Ngược Dòng - Chương 4
10
Hôm đó, yến tiệc kết thúc rất sớm.
Gần như ngay khi chân tướng được làm rõ, các vị khách liền lần lượt cáo từ.
Cũng chẳng còn ai quan tâm tới việc các tiên sinh Thanh Sơn thư viện chấm ai là người thắng cuộc trong thi thơ nữa.
Khách khứa rời hết, nhưng Ninh Triết vẫn chưa đi.
Hắn không nói gì nhiều — vốn dĩ hắn cũng chẳng phải người giỏi nói lời hoa mỹ. Chỉ căn dặn hạ nhân bên cạnh ta phải chuẩn bị thêm vài chậu than trong phòng, đừng để ta bị lạnh.
Trước khi rời đi, hắn chăm chú nhìn ta, ánh mắt chứa chan tình ý:
“Ta cứ tưởng bài thơ chuẩn bị sẵn đã đủ tốt rồi, không ngờ nàng luôn có cách tự xoay chuyển tình thế. Có vẻ như Tử Khiêm này là dư thừa rồi.”
Tâm trí ta chợt dao động, nghĩ đến bộ dạng phát điên của hắn kiếp trước sau khi ta gặp chuyện, chưa kịp suy nghĩ kỹ, lời đã thoát miệng:
“Tử Khiêm, chớ nên tự coi thường bản thân. Tiểu nữ cũng có một chuyện muốn nhờ chàng.”
Trên mặt Ninh Triết, ý cười càng rõ — dường như rất hài lòng với cách xưng hô của ta.
“Chuyện gì vậy?”
Ta suy nghĩ một lát, rồi nói ra một cái tên.
“Phiền Tử Khiêm giúp ta tra xem người này rốt cuộc là ai.”
Ninh Triết ghi nhớ cái tên ấy, gật đầu chào tạm biệt.
Đúng lúc ấy, Thời Duyệt bước tới, còn muốn đi tiễn, nhưng lại bị phụ thân gọi giật lại:
“Không ai được ra ngoài. Đến hoa sảnh cả đi.”
11
Phụ thân nổi giận lôi đình.
Ông mắng mẫu thân không làm tròn bổn phận, nói phủ có bao nhiêu hạ nhân mà không trông được mấy đứa nhỏ, còn trách di nương phối hợp mà chẳng có tác dụng gì.
Chỉ là, đối với hai tỷ muội chúng ta, ông lại dịu giọng đi hẳn:
“Hôm nay Lam nhi có thể cứu được tiểu công tử kia, cũng xem như đã lập công chuộc lỗi. Phu nhân Anh Quốc công có mời con đến phủ chơi mấy hôm, đến lúc đó dẫn theo muội muội con cùng đi.”
Lời này chẳng khác nào ngầm thừa nhận — ông muốn ta dùng mối quan hệ của mình để mở đường cho Thời Duyệt.
Lòng ta vốn đã nguội lạnh từ lâu.
Ngẩng đầu lên, lại thấy mẫu thân cũng không có lấy nửa lời phản đối.
Bà nhìn ta, thậm chí còn mỉm cười khích lệ, như thể hoàn toàn không hay biết những chuyện mà Thời Duyệt đã làm với ta.
Thời Duyệt quả nhiên rạng rỡ hẳn lên:
“Vậy làm phiền tỷ tỷ rồi.”
Ta nhìn nàng ta, cười nhẹ nhàng:
“Không phiền.”
Chỉ là, trước khi tan cuộc, phụ thân đã giữ Thời Duyệt lại trong hoa sảnh.
Là để răn dạy hay có chuyện gì khác, ta cũng không rõ nữa.
12
Yến tiệc tại phủ Anh Quốc công lần này, phu nhân chỉ mời vài vị khuê trung tri kỷ.
Tất cả đều là nữ quyến, trái lại khiến người ta an tâm hơn, không khí cũng nhờ đó mà thả lỏng, thoải mái hơn nhiều.
Đúng lúc phu nhân Anh Quốc công nổi hứng, còn đặc biệt gọi gánh hát trong phủ bày một vở tuồng đang rất thịnh hành nhất kinh thành hiện nay.
Nói là nhã tục đều hợp, hôm nay xem thử cũng chẳng muộn.
Vừa nghe là vở mới, ta lập tức hiểu rõ có chuyện gì.
Không ngờ tay của di nương đã sớm vươn tới tận các gánh hát trong những đại hộ trong kinh.
Chỉ là Thời Duyệt lại có vẻ chưa từng nghe đến, vẻ mặt đầy hiếu kỳ, chuyên chú lắng nghe từng câu từng chữ trong vở tuồng.
Đến đoạn nhập tâm, nàng ta còn rơi nước mắt, bi thương nức nở theo lời ca tiếng hát của đào kép.
Đến tận lúc yến tiệc kết thúc, đôi mắt nàng ta vẫn còn hoe đỏ.
Trên xe ngựa trở về, nàng ta khóc mà hỏi ta:
“Tỷ tỷ, vở tuồng hay như vậy, sao tỷ xem rồi lại không thấy buồn?”
Ta nghiêng đầu, nhìn nàng:
“Vì sao lại phải buồn?”
Thời Duyệt mím môi, như thể lại nhớ tới chỗ nào bi ai, vừa mở miệng, còn chưa kịp nói lời nào thì xe ngựa bỗng lắc mạnh, hai tỷ muội ta trong xe chao đảo một hồi.
Nước mắt nàng ta lập tức bị nghẹn lại, hất tung rèm xe, quát xe phu:
“Chuyện gì vậy? Không biết trong xe còn có người sao? Ngươi ở viện nào? Hành sự sao lại hấp tấp như thế?”
Xe phu ấp úng một hồi, cuối cùng chỉ nói:
“Cô nương, phía trước có người nằm giữa đường! Nhưng thật sự không phải xe nhà ta đụng phải hắn đâu!”
Thời Duyệt nhíu mày, quay sang nhìn ta:
“Tỷ tỷ, người này nằm giữa đường, chi bằng đừng để ý đến, chúng ta cứ về phủ thôi.”
Ta cúi đầu liếc nhìn, khẽ cười lạnh.
Ồ, lại là người quen à?
Ta liền đáp lời:
“Này, người kia còn thở không? Kéo sang bên vệ đường đi, coi chừng lại bị xe nhà người khác cán chết.”
Xe phu vâng lời, khi kéo người kia dậy cố tình để hắn lộ mặt ngay trước rèm xe của ta.
Thời Duyệt nhìn rõ người, liền buột miệng kêu lên một tiếng.
Ta liếc nàng ta, nàng ta vội vàng xua tay:
“Không sao, không sao, chỉ là thấy người này hình như là thư sinh, hơn nữa còn có gương mặt tuấn tú, e là công tử nhà ai đó.
“Nếu là công tử nhà người khác, mà chúng ta bỏ mặc hắn ở đây, chẳng phải là không thỏa đáng lắm sao?”
Ta mỉm cười nhìn nàng ta, nàng ta cười cười, có chút ngượng ngùng.
“Tỷ tỷ, hay là chúng ta đưa hắn về Thời phủ đi…”
Ta lập tức từ chối:
“Không được!”
Nàng ta lập tức ngậm miệng, ánh mắt vẫn còn lưu luyến chẳng nỡ rời.
Ta dịu giọng đôi chút:
“Nhưng cũng có thể đưa người này đến trang viện gần đây, chuyện này không nên truyền ra ngoài. Giao cho Xuân Hồng xử lý đi.”
Thời Duyệt lập tức cười tươi, ôm lấy cánh tay ta làm nũng:
“Vậy thay mặt vị thư sinh này, muội xin đa tạ tỷ tỷ đã từ bi.”
13
Hôm ấy sau khi chúng ta trở về, di nương không nói gì.
Ngược lại là mẫu thân, dẫn cả hai tỷ muội ta về phòng, hỏi han suốt một hồi.
Nhìn thì như đang hỏi xem chúng ta có thất lễ gì trước mặt phu nhân Anh Quốc công hay không.
Nhưng thật ra, từng câu hỏi đều xoay quanh vở tuồng kia, cùng việc trên đường về có gặp chuyện gì bất thường hay không.
Thời Duyệt tuổi còn nhỏ, có gì cũng giấu không nổi.
Vậy mà mẫu thân cũng chẳng truy hỏi thêm, ngược lại còn rất hài lòng để bọn ta lui xuống.
Đến lúc này, ta mới chợt hiểu — dường như ngay cả mẫu thân cũng không đứng về phía ta.
Người ta vẫn nói phụ mẫu luôn tính toán sâu xa vì con cái.
Chỉ là, toan tính của mẫu thân… dường như đều rơi hết lên người ta.
Sau đó, mỗi ngày ta đều ra ngoài cùng Thời Duyệt.
Thời Duyệt đến biệt trang, còn ta thì đến phủ của Ninh Triết.
Dù nói là nam chưa cưới, nữ chưa gả không nên lui tới thân mật, nhưng hôn sự giữa ta và Ninh Triết vốn đã được Hoàng thượng cùng Thái hậu đồng ý, cho nên dù ta đường đường chính chính tới gặp hắn, người ngoài cũng không dám nói nửa lời.
Chỉ là Ninh Triết ban đầu có hơi ngượng ngùng.
Thế nhưng sau vài lần ta đến, hắn liền phát hiện điều gì đó.
Lần thứ hai ta tới, hắn đã đem toàn bộ lý lịch của Trương sinh đặt trước mặt ta, vẻ mặt mang theo mấy phần bất đắc dĩ:
“Nếu Thời Lam thật sự thích thư sinh, cũng nên chọn người cho cẩn thận. Tên này tâm địa chẳng đơn giản, còn cố ý ngất xỉu giữa đường ngay lúc các nàng hồi phủ, thân thế lại không rõ ràng.”
Hắn còn định nói thêm, ta đã ngắt lời:
“Tiểu Hầu gia ghen rồi.”
Hắn liên tục xua tay phủ nhận.
Nhưng ta đã đứng dậy:
“Vậy chi bằng ta đền bù một chút, để Tiểu Hầu gia biết lòng ta rốt cuộc đặt nơi ai.”
Vừa dứt lời, ta đã nghiêng người tiến lại, tay đặt nhẹ lên ngực hắn.
Ninh Triết phản ứng mạnh đến bất ngờ, mặt lập tức đỏ bừng.
Mà hắn càng như vậy, ta lại càng cảm thấy thú vị.
Ban đầu vốn chẳng có ý gì, nhưng lúc này lại như tên đã lên dây, không thể không bắn.
Chỉ là, còn chưa kịp làm gì, ngoài cửa đã vang lên tiếng động.
Người đến là tiểu đồng của Ninh Triết, giọng mang theo lo lắng rõ rệt:
“Hầu gia, có chuyện rồi! Trang viện của Thời gia ở ngoại ô kinh thành xảy ra chuyện, nghe nói… có người chết!”
Ta lập tức bật dậy, cùng hắn nhìn nhau một cái.
14
Khi ta tới được ngoại ô kinh thành, thì chuyện nơi đó đã gần như sáng tỏ.
Không ngờ lại là di nương phát hiện Thời Duyệt có điểm bất thường, liền cùng mẫu thân âm thầm bám theo.
Hai người thấy nàng ta nấn ná quá lâu trong trang viện ở ngoại ô, liền trực tiếp đẩy cửa mà vào.
Không ngờ lại bắt gặp cảnh trên giường đầy rẫy xuân sắc.
Thời Duyệt đang gian díu cùng Trương sinh.
Hai kẻ ấy hoan ái cuồng nhiệt, thần trí mê loạn, chẳng còn biết trời đất là gì.
Vừa thấy di nương và mẫu thân, Trương sinh theo bản năng liền đẩy Thời Duyệt ra.
Thời Duyệt đau lòng đến tột cùng, nhưng vẫn đứng chắn trước mặt hắn, nói nàng tình nguyện cùng Trương sinh rời khỏi kinh thành sống cuộc đời dân dã.
Di nương tức đến hộc máu, lập tức cầm đồ đập thẳng vào hai người.
Không ngờ mẫu thân lại liên tục ngăn cản.
Thái độ của bà vô cùng kỳ lạ, như thể từ lâu đã bất mãn với di nương.
Ngay tại chỗ, di nương liền đối đầu với bà.
“Phu nhân lúc ấy ngăn cản di nương đánh Trương sinh, bọn hạ nhân ai cũng thấy rõ ý đồ bao che. Chỉ là không ngờ, di nương tức đến mức… ngay cả phu nhân cũng ra tay đánh.”
Phải rồi, di nương tức giận đến điên dại, vậy mà đã động thủ với cả mẫu thân.
Hai người xé nhau ngay tại chỗ, hạ nhân vội lao tới can ngăn.
Nhưng không ngờ mẫu thân lại bật thốt ra một câu:
“Vì sao là con tiện nhân ngươi tới bên Trương sinh? Vì sao không phải là tỷ tỷ ngươi?”
Khi nghe hạ nhân thuật lại lời ấy, ta gần như không tin nổi vào tai mình.
Ngay lúc đó, hạ nhân của Ninh Triết cũng đến được trang viện, đưa một mảnh giấy nhỏ vào tay hắn.
Ninh Triết xem xong, sắc mặt liền biến đổi, nhưng vẫn đưa tờ giấy ấy cho ta.
“Thời Lam, nàng xem rồi… đừng giận.”
Ta mở ra, chỉ thấy vài hàng chữ:
【Lạc Hồng tiên sinh – là bút danh của phu nhân Thời gia thời trẻ.】
Cả người ta như rơi vào hố sâu mê loạn.
Thì ra… tất cả đều là mẫu thân?
Là bà mượn tay di nương để bày ra mọi việc?
Đáng giận thay, ta lại hận sai người!
Nghĩ lại những việc mẫu thân từng làm, mọi chuyện giờ nhìn lại… chỗ nào cũng thấy sơ hở.
Nhưng chuyện ở trang viện vẫn chưa kết thúc.
Từng cỗ thi thể lần lượt được khiêng ra — một vụ huyết án kinh hoàng.
Có hạ nhân từng lén nhìn thấy, kể lại:
Khi ấy, di nương vừa đánh mẫu thân vừa mắng lớn:
“Chúng ta cùng xuyên đến thời đại này, ngươi nói nhiệm vụ của ngươi sắp hoàn thành, chỉ cần để nữ chính gả cho nam chính là xong. Hóa ra cái ngươi gọi là nam chính… chính là tên này?”
“Ngươi nhìn hắn xem? Một tên vô dụng, nhát gan hèn mọn, chẳng ra gì!”
Mẫu thân vẫn đáp lại đầy chính khí:
“Ta thấy hắn đáng thương, nên dưỡng hắn trước chẳng được sao? Hắn là nhân vật ta tạo ra, là nhiệm vụ của ta, ta tất nhiên phải thương xót nam chính của mình!”
Di nương tức nghẹn lời.
Đến khi thấy Thời Duyệt quần áo xốc xếch, còn liều mạng che chắn cho Trương sinh, bà như phát điên.
Hét lớn:
“Hóa ra ngươi muốn bày kế hại mẹ con ta từ đầu?!”
Vừa dứt lời, bà rút ngay trâm cài trên đầu, đâm thẳng vào cổ mẫu thân.
Mẫu thân chết tại chỗ. Di nương cũng hóa điên.
Trương sinh chợt từ giường lao dậy, gào rằng phải báo thù cho mẫu thân, rồi siết cổ di nương đến chết.
Thời Duyệt xông lên ngăn cản, lại bị hắn hất mạnh vào góc tủ, va đầu ngất xỉu.
Di nương cứ thế chết rồi.
Giờ đây Trương sinh đã chạy trốn để tránh tội, chỉ còn Thời Duyệt là còn sống.
Nghe xong lời kể ấy, ta chỉ lặng lẽ không nói gì.
Những lời đó nghe ra, cứ như… mẫu thân và di nương vốn chẳng thuộc về thế giới này.
Chỉ tiếc rằng… người đã không còn.
Những khúc mắc trong lòng ta, e rằng chẳng ai còn có thể giải đáp nữa.
Ta đưa thi thể mẫu thân và di nương, cùng Thời Duyệt vẫn còn hôn mê, trở về phủ.
Phụ thân giận dữ, lập tức hạ lệnh truy bắt Trương sinh.
Thế nhưng với chuyện của mẫu thân, ông lại chỉ muốn biến to thành nhỏ, biến nhỏ thành không, chỉ qua loa tổ chức một tang lễ sơ sài.
Ta chỉ cảm thấy bi ai, nực cười.
Nhưng cũng… mặc ông thôi.
15
Lần nữa gặp lại Thời Duyệt, là vào ngày ta thành thân.
Kiếp trước, những kẻ từng tổn thương ta, nào chỉ có di nương, mẫu thân, hay Thời Duyệt?
Phụ thân, lại càng không thể vô can.
Sau khi Thái tử đăng cơ, ta đã giao toàn bộ chứng cứ phụ thân vi phạm luật pháp, làm trái kỷ cương cho Ninh Triết.
Và nói với hắn:
“Không cần nể mặt ta, cứ theo quy củ mà làm.”
Thời phủ nhanh chóng bị xét nhà.
Phụ thân bị giáng xuống làm thứ dân.
Ta trở thành nữ nhi của một thường dân.
Nhưng ta… chưa từng hối hận.
Sau đó, Ninh Triết vẫn đối đãi với ta như xưa, thậm chí còn thêm phần quyến luyến.
Ngày đại hôn, hắn trao cho ta thể diện lớn nhất — hồng trang mười dặm.
Khắp thành đều biết, Ninh Hầu yêu ta đến tận xương tủy.
Tàn phế thì đã sao?
Hắn yêu ta, trọng ta — ta nguyện dùng trọn trái tim này để đáp lại.
Còn phụ thân — đã là thứ dân — chỉ có thể khép nép lấy lòng, mong một ngày nào đó được Ninh Triết tiến cử, quay lại chốn quan trường.
Chỉ tiếc rằng, có ta ở đây, ông vĩnh viễn không còn cơ hội đó nữa.
Thời Duyệt, chính là lúc này, lao ra trước mắt mọi người.
Những ngày gần đây, nàng ta đã hóa điên, chỉ biết la hét điên cuồng:
“Chuyện gì mà gả cao lại tốt hơn gả cho thư sinh chứ?! Đều là lừa gạt! Đều là bọn lừa đảo!”
“Người nên làm Hầu phu nhân cao quý… phải là ta mới đúng!”
Vì oán hận, nàng ta toan rút dao muốn giết ta.
Nhưng còn chưa kịp tới gần, đã bị người của Ninh Triết kéo đi.
Lễ bái đường hoàn tất, hoa chúc phòng loan, một đêm xuân sắc mê người.
Sáng hôm sau, ta tỉnh dậy trong ánh mắt chan chứa thâm tình của Ninh Triết.
Ta nhìn hắn thật lâu, khi ánh mắt vô tình dừng lại nơi cổ tay có vết sẹo nhàn nhạt, bỗng nhớ ra điều gì:
“Năm ta cập kê, gặp phải bọn cướp… người thiếu niên hiệp khách đã cứu ta khi ấy, chính là chàng sao?”
Ninh Triết khẽ cười, dịu dàng đáp:
“Phu nhân, cuối cùng nàng cũng nhớ rồi.”
Thì ra là thế.
Thì ra… là hắn.
Ta bật khóc, nhào vào lòng hắn.
Đời này được cùng hắn nắm tay đi hết quãng đường, thật tốt biết bao.
Hết.