Nghiệp Đến Trễ Nhưng Vẫn Đến - Chương 3
09
Cả nhà tôi nhanh chóng ổn định cuộc sống ở thành phố P.
Thành phố P là đô thị lớn, không khí cởi mở tự do, hoàn toàn khác với quê nhà bảo thủ và cứng nhắc.
Mọi chuyện xảy ra đều khác xa tưởng tượng.
Ban đầu, bố mẹ tôi nghĩ việc tìm việc làm ở đây sẽ rất khó.
Nhưng bố tôi có một người bạn đại học đang khởi nghiệp tại P, vừa nghe tin bố dắt díu cả nhà đến phát triển là lập tức mời ông vào nhóm khởi nghiệp của mình.
Mẹ tôi vốn làm công việc văn phòng, sau một vòng chạy đôn chạy đáo trong thành phố cũng tìm được một công việc bán hàng.
Thành phố lớn có nhiều người trẻ, sôi nổi, có chí tiến thủ, năng lượng cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Bố mẹ tôi dễ dàng hòa nhập vào cuộc sống ở P hơn cả trong tưởng tượng.
Còn điều tưởng dễ lại hóa khó – chính là chuyện tìm nhà.
Từ nhà trọ vài chục tệ một đêm, đến mấy căn nhà trống ở khu “làng trong phố” với tiền thuê bằng cả tháng lương ở quê của mẹ tôi, rồi đến những căn hộ sáng sủa, tiện nghi trong các khu dân cư hiện đại…
Chỉ trong thời gian ngắn, bố mẹ đã dẫn tôi đi lượn một vòng hết mọi tầng lớp trong thành phố này.
Phải nói thật, trải nghiệm đó khiến tôi choáng váng.
Tôi chưa từng thấy cái gọi là “nhà bắt tay” tồi tàn đến vậy – chẳng có ánh sáng, không thông gió, mà giá thuê vẫn đủ khiến bố mẹ tôi cau mày nhăn trán.
Còn những căn hộ đẹp trong khu chung cư, dù đã xây hơn mười năm, chỉ cần thuê vài tháng thôi cũng đủ rút cạn toàn bộ số tiền tiết kiệm mà bố mẹ tôi mang theo.
Cuối cùng, chúng tôi thuê một căn nhà thấp tầng gần vành đai xanh của đại lộ lớn, xung quanh là dãy nhà tự xây, giá thuê còn tạm gánh nổi.
Lý do chọn nơi đó là vì khu vực ấy có thể giúp tôi vào học một trường cấp hai khá tốt trong quận.
Sau này tôi mới biết, nơi ấy gọi là “làng trong phố”.
Một vùng quê nằm lọt thỏm trong lòng thành phố.
Lúc đó còn nhỏ, tôi không kìm được cái bản năng thích khoe, bèn đăng hết mấy điều mới mẻ ở P lên QQ Space.
Chẳng ngờ, cuộc sống mới của tôi nhanh chóng bị người quen cũ ở quê nhà chê cười mổ xẻ:【Khúc Nam Thịnh, tôi còn tưởng nhà cậu tới thành phố là để sống sung sướng, ai ngờ lại sống trong cái ổ rách đó.】
【Thành phố P cũng có khu ổ chuột à? Bố mẹ cậu dẫn cậu đi ăn xin à?】
【Biết nhà cậu nghèo vậy, tôi đã chẳng nhận quà của cô Khúc làm gì.】
…
Những bình luận cay độc như thế gần như phủ kín toàn bộ bài đăng của tôi.
Người để lại chúng, không ai khác, chính là Phùng Vĩnh Tú.
Tôi lập tức khóa trang cá nhân, chuyển hết nội dung thành “chỉ mình tôi xem”.
Nhưng đã quá muộn.
Phùng Vĩnh Tú đã chụp lại toàn bộ hình ảnh và bài viết trong không gian của tôi.
Về sau, mỗi khi cô ta vui hay buồn, đều lấy ảnh cuộc sống giàu sang của mình ghép chung với ảnh trong QQ của tôi, rồi đăng lên để so sánh.
【Chỉ cần nghĩ đến trên đời còn có một đứa bạn học vừa nghèo vừa thảm như vậy, tôi lại càng trân trọng cuộc sống của mình.】
【Tôi yêu bố mẹ mình, nhờ ba làm lãnh đạo, mẹ có gu thẩm mỹ, tôi mới được sống như công chúa.】
【Cũng vào thành phố lớn mà phải sống trong khu ổ chuột, tôi ở thành phố nhỏ mà còn sống như ở lâu đài, ăn xin và công chúa đúng là khác nhau thật.】
…
Câu chữ của Phùng Vĩnh Tú toàn là khinh thường người nghèo, ngạo mạn tự cao.
Tôi chặn hẳn cô ta.
Cô ta không thấy được cuộc sống của tôi, tôi cũng chẳng muốn thấy bất kỳ thứ gì về cuộc sống của cô ta nữa.
Phùng Vĩnh Tú nói đúng một điều: chúng tôi chưa bao giờ là bạn.
Điều cô ta cần, là một người để làm nền, để tôn lên cái “cao quý khác người” của bản thân.
Một hình ảnh cụ thể cho cái gọi là “đáy xã hội”.
Một đối tượng để châm chọc, để đè bẹp…
Tóm lại, là bất kỳ thứ gì – chỉ không phải bạn.
Thế giới này cũng chẳng khác gì một gánh xiếc kỳ quái, lúc nào cũng có một con hề nhảy loi choi trước mặt, ra sức khoe khoang với bạn.
10
Sau khi đến thành phố P, công việc của bố mẹ tôi trở nên bận rộn hơn trước rất nhiều.
Họ bắt đầu phải tăng ca, đi công tác.
Để tiện liên lạc, họ mua cho tôi một chiếc điện thoại.
Không rõ bằng cách nào, Phùng Vĩnh Tú lại có được số của tôi.
Một hôm, một số lạ từ quê gọi tới.
Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng gào thét điên cuồng của Phùng Vĩnh Tú: “Khúc Nam Thịnh, cậu lấy tư cách gì mà chặn tôi? Cậu đừng tưởng lên P là nhà cậu sẽ phất lên, đừng mơ! Nhà tôi giàu, ba tôi là lãnh đạo, mẹ tôi mua sắm toàn hàng hiệu, cả đời cậu cũng không thể sống như trước đây đâu…”
Tôi cúp máy thẳng.
Với một đứa điên như vậy, nói chuyện để làm gì?
Số lạ lại gọi đến, tôi lần lượt chặn hết.
Mùa hè năm đó, tôi không nhớ nổi mình nhận bao nhiêu cuộc gọi quấy rối.
Bố mẹ biết chuyện, liền giúp tôi đổi sang một số khác.
Từ đó mọi chuyện yên ổn một thời gian.
Nhưng trên QQ của tôi luôn có những tài khoản lạ tìm cách kết bạn.
Tôi cứ tưởng, chúng tôi đã hoàn toàn rút khỏi cuộc đời nhau.
Nhưng Phùng Vĩnh Tú nhất quyết phải dùng sự thấp kém của mình để cho tôi thấy, thế nào gọi là “mặt mũi tiểu nhân”.
Loại người tiểu nhân ấy, dù bản thân chẳng được lợi gì, cũng phải khiến người khác sống không yên.
Còn nếu thấy người ta sống tốt hơn mình dù chỉ một chút, thì kiểu gì cũng tức nghẹn.
Phùng Vĩnh Tú cam tâm làm tiểu nhân – lén lút rình mò cuộc sống người khác, chỉ để moi ra vài thứ kém cỏi hơn mình mà khoái trá.
Đã vậy, tôi để cho cô ta xem cho thỏa.
Chúng tôi từng sống cạnh nhau bao năm, tôi hiểu rất rõ cô ta sợ điều gì nhất.
Nhà tôi không giàu bằng cô ta, nhưng vẫn có vài thứ có thể chọc tức cô ta.
Ví dụ như: bố mẹ tôi tình cảm ổn định, không khí gia đình hài hòa, và quan trọng nhất là họ chưa từng tạo áp lực hay đặt kỳ vọng quá đáng lên tôi.
Những điều này, tôi biết Phùng Vĩnh Tú từng rất để tâm.
“Điền Kỵ đua ngựa” còn biết chọn ngựa thượng – trung – hạ để đấu trí, tôi dại gì mà lấy điểm yếu của mình đi đọ điểm mạnh của người khác?
Cuộc so đo này vốn chẳng phải cuộc thi công bằng, chỉ là trò rình rập ngu xuẩn của một kẻ tiểu nhân.
Từ đó, trên mạng xã hội, tôi chỉ “báo hỉ không báo ưu”, xây dựng hình tượng một người lạc quan, tích cực, sống vui vẻ, mọi chuyện đều tốt đẹp.
Tôi từng nghĩ, sự cố chấp của Phùng Vĩnh Tú nhiều lắm cũng chỉ duy trì được vài tháng.
Không ngờ cô ta theo dõi dai dẳng suốt nhiều năm.
Từ QQ Space, đến WeChat Moments, rồi sang cả Weibo…
Mỗi lần tôi đổi nền tảng, luôn có một cái nick lạ quen thuộc như hồn ma, theo sát từng bước.
Lâu dần, tôi lười đoán luôn ai mới là cô ta.
Bởi người trên đời ai cũng bận rộn, bận xây dựng cuộc sống của chính mình.
Mà thật ra, tôi cũng không giả vờ.
Cuộc sống của gia đình tôi ngày càng khởi sắc thật.
Startup mà bố tôi gia nhập từ sớm, sau nhiều vòng gọi vốn đã phát triển lên mấy trăm người chỉ trong vài năm.
Hướng đi sản phẩm cũng chọn phân khúc chất lượng cao.
Dù nhân sự không quá nhiều, nhưng lợi nhuận mỗi năm đều tăng gấp mấy lần.
Vì bố tôi vào sớm, là nhân viên kỳ cựu, mỗi năm chia cổ tức cũng đủ để sống rất thoải mái.
Mẹ tôi tính cách thẳng thắn, lúc đầu chỉ định làm tạm công việc bán hàng.
Không ngờ sau một thời gian, lại dần nắm được cách làm, rồi phát triển tốt.
Khác với bố, mẹ tôi hay nhảy việc – cứ một hai năm lại đổi công ty.
Nhưng mỗi lần nhảy việc, đều tăng được cả lương lẫn vị trí.
Lần gần đây nhất là dẫn cả nhóm cũ cùng vào một công ty lớn.
Cả hai vẫn rất bận rộn, nhưng chưa bao giờ vắng mặt trong bất kỳ dịp quan trọng nào của tôi.
Họp phụ huynh, đại hội thể thao, trại hè – trại đông, cả chương trình học tập xuyên quốc gia…
Vì tôi vẫn giữ liên lạc với vài người bạn cũ ở quê, nên họ thỉnh thoảng kể tôi nghe chuyện học hành, giải trí.
Qua lời nói đầy ngưỡng mộ của họ, tôi dần cảm nhận rõ sự khác biệt giữa thành phố lớn và thị trấn nhỏ.
Tất nhiên, đôi khi họ cũng sẽ kể cho tôi vài chuyện liên quan đến Phùng Vĩnh Tú.
11
Phùng Vĩnh Tú quả thật đã đến thành phố A để theo học trường A Trung nổi tiếng.
Nhưng chưa hết một học kỳ, thành tích của cô ta đã bắt đầu tụt dốc.
Môn xã hội thì còn giữ điểm được, nhưng các môn tự nhiên thì dù cố thế nào cũng chẳng khá lên nổi.
Đến cuối năm lớp 6, cô ta bị chuyển từ lớp thi học sinh giỏi sang lớp thực nghiệm.
Hai năm sau lại bị chuyển tiếp sang lớp phổ thông.
Cuối cùng, lên cấp 3 còn chẳng đủ điểm để vào thẳng trường cũ, điểm thi vào trường cấp 3 cũng chỉ đủ để quay về quê học tiếp.
Tôi cũng chẳng để tâm, chỉ nghĩ chắc cô ta thi trượt do xui rủi thôi.
Dù sao hồi tiểu học, danh tiếng “thần đồng nhí” của cô ta vẫn được phụ huynh và giáo viên tung hô mãi.
Nhưng bạn cũ thì kể khác: “Thật ra là Vĩnh Tú cũng muốn học, cố gắng nhiều lắm rồi, mà vẫn không tiến bộ được, sau đâm ra tự an ủi là do không muốn học nữa nên mới thi tệ.”
Lại có người nói: “Phùng Vĩnh Tú yêu sớm ở A Trung, thành tích mới tụt thảm vậy đó. Nghe nói theo đuổi hai cậu, một cậu đầu gấu, một cậu học giỏi nhất khối – mà cả hai đều không đổ. Mà trường điểm thì tối kỵ chuyện yêu sớm, cuối cùng bị gọi phụ huynh. Hai cậu con trai kia đổ hết lỗi lên đầu cô ta, mất mặt quá nên sau đó cũng chẳng còn tâm trí học hành.”
“Nhà cô ta cũng có chuyện. Ba cô ta làm quản lý cao cấp mà, có tiền rồi thì bắt đầu ‘bay’. Nghe bảo mẹ cô ta từng đến tận cơ quan ba cô ta làm ầm lên, đòi đánh chết cái ‘con hồ ly’. Hai người họ còn đánh nhau ngay trước mặt bao người…”
Tóm lại, cuộc sống của Phùng Vĩnh Tú đúng là có chút trục trặc – nhưng cùng lắm chỉ là vài vết xước nhỏ.
Cô ta vẫn còn được đi học, bố mẹ cũng chưa ly hôn, cả nhà vẫn ở căn hộ 200m2 nhìn ra sông ấy thôi.
So với những gì nhà tôi từng trải qua, những thất bại đó của cô ta tính là gì chứ?
Nhưng rõ ràng Phùng Vĩnh Tú không nghĩ thế.
Một ngày nọ, tôi đăng nhập vào Weibo sau một thời gian dài không dùng, lập tức phát hiện tin nhắn và bình luận bị “dội bom”.
Một tài khoản ẩn danh đã spam lời lẽ sỉ nhục dưới mọi bài đăng của tôi.
Tôi đăng ảnh bảng điểm tốt, cô ta vào mắng là tôi gian lận từng môn.
Tôi đăng ảnh phong cảnh trường học, ảnh thân mật với bạn bè, cô ta chửi là ảnh ghép, chỉnh sửa.
Tôi đăng ảnh đi du lịch cùng bố mẹ, chia sẻ chuyện vui, cô ta phát điên gào: 【Cả nhà mày đều là chó!】
Tin nhắn riêng thì tôi chưa mở ra, chỉ thấy báo 99+ – toàn là lời xúc phạm thô bạo.
Ai bị đâm trúng, rõ ràng quá rồi.
Tôi báo cáo tài khoản đó, rồi chuyển hầu hết nội dung sang chế độ “chỉ bạn bè xem”.
Còn QQ Space thì tôi bỏ xài từ lâu rồi, chắc giờ trong đó toàn lời rủa xả độc địa của Phùng Vĩnh Tú.
WeChat thì vẫn yên ắng như mặt hồ.
Cũng đúng thôi, nếu tôi đã xóa sạch cô ta khỏi mọi kênh mạng xã hội, cô ta còn cách nào để rình mò cuộc sống của tôi nữa?
Với kiểu tiểu nhân như cô ta, tôi chẳng cần tốn sức phản kháng.
Chỉ cần tôi sống tốt hơn tưởng tượng của cô ta, vậy là đủ khiến cô ta ngứa ngáy, tức điên từng ngày rồi.
Nhưng chuyện sau đó lại không giống như tôi nghĩ.
Phùng Vĩnh Tú không còn để lại bất kỳ bình luận quá khích nào trên mạng xã hội của tôi nữa.
Cô ta như biến mất hoàn toàn.
Tôi vào cấp 3, kết thêm nhiều bạn mới, mở rộng thế giới quan.
Vài năm sau, tôi lên đại học ở Thượng Hải, sự nghiệp của bố mẹ tôi lại bước thêm một nấc.
Gia đình tôi cuối cùng cũng mua được nhà ở thành phố P.
Thật ra, đời người luôn có rất nhiều kẻ thoáng qua rồi biến mất.
Phùng Vĩnh Tú, thật ra chẳng phải người gì quá đặc biệt.
Thời gian trôi qua, tôi cũng dần dần quên mất cô ta rồi.