Ngược Dòng - Chương 3
Đối mặt với kết cục ấy, ta bình tĩnh vô cùng.
Chỉ lặng lẽ dập đầu trước phụ thân.
“Phụ thân, một năm tới nữ nhi không thể phụng dưỡng, mong người lượng thứ.”
Rồi lại quay sang mẫu thân, dập đầu thêm một cái:
“Mẫu thân, nữ nhi bất hiếu. Lần sau gặp lại, e là khi xuất giá. Xin mẫu thân đừng quá nhớ thương.”
Cuối cùng, nước mắt cũng trào ra khỏi khóe mắt ta.
“Phụ thân, còn hai mươi ngày nữa là sinh thần của tổ mẫu, xin người cho phép nữ nhi ra ngoài một lần, ít nhất cũng nên chúc mừng sinh thần của tổ mẫu.”
Phụ thân ngẫm nghĩ một lát, gật đầu đồng ý.
Trước khi bước vào khuê các, ta lén đưa một mảnh giấy nhỏ cho phu xe.
Hắn là người do Ninh Triết phái đến hầu hạ bên cạnh ta, có hắn, ta mới có thể liên lạc với Ninh Triết.
Kiếp trước ta cảm thấy người này phiền phức, từng tìm cách thoát khỏi sự giám sát.
Nhưng nay, ta chỉ có thể dựa vào hắn để nối kết với thế giới bên ngoài.
07
Ta bị nhốt trong khuê các tròn hai mươi ngày.
Những ngày ấy, ta thậm chí chẳng nuốt nổi cơm.
Chỉ có thể đứng giữa gác xép chật hẹp, ngày ngày học thuộc Nữ Giới và Nữ Huấn.
Nhưng vị di nương tốt bụng của ta vẫn không quên gửi tới mười rương sách để ta “giải buồn”.
Nàng ta nói:
“Dù là trong khuê các, nhưng cả ngày chỉ đọc Nữ Giới Nữ Huấn, làm nữ công, thì quả thực quá mức nhàm chán. Vẫn nên đọc thêm vài cuốn sách thì hơn.”
Không ngoài dự liệu, mười rương sách ấy, lại toàn là những truyện kể về số phận bi thảm của các thiên kim tiểu thư gả vào nhà quan lớn, cuối cùng bị nuốt sống trong chốn quyền quý.
Kiếp trước, ta đã đọc đến thuộc lòng những câu chuyện ấy. Nhưng đến kiếp này, đọc lại, ta lại thấy có chút thú vị.
Bởi vì tất cả những quyển sách kia, mỗi một cuốn đều được đề bút bởi cùng một cái tên — Lạc Hồng thư sinh.
Nói cách khác, tất cả sách này đều là do một người viết ra.
Phải biết rằng, viết được nhiều như thế đã là chuyện không dễ, huống hồ nội dung trong từng cuốn đều táo bạo, thậm chí mang đậm ý phản kháng.
Gần như mỗi quyển sách đều truyền đạt một quan niệm — tự do.
Chúng nói với ta rằng, nếu muốn có tự do, thì nhất định phải phá vỡ hiện trạng. Gả chồng là không được, mà gả vào nhà quyền quý lại càng tuyệt đối không được, bởi vì những nơi đó có thể “ăn thịt người”.
Ta không cho rằng quan điểm ấy là sai. Chỉ là, Lạc Hồng thư sinh đã đi sai hướng.
Hắn lại cho rằng trên đời này, chỉ có việc gả chồng mới là xiềng xích trói buộc nữ nhân.
Mười rương sách ấy, ta mới chỉ xem hết một rương, thì cửa khuê các đã được mở ra.
Tiểu nha hoàn hầu hạ ta đang đứng đợi dưới lầu, nói hôm nay là sinh thần của lão thái quân, lão gia đã đồng ý cho ta xuống dâng lời chúc mừng.
08
Phụ thân ta vốn là người có địa vị và quyền thế, tuổi còn trẻ đã được bổ nhiệm làm Thiếu khanh Đại Lý Tự.
Tuy trên triều không đứng về phe nào, nhưng bởi vị trí quá mức trọng yếu, nên trong ngoài triều đình ai nấy đều phải nể mặt vài phần.
Hôm nay là sinh thần tổ mẫu, thấy Hoàng thượng còn đang giữ đại tang, phụ thân liền noi theo yến tiệc mừng thọ của Thái hậu trước đó mà bày tiệc, còn đặc biệt nấu cháo đem phát tại Thành Hoàng miếu.
Người đến phủ hôm nay không ít.
Trên từ hoàng thân quốc thích, dưới đến quan lại nhỏ nơi nha môn, đủ mọi tầng lớp đều đến chúc thọ tổ mẫu.
Ninh Triết tất nhiên cũng tới.
Ta mặc chỉnh tề y phục, đứng giữa đám đông, chỉ một ánh mắt đã nhận ra hắn.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, ta hơi sững lại, nhưng vẫn khẽ mỉm cười với hắn.
Không ngờ, chính nụ cười ấy lại khiến Ninh Triết ngẩn ra.
Tới lúc hắn hồi thần, bên cạnh ta đã có người lên tiếng bắt chuyện.
Người tới là Trắc phi của Thái tử.
Nàng ta cũng mang họ Ninh, là nữ nhi chi hệ bên ngoại của Ninh gia, được gả đến phủ Thái tử để hỗ trợ việc chính sự.
“Ngươi là Thời Lam?”
Ta khẽ gật đầu.
Không ngờ nàng ta lại che miệng cười khẽ, sau đó dùng ánh mắt tinh nghịch đảo qua toàn thân ta, cuối cùng nói:
“Ta cứ tưởng người gả cho Ninh Triết ca ca phải là tiên nữ hạ phàm, không ngờ… ngươi cũng thật độc đáo đấy.”
Ta đương nhiên hiểu rõ nàng ta đang nói gì, cũng chẳng buồn tranh cãi, chỉ hơi cúi đầu đáp lễ:
“Đa tạ Trắc phi khen ngợi.”
Nói rồi, ta hơi nghiêng người định rời đi.
Nhưng nàng ta lại đưa tay chặn ta lại.
“Thời cô nương chớ vội. Ngươi không biết đâu, trong kinh thành có bao nhiêu người cho rằng ngươi không xứng với Ninh Triết ca ca. Hôm nay là yến tiệc của Thời gia, chẳng phải là cơ hội tuyệt vời để vang danh thiên hạ sao?”
Nàng ta bước lại gần ta, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn ta, trong lúc nói chuyện, liền nhét một mảnh giấy vào lòng bàn tay ta:
“Thời cô nương, đừng để lỡ cơ hội tốt như vậy.”
09
Sau khi yến tiệc bắt đầu, ta mới hiểu được ẩn ý trong lời nói của Trắc phi.
Di nương để mở đường cho Thời Duyệt, cố ý mời các phu tử và phu nhân của Thanh Sơn thư viện tổ chức một buổi thi thơ.
Thi thơ ai cũng có thể tham dự, yêu cầu là làm một bài thơ có chủ đề mừng thọ.
Cuối cùng sẽ do các tiên sinh từ Thanh Sơn thư viện bình phẩm, người nào xuất sắc nhất sẽ đoạt giải đầu.
Phần thưởng chính là thanh Long Tuyền kiếm do bệ hạ ngự ban.
Nghe đến đây, ta mới liên hệ tới tờ giấy hôm trước – thì ra, đó là một bài thơ.
Trong khoảnh khắc, lòng ta có chút xao động hiếm hoi.
Bởi vì ta chẳng rõ người đó là ai, từ đâu đến, cũng không biết ai đã nhờ người ấy giúp ta.
Chỉ biết nàng là đường muội của Ninh Triết, có khả năng lớn là do Ninh Triết sắp xếp tới hỗ trợ.
Dù vậy, ta không dám đánh cược.
Bởi vì hôm nay, ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Để chuẩn bị cho thọ yến của tổ mẫu, gia đình ta đã đào riêng một hồ sen trước ngày lễ.
Giờ đây sen nở rộ, cảnh sắc động lòng người, không tránh khỏi thu hút đám nữ quyến và hài đồng đến vui chơi.
Thấy bên hồ sen càng lúc càng ồn ào, ta liền lùi vào góc, giả vờ như đang lẩm nhẩm đọc thơ.
Quả nhiên, dáng vẻ này của ta đã bị người khác để ý.
Vừa xoay người lại, Thời Duyệt đã bước tới.
Nàng không ngừng bắt chuyện với ta, ánh mắt vẫn luôn liếc nhìn tờ giấy trong tay ta.
Mà lời nàng nói lại luôn cố tình ngắt quãng dòng suy nghĩ của ta.
Tới đây ta đã hiểu rõ — Trắc phi kia tuyệt đối không phải người do di nương bọn họ phái tới.
Lúc này ta mới yên tâm, thuận tay vứt luôn mảnh giấy kia, đồng thời giả vờ cãi vã mấy câu với Thời Duyệt.
Rồi ta làm bộ tức giận bỏ đi, đi thẳng về phía hồ sen.
Cùng lúc đó, thi thơ chính thức bắt đầu.
Tiếng người huyên náo, không khí náo nhiệt, thì bên cạnh hồ sen bỗng vang lên một tiếng “bõm!” rõ mồn một.
Gần như chẳng có ai để ý tới âm thanh ấy, dù bên hồ có người la hét kêu cứu, cũng không mấy ai chạy tới xem.
Không vì điều gì khác, chỉ vì buổi thi thơ quá đỗi náo nhiệt, ánh mắt tất cả bọn hạ nhân đều bị thu hút, chẳng còn ai để tâm đến chuyện ở hồ sen.
Vả lại, hồ ấy cũng chỉ sâu hơn một người lớn chút ít, chẳng thể dìm chết ai.
Chỉ tiếc rằng, người rơi xuống lại là hai đứa trẻ — và chỉ có hai đứa trẻ ở đó.
Kiếp trước, cũng chính hai hài tử này cùng rơi xuống nước, kết cục là cả hai đều chết bi thảm.
Thọ yến năm đó cũng vì thế mà hóa thành tàn tiệc.
Nhưng đời này ta đã trọng sinh, ta còn cơ hội thay đổi.
Ngay khi đứa nhỏ kia cất tiếng cầu cứu, cũng đã có vài người bắt đầu chạy lại xem.
Thế nhưng phần lớn chỉ là nữ quyến trong nhà hoặc vài tiểu nha hoàn, đều là người trong kinh thành, chẳng ai biết bơi.
Khi ánh mắt của nhiều người dần dồn về phía hồ sen, ta liền lập tức nhảy xuống.
Ta không giống bọn họ. Ta từng sống ba năm ở Giang Nam, ba năm ấy, ngày ngày lênh đênh sông nước, quen thuộc bơi lội từ lâu.
Ta lao xuống nước, dù đang giữa mùa hạ, nhưng làn nước hồ lạnh đến mức khiến toàn thân tê rần. Ta rùng mình một cái, liền tăng tốc lặn xuống.
Trên bờ, tiếng la hét kêu cứu dâng lên khắp nơi, không ít người thấy ta nhảy xuống đều lớn tiếng tán thưởng, còn có người lập tức sai hạ nhân xuống nước cứu người.
Đặc biệt là Ninh Triết — hắn lo lắng hơn bất kỳ ai.
Vốn là người trầm tĩnh, ít lộ cảm xúc, nhưng hôm nay lại để tiểu đồng đẩy xe lăn tiến sát về phía hồ sen, chẳng màng hiểm nguy, chỉ muốn cứu ta ra ngoài.
May thay, ta hành động rất nhanh.
“Người còn thở! Đứa nhỏ này còn thở!”
Ta trồi lên mặt nước, đập vào mắt là ánh nhìn của Ninh Triết.
Hắn tỏ vẻ không tán thành, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ dặn tiểu đồng đem áo choàng mà hắn chuẩn bị khoác lên người ta.
Hai đứa trẻ được cứu lên, một đứa là trưởng tử đích truyền của Anh Quốc công, năm nay mới sáu tuổi.
Còn lại là trưởng tử của Huyện lệnh Trường An, mới bảy tuổi.
Tuổi còn nhỏ như vậy, nếu mất mạng, hẳn sẽ khiến người ta đau đớn vô cùng.
Nhưng lý do khiến ta nhất định phải cứu hai đứa trẻ ấy, là bởi sự thật ẩn sau chuyện này.
Phu nhân Anh Quốc công lập tức cho người thẩm vấn đám hạ nhân đi theo bọn trẻ.
Chỉ hai, ba câu đã vỡ lẽ đầu đuôi.
“Thì ra là do huynh trưởng của thế tử gia gây ra. Tên huynh trưởng ấy vốn là thứ xuất, chuyện này cũng không có gì to tát. Nhưng hắn vốn tính tình hay đố kỵ, lại xem thế tử là chướng ngại trong mắt.”
“Cho nên mới ra tay ác độc, còn làm liên lụy cả trưởng tử của huyện lệnh Trường An, suýt nữa thì mạng cũng chẳng giữ được.”
Chuyện này làm rúng động toàn trường, ai nấy đều khó coi.
Đặc biệt là phụ thân ta, nét mặt không khỏi khó xử.
Thế nhưng bởi vì ta đã cứu được hai đứa trẻ ấy, nên phu nhân Anh Quốc công vô cùng cảm kích, thậm chí còn chủ động mời ta đến phủ làm khách.
“Ngươi là ân nhân cứu mạng của Hoan nhi, sau này nhất định phải đến phủ chúng ta, trò chuyện cho thỏa.”
Trước khi rời đi, bà còn cố ý nói với phụ thân ta:
“Chuyện con thứ, con đích vốn chẳng sao cả, chỉ sợ có người lòng dạ hẹp hòi, sinh tâm đố kỵ. Nhà ta gặp chuyện như thế, thật khiến Thiếu khanh thêm bận tâm rồi.”