Giới thiệu truyện
Ngọn Đèn Tương Tư
Thái tử điện hạ cùng ta ân ái bảy năm, trong lúc lưu lạc ở dân gian thì mất trí nhớ.
Chàng yêu một đoá sơn trà hoang dã tự do sinh trưởng ở thôn quê.
“Nguyên Ninh, từ đầu đến cuối ta đều không hiểu, tại sao trước kia ta lại thích nữ tử vô vị như ngươi.”
Ta không khóc không làm loạn, giữ vững tôn nghiêm của quý nữ vọng tộc, thiêu rụi từng món đồ trước kia chàng tặng ta, nào là bút lông sói, bùa bình an, hoa dành dành khắp vườn…
Chàng thở phào nhẹ nhõm, cho rằng cuối cùng ta cũng buông bỏ.
Chàng bắt đầu ngày càng sa đọa, cũng đối xử tốt với hoa sơn trà hoang dã đó hơn.
Cho đến lúc chàng nhớ lại tất cả.
Canh giữ trước sân vườn nay đã trơ trọi của ta, không dám vượt qua lôi trì nửa bước.
Sau đó, nhìn ta từ từ tương tư thành bệnh, lao lực quá độ trong những năm qua.
Dần dần giống như đèn dầu đã cạn…
thằng nam chính đéo làm gì nên hồn hết, làm thái tử kh xong đã đành, làm chồng cũng kh xứng, làm cha càng tệ hại. Sao ông vua thông thái lại nuôi dạy được thằng con bất tài cỡ này. Ngay từ đầu ổng đã cảnh cáo rồi vẫn nhất quyết chọn cưới con này, cưới xong kh chịu cố gắng, để mình con này cố gắng gánh vác mọi việc lớn nhỏ còn nó đéo làm gì hết mà cứ làm như hi sinh to lớn lắm v. Sau đó thì vô trách nhiệm, hèn nhát, trốn tránh, phụ bạc nữ chính chỉ vì nỗi sợ hãi của mình. Chỉ thương cho nữ chính vì dính phải 1 thằng hỗn làm. Thay vì nói nó yêu con Nguyệt Nhi qq gì đó thì nói nó yêu tự do của nó còn hơn. Con kia tự tử vì nó uổng phí. Đọc ngoại truyện của nó rước bực vào người. Sao cho nó chết sớm chi v, cho nó nhớ lại hết rồi bị ám sát liệt người ngày ngày gặm nhấm nỗi đau mất tất cả mới đúng, thứ v kh đáng được chết. Giới thiệu truyện lừa tình ghê.