Ngựa Gầy Dương Châu - Chương 1
1
Đây đã là lần thứ mười mẹ tìm đến ta khóc lóc.
Cũng là lần thứ mười ta khuyên bà hãy đuổi nữ tử lạ mặt mà cha mang về khi ra ngoài kinh thương đi.
“Nữ tử đó nhìn qua đã biết không phải cô nương tử tế gì. Nói là nghĩa nữ, rõ ràng có ý đồ mờ ám.”
“Ban đêm không ở phòng mình ngủ, lại còn chạy đến phòng cha.”
“Điều quan trọng nhất là cha lại không biết xấu hổ, cái gì cũng không từ chối.”
Mẹ ta cầm khăn lau nước mắt: “Thế mẹ phải làm sao đây?”
Ta khó chịu vì bị hỏi: “Còn làm gì được nữa? Mẹ đường đường là chính thê của cha, chẳng lẽ không thể quyết định chút chuyện này?”
“Hoặc là hòa ly để hai người bọn họ sống cùng nhau, hoặc là cho nàng ta ít bạc rồi đuổi đi.”
Mẹ ta do dự: “Nhưng đuổi người đi thì có quá đáng quá không? Dù gì cũng là cha con mang về. Nàng ta không có nơi nào để đi, cũng thật đáng thương. Hòa ly càng không thể… hay là con giúp mẹ đi, mẹ sẽ cho con ít bạc, con đưa nàng ta đi.”
Ta liền làm theo, đêm đó nhân lúc cha không ở nhà, ta đuổi nàng đi.
Chỉ vì ta nghĩ rằng bà là mẹ mình, không muốn bà phải ngày ngày rơi lệ.
“Được rồi, bạc đã đưa, người cũng đuổi rồi.”
Mẹ nhìn ta, ánh mắt có chút không tự nhiên.
Bà kéo tay ta, nói: “Oanh Oanh, vài hôm nữa mẹ sẽ tìm mối hôn sự tốt cho con.”
Ta ngạc nhiên: “Mẹ, con chưa muốn gả chồng.”
Nhưng bà lại lẩm bẩm: “Nữ nhân cuối cùng rồi cũng phải lấy chồng, lấy ai chẳng là lấy, con nói có đúng không?”
Ta lập tức phản bác: “Cũng có người không lấy chồng mà. Hơn nữa con đã học qua nhiều sách vở, nếu lấy chồng cũng phải là một người xứng đôi với con.”
Đêm đó, cha dẫn nữ tử mà ta đã đuổi đi quay lại vào trong sân.
Cũng là lúc cuộc đời bi thảm của ta bắt đầu.
2
Lúc bị nha hoàn đánh thức, ta đang mơ giấc mộng đẹp.
Thấy ta vẫn mơ màng, nha hoàn liền thúc giục: “Tiểu thư, người mau dậy đi, lão gia đang nổi giận ở trong sân, muốn người ra đó.”
Ta thầm kêu không ổn.
Chưa kịp chỉnh lại y phục, cha ta đã đạp cửa xông vào, chỉ vài bước đã đến trước mặt ta.
Ông không quan tâm ta chỉ mặc mỗi yếm và quần lót, túm lấy ta ném ra sân.
Trời tối đen, nhưng trong viện lại đèn đuốc sáng trưng.
Ta thấy nữ tử kia đã quay lại, còn chưa kịp phản ứng, cha đã tát mạnh vào mặt ta.
“Nghịch nữ! Nhỏ như vậy đã có suy nghĩ bẩn thỉu, lòng dạ độc ác!”
“Ngươi đuổi Tuyết Nhi ra ngoài, để một cô nương như vậy sống thế nào đây?”
“Ta thấy cái nhà này giữ không nổi ngươi nữa rồi.”
“Vốn định chọn cho ngươi một mối hôn sự tốt, nhưng giờ xem ra không cần thiết, tránh để ngươi ra ngoài làm mất mặt ta. Ở phía đông thành, không phải Vương viên ngoại có hỏi cưới ngươi sao? Ta thấy ông ta hợp đấy!”
Dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn mẹ đang lau nước mắt, ta cũng đoán được đôi phần.
Cha dùng roi đánh ta một trận, cuối cùng còn nhốt ta vào phòng chứa củi.
Ta đau đến không thể động đậy, mãi đến khi mẹ lén đến nhìn ta qua ô cửa nhỏ.
Bà đứng đó lại bắt đầu rơi lệ.
“Oanh Oanh, là mẹ có lỗi với con. Mẹ không nên kể với cha con những gì con nói.”
“Nhưng không sao, mẹ đã cầu xin cha, ông ấy đồng ý chuẩn bị cho con sính lễ phong phú, để con được gả đi vẻ vang.”
“Ngay cả Tuyết Nhi cũng quỳ xuống nhận lỗi với mẹ, nói rằng nàng ta và cha con không có gì, chỉ coi mẹ như mẹ ruột mà thôi.”
“Oanh Oanh, con sẽ không trách mẹ đâu, đúng không?”
Thế nghĩa là, ta vừa mới giúp mẹ đuổi người đi, bà liền quay đầu mách cha ta sao?
Mẹ ta vẫn đang sụt sùi: “Mẹ biết con uất ức, nhưng mẹ cũng chẳng còn cách nào khác. Nếu không nói là con làm, cha con e rằng sẽ đuổi mẹ đi mất…”
3
Ta không ngờ rằng, người cuối cùng phản bội ta lại chính là mẹ.
Dù đau đớn đến không thể thốt ra lời, ta vẫn cố nén cơn đau mà hỏi: “Mẹ, mẹ có biết… Vương viên ngoại ở phía đông thành năm nay bao nhiêu tuổi rồi không?”
Mẹ ta im lặng.
“Ông ta đã gần bảy mươi, làm cha mẹ còn thấy già… Ta còn nghe nói, ông ta đã tái hôn mấy lần, tất cả đều bị ông ta hành hạ đến chết.”
“Mẹ, chẳng lẽ mẹ muốn đẩy con vào con đường chết sao?”
Mẹ ta có chút thiếu tự tin: “Những điều đó đều là lời đồn, không thể tin hết được.”
Nhưng ta biết tất cả đều là sự thật.
Như bấu víu vào cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, ta nài nỉ khẩn thiết.
“Mẹ, con xin mẹ… thả con ra đi.”
“Nếu thật sự bắt con gả cho Vương viên ngoại… con thật sự sẽ chết.”
“Mẹ, từ trước đến giờ con chưa bao giờ cầu xin mẹ… Con hứa đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng…”
Dù ta có khẩn cầu thế nào, mẹ ta vẫn không hề động lòng.
Ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Đây chính là mẹ ta, một người có thể thương xót cho bất kỳ ai, chỉ trừ con gái mình, bà lại có thể dửng dưng đứng nhìn con mình đi vào chỗ chết.
Bên ngoài, tiếng nha hoàn vang lên: “Phu nhân, lão gia mời người qua một chút.”
Sau khi mẹ rời đi, ngoài cửa lại có động tĩnh.
Kế đó là giọng của Tuyết Nương.
“Hoàng Oanh, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám phá hỏng chuyện tốt của ta?”
“Đáng tiếc, mẹ ngươi là kẻ ngu xuẩn, chẳng những đồng ý để ta ở lại đây mà còn muốn kết nghĩa làm tỷ muội với ta nữa.”
“Ngươi nghĩ đúng đấy, ta và cha ngươi đúng như ngươi nghĩ, chỉ có điều ông ta chưa thực sự chiếm được ta. Có như vậy ông ta mới càng không thể buông tay.”
“Còn ngươi, chỉ trách ngươi nhiều chuyện cản đường ta, đáng kiếp làm kẻ đoản mệnh.”
Lợi dụng lúc xung quanh không có ai, nàng ta mở cửa phòng, tìm một sợi dây thừng và siết chặt cổ ta đến chết.
Ta không cam lòng. Từ nhỏ, ta thông minh hiếu học, luôn cảm thấy mình khác biệt với những nữ tử khác, cớ sao lại rơi vào cảnh ngộ này?
Khi ý thức dần chìm vào hư vô, vô số hình ảnh nối tiếp nhau hiện lên.
Cuối cùng, ta cũng hiểu ra sự thật.
4
Thì ra ta chỉ là một nữ phụ pháo hôi trong một cuốn tiểu thuyết.
Mẹ ta là nữ chính bạch liên hoa, còn nữ tử mà cha ta mang về chính là nữ phụ ác độc.
Nhân vật nữ chính bạch liên hoa nổi bật với tấm lòng thánh mẫu.
Vì vậy, dù bị người khác hãm hại đến mức tan cửa nát nhà, mẹ ta vẫn lựa chọn tha thứ. Trước khi đối phương qua đời, bà thậm chí còn đồng ý nuôi nấng nhi tử của nữ phụ ác độc.
Ta không cam lòng, thật sự không cam lòng.
Ai ngờ khi mở mắt ra lần nữa, ta lại thấy mẹ ngồi bên cạnh, nước mắt đầm đìa.
“Cha con dẫn về một nữ tử không rõ lai lịch, nói là nhận làm nghĩa nữ, nhưng mẹ cảm thấy…”
Không đợi bà nói xong, ta mỉm cười ngắt lời: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi. Cha chỉ muốn có thêm người ở cạnh để bầu bạn với mẹ thôi.”
Bà nhìn ta với vẻ ngạc nhiên: “Nhưng đêm qua mẹ thấy cha con từ phòng nàng ta bước ra, hơn nữa con chẳng phải đã nói về Tuyết Nương…”
Ta nhẫn nại đáp: “Mẹ, trước đó con chỉ là nói nói nhảm. Tuyết Nương thật tốt, tuổi trẻ lại xinh đẹp.”
“Vả lại nàng cũng trạc tuổi con, cha thật lòng coi nàng như nữ nhi mà đối đãi. Mà có thêm người chăm sóc cha, mẹ không phải nên vui mừng sao?”
Mẹ ta càng ngạc nhiên hơn.
Tối hôm đó, ta tìm đến cha và bắt đầu thẳng thắn khuyên nhủ.
“Cha, con thấy Tuyết Nương rất tốt, vừa dịu dàng lại chu đáo. Con đã hỏi mấy ma ma trong phủ, ai cũng nói người có thân hình đầy đặn như Tuyết Nương thì rất dễ sinh nở.”
“Mẹ chỉ có một mình ca ca là con trai, mọi người đều nói nhiều con thì nhiều phúc. Con nghĩ Tuyết Nương cô đơn lẻ loi, cha sớm muộn gì cũng nạp thiếp, chẳng bằng thu nhận nàng ta đi.”
Cha ta nhíu mày rồi dần giãn ra: “Mẹ con không nói với con…”
Ta hỏi: “Mẹ nói gì với cha sao?”
Khuôn mặt ông thoáng hiện niềm vui: “Không có gì. Cha hiểu lầm rồi. Oanh Oanh, con thật sự nghĩ vậy sao?”
Ta gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Dạ, tất nhiên rồi.”
Sau khi rời khỏi phòng cha không lâu, mẹ đã tức giận tìm đến: “Oanh Oanh, có phải con khuyên cha con nạp Tuyết Nương làm thiếp?”
5
Ta biết mẹ sẽ đến tìm mình, nên lập tức đáp: “Đúng vậy, mẹ à. Tuyết Nương bảo con rằng mẹ muốn kết nghĩa tỷ muội với nàng ta. Đã như vậy, nàng ấy làm thiếp của cha cũng hợp lý.”
Bà nhìn ta với ánh mắt không tin nổi: “Oanh Oanh, con thật sự nghĩ vậy sao?”
Ta tiếp tục thừa nhận một cách thản nhiên: “Dạ đúng, mẹ thấy có vấn đề gì không? Dù sao cha cũng sẽ nạp thiếp. Tuyết Nương tốt như vậy, ai cũng thích nàng, chẳng lẽ mẹ không thích nàng?”
Phải rồi, kiếp trước Tuyết Nương giỏi đóng vai ngây thơ, khiến cả phủ đều xoay quanh nàng ta.
Không chỉ mê hoặc cha, ngay cả ca ca cũng bị nàng ta làm cho điên đảo.
Cha thì càng nghe lời nàng ta, đến cuối cùng khiến cho gia đình ta tan hoang.
“Mẹ…”
Mẹ ta lại do dự: “Nhưng mẹ cứ thấy Tuyết Nương lai lịch không rõ, con nghĩ nàng ta có mục đích gì không?”
“Làm sao có mục đích gì được?”
Ta kiên nhẫn trấn an bà: “Con thấy Tuyết Nương rất đơn thuần. Có lẽ do nơi ở trước kia quá khắc nghiệt, chịu nhiều khổ sở. Mẹ nên thương yêu nàng ta hơn mới phải.”
Kiếp trước, bà hay nói câu này, cứ mãi phủ định rồi lại đồng ý.
Không chỉ nói với cha ta, bà còn kể cho Tuyết Nương nghe rõ mồn một.
“Trước kia hoàn cảnh quá khắc nghiệt ư?”
Mẹ ta lẩm bẩm, rồi thở dài: “Có lẽ thật sự là mẹ nghĩ quá nhiều.”
Những lời ta vừa nói, thật sự rất chân thành.
Nhìn bóng dáng thoáng qua ngoài cửa sổ, ta biết rằng cuối cùng đã lừa được Tuyết Nương.
Kiếp trước, cha đối xử với ta như vậy, chẳng phải ý tưởng của riêng ông, mà có cả sự xúi giục của Tuyết Nương từ phía sau.
Ta nhẹ nhàng vỗ tay mẹ: “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều.”
Một người bạch liên hoa thánh mẫu và một kẻ vô tình bạc nghĩa, đúng là xứng đôi vừa lứa.