Ngược Dòng - Chương 1
01
Khi ta được hạ táng, Ninh Triết cũng tới.
Hắn nói với mẫu thân: “Ta là phu quân của nàng, lẽ ra nên tham dự tang lễ.”
Khi ấy, hồn phách của ta bị khóa chặt bên trên quan tài, chỉ có thể đứng từ xa mà trông theo hắn.
Nhưng dẫu cách xa đến vậy, ta vẫn thấy rõ tóc mai hắn đột nhiên bạc trắng, quầng mắt xanh đen nặng nề.
Ninh Triết đáp lễ với người tới viếng — toàn bộ đều là lễ nghi của bên nhà chồng.
Một vị quý nữ thân thiết với muội muội ta tới viếng, ánh mắt lại dính chặt lấy Ninh Triết, thay hắn bất bình:
“Một nữ tử bỏ trốn với người khác thì còn gì là danh tiết? Sao có thể để Hầu gia phải đích thân tới trông tang?”
Ninh Triết chỉ ngẩng mắt lạnh lùng nhìn nàng ta:
“Dù thế nào đi nữa, nàng ấy vẫn là thê tử của ta. Thời Lam không hề tư thông, nàng ấy là bị ép buộc.”
Mũi ta cay xè, đến tận lúc này, hắn vẫn đang bênh vực ta.
Nhưng điều khiến ta cảm động nhất… còn ở phía sau.
Di nương từ hậu viện bước ra, dẫn theo muội muội ta — Thời Duyệt, ăn mặc tuy giản dị mà vẫn tinh tế.
Nàng ta nhìn thấy Ninh Triết, cũng ánh mắt thâm tình, nhưng lại không nhắc đến một lời nào bất lợi cho ta, chỉ nói: “Chẳng qua là tỷ tỷ không có phúc phận gả vào Hầu phủ.”
Ninh Triết không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào lò than đang cháy rực.
Thấy hắn không tỏ thái độ phản cảm, Thời Duyệt lại tiếp lời:
“Hầu gia cũng đừng quá thương tâm, tiết trời đầu xuân vẫn còn lạnh lẽo, đừng để nhiễm phong hàn.”
Nàng ta định tới gần hắn, không ngờ Ninh Triết liền điều khiển xe lăn lui về sau, rõ ràng có ý né tránh.
“Tiểu di nên giữ gìn lời nói cử chỉ. Tỷ tỷ nàng vừa mới khuất, nàng đã tỏ ra ân cần với ta như vậy, để người khác thấy thì e rằng sẽ tổn hại thanh danh của tỷ tỷ nàng.”
Thời Duyệt cười gượng:
“Hầu gia nghiêm trọng rồi, phu quân của tỷ tỷ còn đang mở tiệc linh đình ở ngoại ô kinh thành, cũng chẳng thấy ai nói gì đến phẩm hạnh của tỷ tỷ cả. Thiên hạ tự khắc có công lý.”
Ta biết, nàng ta đang bóng gió nói ta gieo gió gặt bão.
Nhưng lời ấy để Ninh Triết nghe được, lòng ta chỉ còn lại vô vàn nhục nhã.
Không ngờ, Ninh Triết lại đảo mắt nhìn nàng ta, bỗng nhiên hỏi:
“Phu quân của nàng ấy hiện đang ở ngoại ô kinh thành?”
“Đúng vậy, tỷ phu cũng chẳng buồn đau mấy đâu, có lẽ vì lúc phát hiện th/i th/ể tỷ tỷ thì xiêm y đã không còn chỉnh tề… Ơ, Hầu gia, ngài đi đâu vậy?”
Thấy Ninh Triết rời đi, Thời Duyệt tức đến giậm chân giận dữ.
Thế nhưng ngay sau đó, ta lại phát hiện bản thân bỗng có thể cử động được.
Linh hồn ta lặng lẽ theo sau Ninh Triết, rồi tận mắt chứng kiến cảnh tượng tiếp theo.
Dù là hoàng thân quốc thích, Ninh Triết lại chỉ nhậm một chức nhàn ở Đại Lý Tự, thân mang tước vị Hầu gia, đồng thời cũng là một quan viên tại kinh thành.
Nghe nói thư sinh họ Trương kia đang ở vùng ngoại ô kinh thành, hắn liền không ngơi nghỉ mà lập tức lên đường đi ngay.
Thế nhưng khi đến nơi, yến tiệc của Trương sinh đã tan, người cũng chẳng còn bóng dáng.
Nhìn thấy tòa nhà quen thuộc ấy, tim ta như bị ai bóp nghẹt.
Thế nhưng Ninh Triết lại một lòng một dạ chỉ nghĩ đến tung tích của Trương sinh.
Hắn đi hỏi hàng xóm, đối phương nói rằng Trương sinh đã rời khỏi kinh thành.
Ta cứ ngỡ đến đó là kết thúc rồi.
Thế nhưng Ninh Triết — một kẻ luôn tuân theo đạo lý Khổng Mạnh, hành xử cẩn trọng nghiêm cẩn — lại dám ngang nhiên trái luật xuất kinh.
Hồn ta không thể rời thể xác quá xa, chỉ có thể đứng trên tường thành nhìn theo xe ngựa của hắn dần khuất bóng.
Đến khi Ninh Triết quay về, hắn mang theo một Trương sinh hấp hối, thoi thóp không ra hơi.
Trên nắm tay hắn toàn là máu, rõ ràng là đã đích thân ra tay.
Hoàng thân quốc thích ỷ quyền ức hiếp người khác, xuất kinh trái phép, hành hung dân thường, tội chồng thêm tội, đủ để bị bệ hạ tước bỏ tước vị.
Thế nhưng Ninh Triết chẳng màng đến những điều đó.
Hắn mang Trương sinh về viện nơi ta từng sống, ép hắn phải khai ra sự thật xảy ra trong đêm hôm ấy.
Nghe Trương sinh kể hắn đã đánh ta thế nào, mắt Ninh Triết đỏ ửng lên từng chút một.
Cuối cùng, hắn không nhịn được nữa, rút ngay thanh đao của thủ hạ, bổ mạnh xuống sát tai Trương sinh.
Trương sinh sợ đến mức tè cả ra quần.
Hắn càng kể càng nhiều, từng chút từng chút về chuyện giữa ta và hắn, khiến trước mắt ta tối sầm.
Trong cơn mơ hồ, ta tỉnh lại một lần, lần ấy, Ninh Triết ôm lấy bài vị của ta, bước lên đường đến hộ quốc tự.
Hắn nói:
“Nào, xin phương trượng vì nàng mà thỉnh một ngọn đăng trường minh.”
Phương trượng hỏi: “Đăng trường minh tốt nhất vẫn nên do người thân của người đã khuất tự mình đến cầu.”
Ninh Triết lắc đầu:
“Không kịp nữa rồi. Ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Trong lòng ta dấy lên dự cảm chẳng lành, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn dần rời xa, vội vã lao đến muốn níu lấy tay áo hắn.
Ánh vàng nơi hộ quốc tự khẽ lay động, trước mắt ta vụt tối.
02
Lần nữa mở mắt, cỏ xanh mọc dài, oanh vàng ríu rít, Chiếu Dạ Thanh đang tung cánh bay lượn khắp hoa viên.
Ta và Thời Duyệt nằm rạp trong khóm hoa, cùng nhau tìm chiếc trâm vàng nàng ấy đánh rơi.
“Tỷ tỷ, muội đi xem bên phía đông một chút, tỷ ở đây tìm tiếp nhé.”
Ta hơi ngơ ngẩn, cúi đầu nhìn bản thân, chỉ thấy mình mặc một bộ váy lụa màu khói tím, đầu ngón tay thon dài mảnh mai, không hề lưu lại vết sẹo nào do những ngày theo Trương sinh giặt giũ nấu nướng.
Ngoài hoa viên, tiếng đàn sáo vang lên dìu dặt, tường son đỏ thẫm của cung điện chặn ngang tầm mắt ta, không thể đi xa hơn nữa.
Đây là hoàng cung.
Tựa như có cảm ứng, ta quay đầu lại, chợt thấy một bóng người đang ngồi trên xe lăn.
Thực thực hư hư, khiến ta trong khoảnh khắc đứng ngây tại chỗ.
Mãi đến khi một vị cung nữ bên cạnh người đó đột nhiên cất tiếng:
“Tiểu Hầu gia sao lại tự mình ra ngoài thế này? Đôi chân như vậy hẳn là rất bất tiện nhỉ. Nghe nói Tiểu Hầu gia đã định thân rồi, không biết là tiểu thư nhà ai vậy?”
“Là thiên kim của Thời đại nhân, nghe nói đúng là một vị cô nương xinh đẹp động lòng người. Chỉ tiếc là gả cho… Không biết nếu sau này động phòng thì…”
Nghe đến đó, ta bỗng chốc bừng tỉnh.
Thì ra ta đã quay trở lại năm mười bốn tuổi — lần đầu tiên gặp Ninh Triết trong cung yến năm ấy.
03
Đây là mùa hạ rực rỡ nơi kinh thành. Năm ấy, Thái hậu mừng thọ sáu mươi, lại tổ chức thêm một buổi thọ yến ngắm hoa.
Nói là ngắm hoa, nhưng thực chất là dịp để nam nữ đến tuổi cập kê tìm cho mình một mối nhân duyên tốt đẹp.
Năm ấy, ta ra vào hoàng cung không dưới bốn, năm lần.
Cũng chính trong yến tiệc mừng thọ hôm nay, ta lần đầu tiên gặp Ninh Triết.
Vị Hầu gia ấy, tuy đã mất đi đôi chân, nhưng vẫn toát lên vẻ trầm tĩnh như trăng sáng, phong tư bất giảm, vẫn là Trung Dũng Hầu phong quang rạng rỡ năm nào.
Lần đầu gặp hắn, liền gắn liền với những lời gièm pha xì xào bên tai.
Bọn họ thậm chí còn dám buông lời cợt nhả ngay trước mặt hắn.
Ninh Triết không giận mà cười, chỉ một mực nhìn ta, giống hệt như ánh mắt của hắn bây giờ.
Ánh mắt ấy khiến ta có phần lảng tránh.
Kiếp trước, ta chính là như vậy — né tránh ánh nhìn ấy, cũng bỏ lỡ luôn niềm vui mừng pha lẫn hụt hẫng trong mắt hắn.
Nhưng kiếp này, ta lại bước thẳng về phía trước.
Thẳng thắn đối diện với Ninh Triết, ta đi đến trước mặt hắn, đưa tay đỡ lấy chiếc xe lăn không ai để tâm mà chỉnh lại cho ngay ngắn.
Rồi quay sang đám người đang châm chọc mỉa mai kia, bật cười lạnh:
“Hắn không thể đứng dậy thì đã sao? Hắn vẫn là vị Hầu gia cao cao tại thượng, mà ta — sau này sẽ là Hầu phu nhân tôn quý nhất. Còn các ngươi, lại mang thân phận gì?”
Chỉ trong thoáng chốc, khắp đại điện lặng ngắt như tờ.
Ninh Triết ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo sáng ngời nhìn ta chăm chú.
Ta khẽ vỗ vai hắn như để an ủi.
“Dù là giữa mùa hạ, nhưng Tử Khiêm vẫn nên trở về trước, kẻo dính gió lạnh lại nhiễm phong hàn.”
Tử Khiêm là nhũ danh của Ninh Triết — cái tên hắn từng nói với ta trong lần gặp gỡ thứ hai, khi ta vẫn chưa buông ra những lời tổn thương.
Kiếp trước ta chẳng mấy khi gọi tên ấy, vậy mà bây giờ lại thốt ra nhẹ nhàng đến lạ.
Mắt Ninh Triết càng sáng hơn, hắn gật đầu, thậm chí còn ngoan ngoãn “ừ” một tiếng.
“Nàng cũng vậy.”
Nói rồi, hắn điều khiển xe lăn lặng lẽ rời vào trong điện.
Lúc này, chỉ còn lại một nhóm nữ quyến đứng đó, cùng với muội muội Thời Duyệt vừa tìm được trâm vàng trở về.