Ngựa Gầy Dương Châu - Chương 2
6
Có lẽ lời ám chỉ của ta đã có chút tác dụng.
Rất nhanh sau đó, mẹ ta đã bí mật cho người điều tra về thân thế của Tuyết Nương.
Hôm đó, bà vào phòng ta với gương mặt trắng bệch, nắm lấy tay ta, hoảng hốt nói: “Oanh Oanh, hóa ra Tuyết Nương là người xuất thân từ thanh lâu.”
“Mẹ nghe được rằng nàng ta đã lừa gạt không ít tiền của khách, bị bà chủ đánh rồi đuổi ra ngoài.”
“Người như vậy tâm địa bất chính, con nói xem liệu nàng ta có…”
Ta giả vờ ngạc nhiên: “Vậy sao? Con thật không biết điều đó. Mẹ à, lời đồn khó tin, lỡ đâu mẹ lại hiểu lầm Tuyết Nương thì sao?”
Quả nhiên như ta dự đoán, ngày hôm sau mẹ lại hòa thuận với Tuyết Nương như thể là người một nhà.
Gặp ta, mẹ đầy vẻ áy náy: “Oanh Oanh, nhờ có con nếu không mẹ suýt chút nữa đã hiểu lầm người tốt.”
“Tuyết Nương quả thật đáng thương, từ nhỏ đã bị bán vào thanh lâu, làm công việc bưng trà rót nước, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Họ đồn rằng nàng lừa tiền khách cũng chỉ là chuyện vớ vẩn thôi, họ bịa đặt vì thấy nàng thà chết cũng không chịu tiếp khách.”
“May mắn thay, cha con đã chuộc Tuyết Nương về.”
“Tuyết Nương còn nói, nàng thực lòng coi cha con như cha ruột, tuyệt đối không có ý đồ gì khác.”
“Mẹ quyết định sau này sẽ coi Tuyết Nương như con gái ruột. Có gì ăn, mẹ sẽ không để nàng đói.”
Ta nhìn Tuyết Nương với gương mặt đầy vẻ buồn thương đang nắm tay mẹ.
Nhưng khi nàng lấy khăn lau nước mắt, khóe mắt lại ánh lên nét đắc ý đầy toan tính.
Đáng tiếc, mẹ ta – bạch liên hoa thánh mẫu – không hề thấy điều đó.
Ta nắm lấy tay Tuyết Nương, cười ngọt ngào: “Con cũng rất thích Tuyết Nương.”
Cuộc sống yên bình nhanh chóng bị phá vỡ.
Đêm đó, ta đang ngủ ngon thì mẹ ta như bóng ma xuất hiện bên giường.
Bà làm ta giật mình, hỏi: “Mẹ, nửa đêm mẹ không ngủ lại đến đây làm gì?”
Bà vẫn cầm khăn tay lau nước mắt, nghe ta hỏi xong, lại khóc nấc lên.
“Oanh Oanh, mẹ biết phải làm sao đây?”
“Tuyết Nương… nàng ta nói coi cha con như cha, nhưng lại…”
“Sau này, người mẹ có thể tin cậy chỉ còn mình con thôi.”
7
Mẹ ta nức nở hồi lâu, cuối cùng cũng kể hết mọi chuyện.
Hóa ra đêm qua, bà thấy nóng không ngủ được, liền ra sau viện hóng gió. Nghĩ rằng cha ta cũng có lẽ không ngủ nổi, bà định đến quạt cho ông.
Nhưng khi đến gần, bà nghe thấy tiếng ái ân bên trong.
Ban đầu bà nghĩ đó là nha hoàn thân cận của cha, nhưng rồi lại nghe ông ta gọi một tiếng “Tuyết Nương” khiến bà hoàn toàn sụp đổ.
“Nàng ta rõ ràng đã nói coi cha con là cha ruột, thế mà lại dám quyến rũ ông ấy…”
Ta không hề thấy mẹ đáng thương chút nào, ngược lại còn thấy buồn cười.
Bà đã sống với cha ta nửa đời người, chẳng lẽ còn không biết ông ấy là hạng người gì?
Gặp kẻ như Tuyết Nương, nào phải quyến rũ hay không, chẳng qua là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà thôi.
Trong mắt ta, bạch liên hoa và nữ phụ ác độc đều đáng ghét như nhau.
Khi bà khóc thỏa thê, ta mới hỏi: “Thế mẹ đã hỏi cha chưa? Có lẽ là hiểu lầm.”
“Phu thê phải tin tưởng lẫn nhau, hơn nữa mẹ chẳng phải đã dạy con rằng, trời lớn không bằng chồng, chồng còn lớn hơn trời, nên mẹ phải tin tưởng cha sao?”
Kiếp trước, khi ta nói với mẹ rằng cha và Tuyết Nương có gì đó không đúng, bà cũng nói với ta như vậy.
Bà bảo rằng Tuyết Nương chỉ là nghĩa nữ của cha, có lẽ là ta đã hiểu lầm, còn dạy ta phải xem chồng là trời.
Ngày hôm sau, hai người bọn họ cười cười nói nói.
Và chính lúc này, ánh mắt Tuyết Nương nhìn ta càng lúc càng chứa đầy sự khinh bỉ.
Mẹ ta thở dài, không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa, bảo ta ngủ tiếp, còn bà thì dựa vào nha hoàn dìu ra ngoài.
Chuyện đúng như ta dự đoán, khi ta chỉnh tề bước ra khỏi phòng vào ngày hôm sau, liền nghe thấy tiếng khóc sướt mướt của Tuyết Nương.
“Là lỗi của Tuyết Nương, Tuyết Nương có lỗi với cả phu nhân và nghĩa phụ.”
“Đều là lỗi của Tuyết Nương vì từ nhỏ đã không cha không mẹ, đáng lẽ không nên nảy sinh tình cảm sai trái với nghĩa phụ. Tuyết Nương thật đáng chết.”
“Nếu phu nhân muốn, xin hãy đánh chết Tuyết Nương…”
Tuyết Nương quỳ dưới đất, đầu đập mạnh xuống sàn, vang lên những tiếng “bịch bịch.” Nhìn đôi mắt mẹ đỏ hoe, ta biết tấm lòng thánh mẫu của bà lại trỗi dậy.
8
Mẹ ta lau khô nước mắt, tự tay đỡ Tuyết Nương đứng lên.
Bà nhìn cha một cái, rồi an ủi Tuyết Nương: “Được rồi, Tuyết Nương, con đừng khóc nữa, nói cho cùng, chúng ta là người một nhà.”
“Nếu con đã dành tình cảm sâu đậm cho lão gia… thôi thì…”
Bà quay sang nhìn cha ta, kéo tay Tuyết Nương cùng quỳ xuống.
“Bây giờ Tuyết Nương đã là người của Hoàng gia. Lão gia, xin hãy thương xót cho hoàn cảnh cô đơn của Tuyết Nương mà thu nhận nàng.”
Từ khi cưới mẹ, cha ta chưa từng nhắc đến chuyện nạp thiếp.
Giờ đây, khi chủ động đề nghị nạp Tuyết Nương làm thiếp, khuôn mặt ông ta rạng rỡ đến không giấu nổi nụ cười.
Ông ta lập tức đỡ mẹ và Tuyết Nương đứng dậy, mỗi tay nắm một người.
Thấy ta đến, cha liền cười tươi và giới thiệu: “Oanh Oanh lại đây. Từ nay đừng gọi Tuyết Nương là tỷ tỷ nữa.”
“Chờ khi cha chọn được ngày lành tháng tốt, nạp Tuyết Nương làm nhị di nương, lúc đó con phải gọi nàng là nhị nương.”
Ta cười tươi rói, hướng về phía Tuyết Nương và cha, cúi người chào: “Chúc mừng cha, chúc mừng mẹ, chúc mừng nhị nương.”
Đột nhiên, ta cảm thấy ba người này nên buộc chung lại với nhau, khỏi làm khổ người khác.
Mẹ ta nhanh chóng chọn ngày lành tháng tốt, định vào cuối tháng sau sẽ làm lễ.
Ta biết rằng nếu để Tuyết Nương bước chân vào nhà, ngày tháng của mẹ ta có ra sao không quan trọng, nhưng chắc chắn đời ta sẽ chẳng yên ổn.
May mắn thay, cơ hội ta chờ đợi bấy lâu đã đến.
Lần này cha ta đi làm ăn về, dẫn theo một người bạn ngang tuổi.
Ngay hôm đó, ta kéo Tuyết Nương ra sau tấm bình phong để xem.
Tuyết Nương dường như không mấy quan tâm đến người bạn của cha, chỉ không ngừng kéo tay ta ra hiệu muốn rời đi.
Khi chúng ta trở lại hậu viện, ta liền bắt đầu giới thiệu.
“Tuyết Nương, người vừa rồi ta dẫn người đi gặp là Tiền chưởng quỹ, một trong những phú thương giàu có nhất nhì trong thành. Ông ta mở tiền trang, nghe nói còn có chi nhánh ở kinh thành.”
“Tiệm vải của cha tuy không nhỏ, nhưng so với Tiền chưởng quỹ thì chẳng thấm vào đâu.”
“Cha ta lần này mời ông ấy đến nhà, e rằng là do việc kinh doanh tiệm vải gặp khó khăn, muốn nhờ Tiền chưởng quỹ giúp đỡ.”
9
Nghe ta nói vậy, mắt Tuyết Nương sáng rực lên.
Ta biết rằng Tuyết Nương tiếp cận cha ta cũng chỉ vì gia sản của nhà ta.
Chỉ cần ta tiết lộ thân phận của Tiền chưởng quỹ cho nàng, không cần ta nói thêm lời nào, Tuyết Nương tự mình sẽ tìm cách câu dẫn.
Đúng như ta dự đoán, trong bữa trưa, Tuyết Nương chủ động rót trà, dọn dẹp.
Vốn dĩ nàng đã có dung mạo xinh đẹp, thêm vào đó là cử chỉ dịu dàng, mang theo chiếc túi thơm thoang thoảng, khiến Tiền chưởng quỹ không thể rời mắt khỏi nàng.
Sau vài ly rượu, Tiền chưởng quỹ chủ động hỏi: “Vị tiểu thư này là… sao trước đây ta chưa từng thấy?”
Chưa kịp để cha ta trả lời, Tuyết Nương đã vội lên tiếng: “Nghĩa phụ, nữ nhi giúp nghĩa phụ chiêu đãi khách, nghĩa phụ thấy có hài lòng không?”
Mặt cha ta tái đi, còn ánh mắt Tiền chưởng quỹ lại sáng rực lên, nhìn Tuyết Nương cười lớn.
“Hoàng chưởng quỹ có mắt tinh tường, nghĩa nữ này quả thật là tuyệt sắc nhân gian.”
“Thế này đi, ta sẽ ở lại phủ hai ngày, chuyện ông nói, chúng ta từ từ bàn bạc.”
Một câu nói làm sắc mặt cha ta dãn ra đôi chút.
Kiếp trước, sau khi ta chết, không chỉ biết mình là nhân vật trong sách, ta còn biết rằng cha ta thật sự gặp vấn đề về kinh doanh.
Còn Tiền chưởng quỹ này chính là người khiến Tuyết Nương bại trận.
Theo kết cục trong sách, Tuyết Nương đã hại Hoàng gia tan nát, vẫn không thỏa mãn với tài sản cướp được, liền quay sang Tiền chưởng quỹ, người đã lo liệu hậu sự cho cha ta.
Tiền chưởng quỹ vốn là người khôn ngoan, hoàn toàn khác cha ta. Sau khi chiếm được Tuyết Nương, ông ta lập tức bỏ rơi nàng.
Tuyết Nương muốn bước chân vào Tiền gia, nhưng kế hoạch còn chưa kịp thực hiện, đã bị Tiền phu nhân tìm người chặn đường, đánh đến chết trong một con hẻm nhỏ.
Kiếp này, ta sẽ giúp nàng sớm gặp kết cục ấy.
Đêm hôm đó, Tuyết Nương lén lút vào phòng Tiền chưởng quỹ.
Ngay khi thấy Tiền chưởng quỹ và Tuyết Nương quấn quýt bên nhau, ta đốt cháy nhà kho bên cạnh, lớn tiếng hô lên: “Cháy rồi!” rồi lẳng lặng trở về phòng.