Ngọn Đèn Tương Tư - Chương 3
8
Đông cung rất rộng.
Nhưng ta lại thường xuyên có thể nhìn thấy Lâm Nguyệt Nhi.
Nàng ta luôn treo ý cười, đuổi theo không buồn không lo, cười đùa, giống hệt một con chim bay trong rừng rậm, một bông hoa sinh trưởng nơi hoang dã, tự do, tùy ý.
Còn ta, quy củ khuôn phép, là một con chim sẻ trong lồng bị quy tắc trói buộc, là hoa mẫu đơn bị dày công chăm sóc, có nở đẹp đến đâu cũng chỉ có thể cắm trong vốc bùn đó.
So sánh ra thì, đúng thật là hai thái cực.
Từ trước đến nay, ta chưa từng giống như nàng ta.
Uống xong bát thuốc Hòa Diệp bưng đến, đúng là đắng thấu tâm can.
Ta vội ăn hai miếng mứt hoa quả, cũng không áp được cay đắng kia.
Không ngờ Tần Vân Kiêu sẽ chủ động đến tìm ta,
Bê một chậu hoa dành dành.
“Nghe Vô Cương nói, hoa dành dành trong sân vườn đều là bảo bối quý nhất của cô.”
Ta gật đầu, bảo bối không chỉ là hoa dành dành, còn là chân tình chàng tự tay trồng cho ta.
Vẻ mặt Tần Vân Kiêu tràn đầy áy náy: “Xin lỗi, ta không biết đó là đồ cô yêu thích.”
“Chậu này, ta mua trả lại cô.”
Ta khẽ cười thành tiếng: “Chàng chỉ có lỗi với chậu hoa này sao?”
Tần Vân Kiêu không đáp lời ta, chỉ xuất thần nhìn hoa dành dành trên tay.
Người nhìn chậu hoa đó, còn có ta.
Tần Vân Kiêu đột nhiên lên tiếng.
Lòng riêng tưởng rằng, đây nên là hoa thuộc về ta.
“Nguyên Ninh, là ta phụ lòng cô, xin lỗi…”
Trong giọng nói của chàng phiền muộn bất lực không cách nào xua tan.
Ta mím môi, một hơi uống cạn trà hoa trong bình, mới đè được nỗi chua xót dâng lên trong lòng.
“Lời này ta không thích nghe, chàng cũng đừng nói nữa.”
Từ hôm đó về sau, Tần Vân Kiêu thường đến viện tử của ta, mỗi lần đều bưng một chậu hoa dành dành.
Cũng không nói, chỉ đặt xong hoa rồi, ngồi trong phòng ta.
Thỉnh thoảng cần lấy trang sức trên bàn trang điểm của ta nhìn, thỉnh thoảng lật kinh Phạt ta chép để trên bàn.
Lần này, cuối cùng chàng nói chuyện rồi.
“Kinh Phật này là tự tay cô chép sao?”
Một tập rất dày, mỗi một bút đều là toàn bộ lòng thành của ta.
Lúc đó ta đang tính sổ sách của Đông cung, khẽ gật đầu.
“Chàng mất tích một năm, mỗi ngày ta bèn quỳ trong Phật đương chép kinh hai canh giờ, chỉ cầu chàng có thể bình an quay về.”
Rốt cuộc là ta chép kinh ít rồi, cầu được chàng bình an quay về, lại không cầu được chàng yêu ta như xưa.
Ta không ngẩng đầu nhìn chàng, cũng biết chàng có ánh mắt ra sao.
Chỉ nghe thấy giọng nói như ngày hôm ấy của chàng, áy náy lại bất đắc dĩ.
“A Ninh, xin lỗi…”
Nhưng câu xin lỗi này, vốn không phải là điều ta muốn.
Hòa Diệp nói, có lẽ là phương thuốc của thái y có hiệu quả, Thái tử bắt đầu nhứ lại từng chút chuyện xưa.
Cũng có lẽ là, trải qua khoảng thời gian chung đụng này, Thái tử lại một lần nữa rung động với ta.
“Dù sao, từng yêu nhau sâu đậm như vậy, xa cách bao lâu cũng đều vì đối phương mà rung động.”
Nhưng ta cảm thấy hình như không phải như lời Hòa Diệp nói.
Chàng vẫn bỏ nhiều thời gian hơn để ở cạnh Lâm Nguyệt Nhi như xưa.
Bắt bướm, nghịch nước, hái hoa, ủ rượu…
Tần Vân Kiêu thường đến đưa hoa cho ta, lần này, càng giống như bù đắp nợ lần, cũng giống như đang, từ biệt.
“Hòa Diệp, chậu hoa trong phòng Thái tử, hình như héo rồi.”
Hòa Diệp không rõ thế nào, vừa giúp ta mài mực vừa thuận miệng đáp”
“Châu hoa khô rồi? Vậy nô tỳ cho người đổi một chậu khác.”
“Hay là, đưa một chậu hoa dành dành đến nhé? Thái tử nhìn ngắm mỗi ngày, nhất định ngày ngày có thể nhớ đến cái tốt của Thái tử phi.”
Ta lắc đầu: “Không cần nữa.”
Có đưa mấy chậu, cũng sẽ héo thôi.
Đưa hoa dành dành, hay là đưa hoa mẫu đơn, đều sẽ héo thôi.
9
Khi Lâm Nguyệt Nhi đến, ta đang ru Dự Nhi ngủ.
Vừa nhìn thấy ta, Lâm Nguyệt Nhi liền giống như gà con nhìn thấy đại bàng, nửa chút dáng vẻ hoạt bát cũng không có.
Thứ còn lại, chỉ có sợ hãi.
Ta tỏ ý nàng ta ngồi xuống, lại bảo Hòa Diệp rót cho nàng ta chén trà
Nàng ta nâng chén, khẽ nhấp một miếng, lông mày hơi cau lại.
Chắc là uống không quen trà đậm đắng như vậy.
Nàng ta nâng mắt nhìn ta, lại là vô cùng nghiêm nghị.
“Thái tử phi, ta đến tìm người, là có lời muốn nói.”
“Nói đi.” Ta cũng uống một ngụm trà đậm đắng đó.
“Thái tử phi và A Viễn quen biết nhiều năm, vợ chồng bảy năm, nhưng người, có thật sự thấu hiểu chàng không?”
Hòa Diệp đang định quát nàng ta, bị ta ngăn lại.
Ta cảm thấy có chút buồn cười.
“Ý của ngươi là, hai người quen biết một năm, sự hiểu biết của ngươi đối với Tần Vân Kiêu, vượt qua cả ta?”
Lâm Nguyệt Nhi đáp rất chắc chắn, lúc nói chuyện cũng từ khiếp đảm trở nên ngập tràn tự tin.
“Đương nhiên.”
“Người chỉ coi chàng là Thái tử, còn ta, ta coi chàng là con người.”
Nói rồi, nàng ta lại có hơi thẹn thùng: “Đúng thế, từ lâu ta đã biết trong tim chàng có một A Ninh tồn tại.”
“Khi mới cứu chàng, đêm đêm trong giấc mộng chàng đều thê lương gọi cái tên A Ninh.”
“Nhưng mà sau đó, chàng liền không gọi cái tên này trong mơ nữa rồi.”
“Chàng bắt đầu hưởng thụ cuộc sống ở cùng ta, lên núi hái thuốc với ta, trèo cây hái quả, xuống nước bắt cá.”
“Chàng thích làm thủ công, trâm gỗ tượng gỗ chàng điêu khắc đều sống động như thật, mỗi lần ta đem đi bán đều bán được giá tốt, chàng còn biết thưởng rượu, loại rượu nào ủ càng lâu càng thơm chàng chỉ cần ngửi một cái đã có thể biết được.”
“Ta có thể nhìn ra được, A Viễn thực sự thích cuộc sống như vậy, là cái thích xuất phát từ đáy lòng.”
“Thái tử phi, A Viễn thật sự muốn làm Thái tử sao? Chàng thực sự thích hợp làm Thái tử, làm quân vương tương lai sao?
“Còn Thái tử phi người, là thật sự yêu con người chàng, hay là yêu thân phận Thái tử của chàng hơn chứ?”
Những lời của Lâm Nguyệt Nhi tựa như ném một viên đá vào trong đáy lòng sâu thẳm của ta, khơi lên từng tầng rung động, hồi lâu chưa thể bình tĩnh.
Nàng ta nói, nàng ta yêu Tần Vân Kiêu hơn ta, không có bất cứ mục đích nào, là tình yêu chân thành lại thuần túy.
Hòa Diệp khuyên ta: “Thái tử phi đừng nghe những lời nói của nàng ta, nàng ta có tư cách gì mà đánh giá tình cảm giữa người và Thái tử chứ?”
“Nàng ta chỉ là một cô gái thôn quê không có kiến thức, nào có hiểu được trọng trách quốc gia xã tắc. Thái tử sinh ra đã là Thái tử, cũng sinh ra đã nên gánh vác phần trọng trách này.”
“Sống tùy ý làm càn, vốn không phải chuyện Thái tử vọng tưởng.”
Ngón tay dùng sức nắm chén trà, thở dài yếu ớt.
Cũng không biết là Tần Vân Kiêu đang vọng tưởng, hay là ta quá tự cho là đúng.
10
Đêm nay rất yên tĩnh.
Xung quanh là tĩnh lặng vô biên, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ lướt qua tán lá, trăng trong như bàn ngọc, được treo trên màn đêm với những ánh sao trời.
Ta lại mất ngủ rồi.
Bắt đầu từ một năm trước khi Tần Vân Kiêu mất tích, ta liền đêm đêm trằn trọc trở mình không được yên giấc.
Có đôi lúc không chịu được nữa, chỉ có thể uống canh an thần mới miễn cưỡng ngủ được.
Nay, ta giống như trước, ngồi trên giường, ngắm nhìn vầng trăng xa xa.
Ánh trăng mông lung, mới nhìn thấy có một bóng người bước đến chỗ ta, mượn ánh trăng ta mới nhìn rõ, hóa ra là Tần Vân Kiêu.
Chàng dừng bên khung cửa sổ, dựa vào tường.
Chúng ta, một người bên trong một người ở ngoài.
Rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng trái tim lại như xa cách đôi bờ.
Nhất thời không nói.
Vẫn là ta mở miệng trước.
“Nghe nói chàng ủ rượu rồi, ta muốn uống một chút.”
Trái lại Tần Vân Khê đáp rất thoải mái, khi quay lại, trong tay cầm một vò rượu.
Dưới cây hoa quế trong vườn, chúng ta ngồi đối diện nhau.
Chén rượu được rót đầy một lần rồi lại một lần, một lần rồi lại một lần được uống sạch.
Rượu làm người sau, cũng chỉ có thể mượn men sau nói ra những lời không mở được miệng.
Chúng ta nói chuyện câu được câu không.
“Vì một người phụ nữ, không cần người thân, không cần vợ con, đến cả giang sơn cũng không cần, Tần Vân Kiêu, chàng thực sự yêu nàng ta đến vậy sao?”
Loại tình yêu không giữ lại chút nào này, khiến ta ghen tị, cũng khiến ta sinh ra một chút… sợ hãi.
Tần Vân Kiêu nắm chặt chén rượu, cúi đầu thấp giọng nói.
“Ta từng nếm được mùi vị tự do, nay có nhiều lụa là vàng bạc châu báu hơn nữa, đối với ta mà nói cũng là tô điểm cho nhà tù hoa lệ mà thôi.”
“Nguyên Uyển Ninh, ta từng nghiêm túc suy nghĩ, cho dù là ta mất trí nhớ rồi, nhưng ta vẫn có thể tin rằng bản ta hoàn toàn không muốn làm Thái tử, cũng không muốn làm quân vương.”
“Nếu như ta đã từng vì vậy mà bỏ ra cố gắng, vậy có lẽ là.. bởi vì cô. Bởi vì yêu cô, thế nên lựa chọn từ buông bỏ tự do của bản thân, đi theo đuổi thứ mình không muốn, chỉ là muốn cô thích mà thôi.”
“Nguyên Uyển Ninh, ta có thể cảm nhận được, đã từng, ta rất yêu cô.”
Lời này của chàng, khiến ta liên tiếp uống liền mấy chén rượu.
Cười khổ thành tiếng.
“Không ngờ được, tay nghề ủ rượu của chàng, tốt hơn xử lý tấu chương nhiều…”
“A Kiêu, hóa ra nhiều năm như vậy, thế mà ta không hiểu chàng một chút nào.”
“Ta sớm biết, vòng ngọc hoa dành dành chàng điêu khắc rất đẹp, ta cũng rất thích.”
“Ta cũng biết, chàng thích nghe nhạc, thích đạp thanh, thích uống rượu viết nhạc, chỉ là không thích… chuyện triều chính…”
“A Kiêu, nhiều năm như vậy, chắc chắn chàng rất tủi thân nhỉ…”
Bất giác, nước mắt im lặng lăn xuống gò má.
Tần Vân Kiêu nhìn chằm chằm hốc mắt ửng đỏ của màu, mày kiếm của chàng cau lại, bụng ngón tay ấm áp lướt qua khóe mắt ta.
“Nguyên Uyển Ninh, đừng khóc.”
Ta nắm lấy bàn tay nóng bỏng của chàng, lại đột nhiên cảm thấy, có lẽ chàng đã từng nâng mặt nàng ta, dịu dàng gọi nàng ta Tiểu Nguyệt Nhi nhỉ.
Ta buông tay Tần Vân Kiêu, chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt, giọng nói dịu dàng, là vô cùng nghiêm túc.
“A Kiêu, nếu chàng cảm thấy khoảng thời gian đó chàng thật sự vui vẻ, vậy thì chàng tiếp tục sống như vậy đi.”
“Không cần áy náy với ta, cũng không cần canh cánh trong lòng với quá khứ.”
“Tần Vân Kiêu, chỉ cần chàng muốn, liền có thể sống ngày tháng chàng mong muốn rồi.”
Nói rồi, ta đứng lên, lảo đảo quay về phòng mình.
Tần Vân Kiêu vẫn ngồi dưới cây hoa quế như trước, gió vừa thổi, cánh hoa bay theo gió rơi trên đầu, trên vai chàng, rơi vào chén rượu trong tay.
Ta đóng cửa lại, cũng đóng cửa sổ.
Sau này vầng trăng kia, không ngắm cũng được.
thằng nam chính đéo làm gì nên hồn hết, làm thái tử kh xong đã đành, làm chồng cũng kh xứng, làm cha càng tệ hại. Sao ông vua thông thái lại nuôi dạy được thằng con bất tài cỡ này. Ngay từ đầu ổng đã cảnh cáo rồi vẫn nhất quyết chọn cưới con này, cưới xong kh chịu cố gắng, để mình con này cố gắng gánh vác mọi việc lớn nhỏ còn nó đéo làm gì hết mà cứ làm như hi sinh to lớn lắm v. Sau đó thì vô trách nhiệm, hèn nhát, trốn tránh, phụ bạc nữ chính chỉ vì nỗi sợ hãi của mình. Chỉ thương cho nữ chính vì dính phải 1 thằng hỗn làm. Thay vì nói nó yêu con Nguyệt Nhi qq gì đó thì nói nó yêu tự do của nó còn hơn. Con kia tự tử vì nó uổng phí. Đọc ngoại truyện của nó rước bực vào người. Sao cho nó chết sớm chi v, cho nó nhớ lại hết rồi bị ám sát liệt người ngày ngày gặm nhấm nỗi đau mất tất cả mới đúng, thứ v kh đáng được chết. Giới thiệu truyện lừa tình ghê.