Ngựa Gầy Dương Châu - Chương 3
10
Khi ta ra ngoài lần nữa, ngọn lửa ở nhà kho đã được dập tắt.
Tuyết Nương xuất hiện trong hậu viện với quần áo xộc xệch, còn mặt cha ta thì đen như đáy nồi.
Còn về phần Tiền chưởng quỹ, ông ta trông như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Cha ta tức giận nhưng không dám phát tác, chỉ miễn cưỡng cười với Tiền chưởng quỹ: “Tiền lão bản, thực sự xin lỗi đã làm phiền giấc ngủ của ông.”
Tiền chưởng quỹ phất tay, liếc nhìn Tuyết Nương rồi quay người trở về phòng, rõ ràng đã mất hết hứng thú.
Nhìn Tiền chưởng quỹ quay về phòng, cha ta gằn giọng: “Tuyết Nương, theo ta vào thư phòng!”
Tuyết Nương khóc lóc, biện bạch: “Nghĩa phụ, Tuyết Nương thật sự không hề tự nguyện.”
“Tuyết Nương chỉ nghĩ đến việc dâng trà cho Tiền chưởng quỹ. Nếu ông ấy hài lòng, chắc chắn sẽ hợp tác với nghĩa phụ, giúp nghĩa phụ làm ăn phát đạt hơn.”
“Nhưng ai ngờ Tiền chưởng quỹ lại… thân thể Tuyết Nương giờ đã ô uế, chi bằng chết cho xong…”
Nói đến đây, nàng ta giả vờ tìm dây thừng định treo cổ tự vẫn, nhưng mẹ ta liền cản lại.
“Được rồi, lão gia, chàng cũng biết Tuyết Nương là người thế nào, chắc chắn không phải cố ý.”
Ta cũng phụ họa: “Phải đấy cha, cha đừng nóng giận, Tuyết Nương cũng là nạn nhân. Cha hãy tha thứ cho nàng ấy đi.”
Cha ta thở dài, cuối cùng cùng với mẹ, quyết định tha thứ cho Tuyết Nương.
Khi ta chuẩn bị rời đi, ta nghe loáng thoáng mẹ nói: “Dù sao nhà ta cũng không chỉ nuôi một người ngoài…”
Ta thầm giật mình.
“Không chỉ nuôi một người ngoài”? Vậy họ đang nói đến ai khác?
Không hiểu vì sao, ta có cảm giác rằng người ngoài này có mối liên hệ nào đó với ta.
Lúc ta định nghe tiếp, họ lại hạ giọng nói chuyện, khiến ta không thể nghe rõ.
11
Ta biết rằng có lẽ vì ta đã thay đổi số phận, nên một số sự kiện trong sách cũng thay đổi.
Ta nhớ lại thái độ của mẹ đối với ta khi còn nhỏ.
Bà đối xử rất tốt với người hầu, nhưng lại khắc nghiệt với ta.
Chỉ cần may vá không khéo léo, hay học hành không trôi chảy, ta đều bị bà đánh mắng.
Bữa ăn chỉ được ăn no một nửa, từng cử chỉ, thậm chí nói cười cũng phải để ý tác phong.
Bà nói rằng ta phải cố gắng trở thành một tiểu thư khuê các, để sau này lấy được một phu quân xứng đáng, làm một người vợ hiền dâu thảo.
Giờ đây, ta bắt đầu tự hỏi liệu bà có thực sự yêu thương ta không, khi bà có thể đối xử tốt với một người xa lạ mà khắc nghiệt với ta như vậy.
Những lời dạy bảo về việc làm một người vợ hiền dâu thảo, sao ta càng nghĩ lại càng thấy chói tai?
Chẳng lẽ ta cũng phải sống giống mẹ, gả cho một người như thế này, cam chịu và phục tùng suốt đời?
…
Chuyện giữa Tuyết Nương và Tiền chưởng quỹ, ta đã cố ý cho người lan truyền ra ngoài.
Biết chuyện, Tiền chưởng quỹ vô cùng tức giận, chẳng mấy chốc đã tìm đến nhà.
Khi Tiền chưởng quỹ vừa rời đi, cha ta lập tức gọi Tuyết Nương đến và tát mạnh vào mặt nàng.
“Lúc đầu ngươi đã hứa hẹn thế nào với ta?”
“Ngươi nói rằng Tiền chưởng quỹ đã ép buộc ngươi, giờ thì hay rồi, hắn ta đã đến tận cửa!”
Tuyết Nương ôm mặt khóc lóc, nước mắt lăn dài: “Nghĩa phụ, có phải Tiền chưởng quỹ đã nói gì với người? Người hiểu lầm Tuyết Nương rồi…”
“Hiểu lầm ư?”
Cha ta lại tát thêm một cái.
“Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi có ý đồ gì.”
“Ngươi quyến rũ Tiền chưởng quỹ, rồi lại nói với ta rằng bị ép buộc, còn tung tin đồn khắp nơi, chẳng phải chỉ để bước chân vào Tiền gia sao?”
Tuyết Nương bị hai cái tát làm cho đầu tóc rối bù, trông vô cùng thảm hại.
Khi nhận ra chuyện đã bại lộ, nàng quỳ xuống đất không ngừng dập đầu.
“Nghĩa phụ, là lỗi của Tuyết Nương, xin người tha thứ cho Tuyết Nương…”
Ta cũng giả bộ xin xỏ: “Đúng rồi, cha à, là cha đưa Tuyết Nương về. Người ngoài không rõ, chẳng lẽ cha còn không hiểu rõ nàng ấy sao?”
Câu nói này dường như khiến cha ta chợt nghĩ ra điều gì.
Ông lùi lại hai bước, cuối cùng phất tay: “Xem ra, Hoàng gia ta không chứa nổi ngươi nữa.”
“Người đâu, lôi nàng ta ra ngoài!”
12
Ta tưởng rằng sau khi đuổi được Tuyết Nương, cuộc sống của mình sẽ trở lại yên bình.
Nhưng ai ngờ đêm đó, tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của cha mẹ, ta phát hiện ra một bí mật to lớn.
Hóa ra ta không phải là con ruột của họ, mà là được mua từ tay một kẻ buôn người.
Lúc đó, mẹ ta muốn mua vài tiểu nha hoàn về hầu hạ.
Kẻ buôn người dẫn theo nhiều đứa trẻ đến để bà chọn, và bà đã chọn ta vì ta có gương mặt trắng trẻo, xinh xắn, lại trông rất đáng thương, nên bà bỏ ra mười lượng bạc để mua ta về.
Lúc đó ta chỉ mới ba tuổi, còn quá nhỏ để nhớ mọi chuyện. Mẹ ta càng nhìn càng thích, hơn nữa bà không có con gái nên nuôi ta như con ruột.
Nói đến đây, mẹ ta cảm thán: “Chớp mắt mà Oanh Oanh đã lớn thế này rồi.”
“Lão gia, thiếp biết chàng muốn nạp thiếp, nhưng chàng cũng biết ngoài kia thế nào rồi, chẳng hạn như Tuyết Nương… Theo thiếp thấy, dù gì lão gia muốn nạp thiếp, chi bằng… Oanh Oanh…”
Ta cảm thấy đầu óc mình vang lên một tiếng ù ù, máu trong cơ thể dường như đảo lộn, suýt chút nữa không đứng vững.
Đây là mẹ ta sao?
Thật ngốc khi ta vẫn luôn coi bà là người thân thiết nhất trên đời.
Ai mà ngờ, bà lại tính toán như vậy.
Kế đó, ta nghe thấy cha nổi giận.
“Không được!”
“Nó là con ngựa gầy mà ta đã cố công huấn luyện, có thể sánh với loại ngựa gầy nổi tiếng ở Dương Châu. Dù muốn nạp thiếp cũng phải chắc chắn rằng vị kia thích nó không trước đã!”
“Nàng cũng biết quyền thế của vị ấy lớn đến đâu. Nếu chúng ta bám được vào cành cao này, thì loại như Tiền chưởng quỹ, còn đáng để tâm sao?”
Chủ đề về ta dừng lại ở đó, và ta cũng loạng choạng trở về phòng.
“Ngựa gầy Dương Châu”? Đó là gì?
Ta không biết rõ, nhưng ta biết đó chắc chắn không phải là điều tốt.
Lợi dụng lúc ca ca ra ngoài, ta hỏi phu tử.
“Thưa phu tử, ngựa gầy Dương Châu là gì vậy?”
Phu tử nhìn ta, có vẻ khó xử: “Tiểu thư hỏi điều đó làm gì?”
Ta cố gắng giữ bình tĩnh, viện cớ: “Con đọc trong sách, có một số chỗ không hiểu rõ.”
“Phu tử đức cao vọng trọng, rất giỏi giải đáp thắc mắc, chẳng phải con đến để thỉnh giáo sao? Chẳng lẽ phu tử cũng không biết?”
13
Có lẽ bị những lời của ta chọc giận, phu tử bắt đầu giải thích.
“Ngựa gầy Dương Châu là cách gọi khác cho loại nữ tỳ ở vùng Dương Châu.”
“Ngựa gầy là ám chỉ những cô bé nhà nghèo nhưng có ngoại hình xinh xắn, được các gia đình giàu có mua về, dạy dỗ ca múa, cầm kỳ thi họa. Khi lớn lên, chúng sẽ được bán làm thiếp hoặc đưa vào kỹ viện để thu lợi.”
“Vì phần lớn những cô gái này đều có thể trạng gầy yếu, nên gọi là ngựa gầy.”
Đó chẳng phải là hình ảnh của ta sao?
Dù lòng ta kinh hoàng khi nghe những lời này, nhưng vẫn phải giả vờ như không có gì.
“Cảm ơn phu tử đã giải đáp thắc mắc.”
Lúc này, ca ca trở về, thấy ta có mặt ở thư phòng liền tươi cười hỏi: “Muội muội hôm nay có nhã hứng đến đây sao?”
Ta cười nhẹ: “Chỉ là ghé qua xem thôi.”
“Huynh cứ tiếp tục đọc sách, Oanh Oanh muốn ở lại nghe vài câu.”
Ca ca là người thực sự yêu thương ta trong phủ.
Kiếp trước, sau khi ta bị Tuyết Nương giết, xác treo trên xà nhà, giả thành vụ tự sát.
Cha ta, để che đậy chuyện này, đã ra lệnh cuốn xác ta trong chiếu rơm rồi quẳng ra bãi tha ma.
Mẹ ta sợ bị liên lụy, thậm chí chẳng thèm nhìn ta lấy một lần.
Chỉ có ca ca mua cho ta một cỗ quan tài mỏng, lén an táng cho ta.
Khi đó, linh hồn ta vẫn còn quanh quẩn bên xác.
Ca ca vừa lau nước mắt vừa nói: “Oanh Oanh, là lỗi của huynh, huynh vô dụng.”
“Oanh Oanh, nếu muội có thể đợi huynh thêm một chút nữa, thì tốt biết bao.”
Đợi? Đợi điều gì, ta không biết.
Ta chỉ biết rằng, có lẽ cả Hoàng gia này đều đáng chết, nhưng ca ca là người vô tội nhất.
Thật may, lúc này huynh ấy vẫn còn đây, vẫn chưa bị Tuyết Nương làm cho mê muội.
Từ thư phòng của huynh ấy trở về, ta nặng trĩu tâm tư.
Ta nhớ lại từ nhỏ cha mẹ luôn bảo rằng, một tiểu thư khuê các phải ra sao, phải làm thế nào để trở thành một người vợ hiền dâu thảo và biết phục vụ chồng.
Ta đã làm tất cả mọi thứ theo ý muốn của họ, nghĩ rằng họ thật sự muốn tốt cho ta, muốn ta có được tấm chồng xứng đáng, trở thành một người con gái được tôn trọng.
Không ngờ rằng, từ đầu đến cuối họ chỉ là đang lợi dụng ta.
Ta quyết định thoát khỏi số phận này, dùng Tuyết Nương để đối phó với gia đình.
Ta nhanh chóng dò hỏi và biết được Tuyết Nương vì sao mà sa sút, phải vào thanh lâu.
14
Chưa kịp hành động, gia đình ta đã đón tiếp một vị khách quý.
Đó là một nam tử trẻ tuổi, phong thái xuất chúng.
Hắn mặc áo gấm làm từ lụa tốt nhất, được cha mẹ ta coi như thượng khách.
Gia đình ta treo đèn kết hoa, còn náo nhiệt hơn cả lễ hội.
Mẹ ta phấn khởi vào phòng ta, kéo tay ta.
“Oanh Oanh, hôm nay cha mẹ muốn giới thiệu cho con một vị khách quý, đó là Thiếu Khanh đại nhân.”
“Vị đại nhân này phong thái đường hoàng, tuổi trẻ tài cao, con mà lọt vào mắt của hắn, sau này sẽ được sống những ngày tháng tốt đẹp.”
Nói đến đây, bà lại rơm rớm nước mắt.
“Mẹ cực khổ nuôi con đến lớn như thế này, chỉ mong tìm cho con một gia đình tử tế. Nếu con có thể gả cho Thiếu Khanh đại nhân, đó là phúc đức của nhà họ Hoàng.”
Có lẽ trong mắt bạch liên hoa thánh mẫu như bà, đây thật sự là tốt cho ta.
Dù sao, bà cũng chọn cho ta một “người phong thái đường hoàng, địa vị cao quý.”
Ta mỉm cười nhẹ nhàng, trong lòng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Theo bà ra tiền sảnh, quả nhiên thấy một nam tử khoảng ngoài hai mươi, phong độ nổi bật.
Vừa thấy ta, ánh mắt của nam tử liền bị thu hút.
Cha ta cũng nhận ra điều này, liền sai ta dâng trà rót nước.
Nhưng ta không muốn trở thành món đồ chơi của ai, ngay cả khi dâng trà, cũng cố tình làm một cách hời hợt.
Cha ta nhận thấy điều đó, liền thấp giọng trách mắng: “Oanh Oanh, trà dâng lên phải tự tay con đưa đến cho đại nhân.”
Nghe vậy, ta quyết định thẳng thừng.
“Cha, trong nhà có đến mười nhất đẳng nha hoàn, ai cũng biết cách dâng trà rót nước hơn cả con, sao cha lại bảo con làm việc này?”
Sắc mặt cha lập tức trở nên khó coi.
Ngay lúc ông sắp nổi cơn giận, vị Thiếu Khanh đại nhân trước mặt lại lên tiếng.
“Hoàng chưởng quỹ đừng giận. Ta thấy lệnh ái thật đặc biệt.”
“Ở tuổi này, có chút tính cách của một cô bé, cũng là chuyện thường thấy.”
Có lẽ thấy đại nhân hài lòng, cha ta cũng không trách phạt nữa.
Nhưng chẳng mấy chốc, ông lại đuổi hết người khác ra, để ta và Thiếu Khanh đại nhân có cơ hội trò chuyện riêng.