ngươi từng câu một”
Mọi lập tức im bặt
Đặc biệt là Vương Uyển Dung khuôn mặt lập tức tái mét
Không ai bản thân trở thành cái tên nhiều chuyện trong mắt khác
Vương Uyển Dung là một mỹ nhân — đồng thời cũng là một mỹ nhân bụng đầy tâm cơ
Nàng lập tức nắm lấy tay thân thể nghiêng về một bên bước chân lảo đảo — cứ thế ngã thẳng xuống hồ nước lưng
Mấy vị khuê mật của nàng lập tức hét ầm lên
“Đào Tri Xuân tiện nhân nhà ngươi Dám đẩy Uyển Dung xuống nước”
“Cứu Mau cứu Uyển Dung rơi xuống hồ ”
Tạ Diễn Hạc chẳng buồn suy nghĩ lập tức nhảy ùm xuống kéo Vương Uyển Dung lên khỏi mặt nước ôm chặt lòng
Vương Uyển Dung yếu ớt ngẩng đầu khẽ kéo vạt áo Tạ Diễn Hạc: “Lang quân đừng trách Đào tỷ…”
Sắc mặt Tạ Diễn Hạc lập tức sầm
Ta khẽ tặc lưỡi: “Thật là tình ý ”
“Hửm”
Tạ Diễn Hạc dường như bất ngờ nhưng giây lát khựng
Chúng đều chợt nhớ đến một chuyện cũ…
7
Năm đó rơi xuống vách núi suýt nữa dòng suối nhấn chìm
Ta biết bơi vất vả lắm mới kéo lên
Sau khi cứu chúng cùng hong lửa bên bờ chờ dần khôi phục khí lực
Thế nhưng hiểu vô tình ngã xuống suối
Lúc mới sáu tuổi nước suối sâu cạn đủ ngập nửa đầu
Khi đó Tạ Diễn Hạc chẳng hề lo lắng như hôm nay chỉ hô hoán một hồi thấy thật sự ai đến mới miễn cưỡng nhảy xuống cứu
Hắn giải thích là: bản thân mới hồi sức sợ đủ sức kéo lên
giờ sợ mà là cứu
Tính mạng của đối với chẳng đáng là bao
Ta tưởng sẽ để tâm
lời buông nhẹ tênh chẳng hề bận lòng chút nào
Có lẽ Đào Tri Xuân khi xưa sẽ buồn đến mức ngụp lặn luôn trong nước bởi đó là vị hôn phu tương lai — là Tạ Diễn Hạc
Còn Đào Tri Xuân bây giờ đã gả cho Quý Phỉ An một bằng lòng ký thư bỏ chồng
Vậy nên nhướng mày mỉm
Không còn quan tâm nữa
Tạ Diễn Hạc thoáng mất tự nhiên
Vương Uyển Dung thấy thế vội vàng rơi nước mắt như hoa lê trong mưa
“Lang quân ——”
Giọng điệu uyển chuyển mềm mỏng khiến Tạ Diễn Hạc lập tức nghiêm sắc mặt
Hắn bất chợt ngẩng đầu ánh mắt dữ tợn giọng nặng nề:
“Đào Tri Xuân đã sai gả thì đừng dây dưa nữa Nếu Uyển Dung xảy chuyện gì ngươi đền mạng”
Vừa điên cuồng trượng nghĩa vẻ nho nhã — đó là Tạ Diễn Hạc mà từng quen biết
Ta tình cảm với
chính vì mới thấy ghê tởm hơn
Chữ “Cút” còn kịp thốt đã hầu vội vã chạy đến bẩm báo:
“Không xong phu nhân tiểu hầu gia ”
Ta lập tức giật
Còn Tạ Diễn Hạc thì bật
“Nếu ngươi trở thành quả phụ thể nạp ngươi phủ Tri Xuân chúng dù cũng là thanh mai trúc mã”
8
Quả… phụ
Không hiểu trong lồng ngực như bốc lên một ngọn lửa càng lúc càng cháy mạnh như thiêu đến tận cổ họng chỉ trực trào
khi Tạ Diễn Hạc bật khe khẽ
Tạ Diễn Hạc thoáng khựng
Ngay đó vung tay tát cho một cái thật mạnh
Nửa bên mặt của Tạ Diễn Hạc lập tức sưng vù đầy kinh ngạc:
“Đào Tri Xuân”
Vương Uyển Dung lúc đầu còn choáng váng đó lập tức thét chói tai:
“Đào Tri Xuân Ngươi… ngươi dám đánh lang quân của ”
Ta quên mỉm với nàng
Không biết sức lực từ tới kéo mạnh Vương Uyển Dung khỏi lòng Tạ Diễn Hạc đẩy thẳng xuống hồ
Nhìn nàng vùng vẫy trong nước chẳng cảm thấy hả hê gì trái còn thấy chua xót
Chuyện tranh đoạt đời nhiều vô kể nữ nhân đấu với nữ nhân vì quyền vì lợi —
vì một nam nhân thì — đáng
Ta lạnh nhạt :
“Vừa ngươi bảo là đẩy ngươi xuống nước Được giờ thì đúng là đẩy đấy Lần cũng là ”
Tạ Diễn Hạc mắt đỏ rực gào lên:
“Đào Tri Xuân ngươi dám Ngươi dám đẩy Uyển Dung xuống nước Ngươi đúng là đồ đàn bà ghen tuông độc ác”
Hắn định lập tức nhảy xuống hồ cứu nhưng chặn :
“Tạ tam công tử phiền ngươi chờ một chút Năm xưa ngươi từng tặng một vật quý hôm nay trả ngay mặt mọi ”
Tạ Diễn Hạc cứu vốn liên quan đến cũng chẳng trông mong sẽ dừng
Vậy mà hiểu khựng bước trừng mắt lạnh lùng :
“Là vật gì”
Ta nhạt một tiếng chậm rãi tháo chiếc vòng ngọc tay xuống tiện tay ném xuống đất
Chiếc vòng ngọc vỡ tan thành nhiều mảnh một mảnh văng lên cứa mặt Tạ Diễn Hạc máu tươi chảy ròng
Vậy mà như hề biết ánh mắt đờ đẫn thất thần
Các tiểu thư xung quanh cũng sững sờ giây lát
Dù thì giữa nữ nhân với vẫn chút đồng cảm
Họ phần lớn đều biết chuyện cũ giữa và Tạ Diễn Hạc
Cũng biết từng quý chiếc vòng đến nhường nào
quý đến mấy thì đã
Ta còn yêu chủ nhân của nó thì món quà cũng chẳng đáng để lưu giữ nữa
Nhân lúc mọi còn hồn lập tức sai thông báo cho Hoàng hậu nương nương một tiếng đó thản nhiên lên xe ngựa rời
Sau lưng huyên náo ầm ĩ chỉ lờ mờ tiếng Tạ Diễn Hạc đang gọi tên
Thế nhưng — đã còn quan trọng nữa
Điều quan trọng là Quý Phỉ An
9
Ta trở về phủ Quý Phỉ An đang giường thở yếu ớt như sợi tơ mỏng manh
Người hầu rời là phát sốt cao
Lúc sắc mặt trắng bệch hai gò má ửng hồng thân nóng hầm hập thỉnh thoảng còn ho vài tiếng giọng yếu đến mức như sắp tắt từng cơn ho như xé toang lồng ngực
Từng tiếng một rung lên tận tim
Mẹ từng những chuyện khiến trái tim rung lên gọi là đau lòng
khiến đau lòng hơn cả ——
Là bàn đặt một phong thư
Thư bỏ chồng đó đề rõ nét chữ của :
Quý Phỉ An
Từng nét mực đã khô
E rằng đã từ lâu
Bỏ chồng — đúng thật là lựa chọn nhất
Ta siết chặt tờ thư trong tay cất hộp hiểu nước mắt rơi
Ta lập tức lệnh cho hạ nhân mời tất cả danh y nổi tiếng trong kinh thành tới còn thì cạnh giường ngừng dùng khăn thấm nước nóng đắp lên trán
Môi Quý Phỉ An khô nứt nghiêm trọng cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đó
“Ta sẽ để chết Chàng yên tâm”
Vô ích Hắn vẫn tỉnh
Từng hầu trong phòng đều lộ vẻ thất thần
Trình quản gia còn quỳ đất lau nước mắt
Ta quát lớn:
“Không ”
Quý Phỉ An chỉ sốt cao thôi thể chết
tất cả danh y mời đến đều lắc đầu ai cũng : thuốc thang vô phương
Đây đã là những đại phu giỏi nhất kinh thành còn ai khác nữa
Trình quản gia nghẹn ngào:
“Phu nhân … đã tận lực ”
Ta cảm thấy chân chênh vênh mắt tối sầm từng đợt
lúc đó ngoài cửa truyền đến một tiếng reo mừng:
“Phu nhân Đại phu họ Vu đã trở về ——”
10
Ngoại thành kinh đô một vị Vu đại phu là cố giao của cha mẹ thuở
Nghe đồn y thuật của ông cực kỳ cao minh nhưng ông sống ẩn dật nơi thôn quê ít biết đến
Ngay khi gả cho Quý Phỉ An đã lập tức phái mời Vu đại phu
Đáng tiếc Vu đại phu thích ngao du sơn thủy lần sai tới thì ông vắng
Thế là ngày nào cũng cho đến hỏi cho phép bỏ sót dù chỉ một ngày
May mắn thay hôm nay ông trở về cũng chịu vì mà phá lệ một lần
Ta cho lui tất cả hạ nhân chỉ để hai phụ giúp
Vu đại phu nhíu mày :
“Cháu gái Đào gia sẽ cố hết sức”
Mũi cay xè hiểu rõ — nếu đến Vu đại phu mà cũng cứu nổi thì Quý Phỉ An thật sự còn hy vọng
Ta siết chặt lòng bàn tay cúi thật sâu với Vu đại phu:
“Làm phiền ”
Ta và Vu đại phu thức trắng cả đêm
Mạng của Quý Phỉ An — giữ
“Cháu gái bệnh của tiểu hầu gia chứng nan y nhưng cần điều dưỡng cẩn thận Dưỡng nửa năm thân thể sẽ phục hồi như thường”