Ngày Đầu Định Mệnh - Chương 3
7
“Cậu hãy lén truyền tin trong công ty rằng tôi và Giang Tự Phong đã chia tay.”
Tôi cầm tách cà phê, nói với Kỳ Thành.
“Chủ tịch Hứa, sao chị không tự công khai mà lại muốn tôi lén tiết lộ vậy?
“Với lại… chuyện này phải nói thế nào đây…”
Kỳ Thành gãi đầu, vẻ mặt bất lực nhìn tôi.
“Ngốc à? Cứ lúc ăn cơm hay khi tụ tập với đồng nghiệp mà tán chuyện bát quái là được rồi.”
“Hả? Chủ tịch Hứa từ khi nào lại hào phóng vậy, chịu đem chuyện riêng tư ra cho chúng tôi tám nhảm à, miệng chúng tôi cũng độc lắm đó nha.”
Tôi trợn mắt: “Tôi cho phép rồi, muốn nói sao thì nói.”
“Vậy chủ tịch Hứa đừng có âm thầm sa thải tôi nhé.
“Với cả… cuối cùng chị cũng thông suốt rồi, chia tay với thằng nhóc Giang Tự Phong đó. Nói thẳng ra thì hắn có gì tốt đâu, tôi còn giỏi hơn hắn đấy chứ.”
Kỳ Thành nhìn tôi với ánh mắt không đứng đắn, làm bộ điệu e thẹn nói:
“Nếu chủ tịch Hứa không chê, tôi cũng…”
Tôi cầm tập tài liệu, đập lên đầu anh ta, chặn đứng lời nói vô nghĩa.
Trong khoảng thời gian sau đó, tôi đều đến công ty đúng giờ để xử lý công việc.
Dự án Lam Thành rất có triển vọng nên tôi quyết định sẽ theo dõi toàn bộ quá trình.
Từ ngày Kỳ Thành lan truyền chuyện tôi và Giang Tự Phong chia tay, nhân viên trong công ty bắt đầu chú ý đến tương tác giữa tôi và hắn.
Sau khi xác nhận rằng chúng tôi đã không còn liên hệ gì nữa, nhiều người trước đây không hài lòng với Giang Tự Phong bắt đầu công khai lẫn ngấm ngầm chèn ép hắn.
Đối với việc này, tôi nhắm một mắt mở một mắt.
Đó là hậu quả của việc hắn không biết kiềm chế trước đây, đáng phải chịu thì cứ để hắn chịu thôi.
Điều kỳ lạ là, vốn nghĩ rằng khi tôi không còn là rào cản, Tống Khinh Khinh và Giang Tự Phong sẽ nhanh chóng đến với nhau.
Nhưng bây giờ lại không thấy hai người có bất kỳ mối quan hệ gì.
Buồn cười thật.
Trước đây không phải còn xem tôi như kẻ cản đường tình yêu cao cả của bọn họ sao?
Trong công ty, thỉnh thoảng gặp Tống Khinh Khinh, ngoài việc chào hỏi thì trong ánh mắt cô ta luôn mang theo chút oán hận.
Còn Giang Tự Phong thì luôn tránh mặt tôi.
Đối với chuyện này, tôi cũng không để tâm.
Không còn quan hệ tình cảm, chỉ cần trong công việc làm tròn bổn phận, còn lại không quan trọng.
8
Giờ nghỉ trưa hôm đó, tôi đang ở phòng dự án của Tịch Mộ Bạch để kiểm tra nội dung quan trọng.
Khi đang thảo luận về một chi tiết.
Chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi vã.
“Anh và Chủ tịch Hứa đã chia tay rồi, tại sao không đến với em?
“Giang Tự Phong, anh đã bày tỏ sự quan tâm đến em, giờ giữa chúng ta không còn rào cản nào nữa, anh còn trốn tránh cái gì? Lựa chọn tốt hơn đang ở ngay trước mắt anh đấy!”
Giọng chất vấn của Tống Khinh Khinh vang lên.
Chỉ cách một bức tường, tôi và Tịch Mộ Bạch nhìn nhau đầy ngạc nhiên.
Sau đó là một tiếng thở dài, Giang Tự Phong không lên tiếng đáp lại.
Một lúc lâu sau.
“Chúng ta vẫn không nên liên lạc nữa, tôi và Hứa Kim Sơ sẽ không kết thúc như thế này đâu.
“Trước đây tôi luôn nghĩ, dựa dẫm vào cô ấy chẳng qua chỉ là lợi dụng, nhưng bây giờ có lẽ tôi mới nhìn rõ bản thân mình.
“Có lẽ… tôi thực sự yêu cô ấy.”
Giọng Giang Tự Phong trầm thấp, mang theo sự mệt mỏi sâu sắc.
Gần đây gặp hắn, quả thực tinh thần hắn rất tệ.
“Anh rốt cuộc thích gì ở con mụ già đó chứ!? Cô ta có thể cho anh thứ gì, em cũng có thể cho anh thứ đó, tại sao anh lại cố chấp như vậy?”
Tống Khinh Khinh bất ngờ cao giọng.
Giọng hét chói tai khiến tôi giật mình, tập tài liệu vốn đã lộn xộn liền rơi xuống đất.
Tôi khẽ thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Tịch Mộ Bạch đứng cạnh lập tức cúi xuống nhặt giúp tôi.
“Trong đó có ai vậy?”
Hai người bên ngoài nhận ra trong phòng có người, liền đẩy cửa bước vào.
Đúng lúc không thể tệ hơn được nữa.
Vì đang nửa quỳ để nhặt giấy tờ, Tịch Mộ Bạch không giữ được thăng bằng, ngã vào lòng tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt sửng sốt và đầy phẫn nộ của Giang Tự Phong.
“Hai người…
“Hai người đang làm gì vậy?”
Tống Khinh Khinh che miệng đầy kinh ngạc.
Nhưng không lâu sau, cô ta liền hiểu ra mọi chuyện.
Cô ta nghiêng đầu, giả vờ thông cảm rồi nói với Giang Tự Phong:
“Chủ tịch Hứa đúng là thoải mái thật, anh xem, đã không chờ nổi mà tìm đến Tịch Mộ Bạch rồi.
“Không chừng dự án Lam Thành rơi vào tay Tịch Mộ Bạch cũng là vì lý do này đấy.”
Ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới của cô ta đầy vẻ nham hiểm, khiến tôi buồn nôn.
Trước giờ tôi luôn công tư phân minh, không muốn vì chuyện cô ta cố tình khiêu khích mà ảnh hưởng đến công việc.
Nghĩ lại mới thấy, có quyền mà không dùng đúng là ngu ngốc.
Chút nữa phải đi tìm Kỳ Thành liên hệ với bộ phận nhân sự, trực tiếp sa thải cô ta cho xong.
Tôi phản công lại:
“Tống Khinh Khinh, trước giờ tôi nghĩ cô chỉ là lính mới chưa hiểu chuyện, nên không muốn làm khó cô.
“Nhưng cả ngày chỉ biết lên mạng bóng gió châm chọc, gây chia rẽ, trong đầu cô ngoài mấy thủ đoạn bẩn thỉu đó ra thì chẳng còn gì khác à?!
“Còn chuyện cô nói cái gì tôi có thể cho, cô cũng có thể cho? Bố cô, Tống Nhất Phát, còn không xứng ngồi cùng bàn với tôi, cô lấy tư cách gì mà làm màu ở đây?”
Tôi thu dọn lại tài liệu rơi vãi, đứng dậy, khẽ cúi đầu nhìn Tống Khinh Khinh.
“Tốn công tốn sức phá hoại chuyện tình cảm riêng tư của tôi, chẳng qua là giúp tôi dọn rác mà thôi.
“Sao hả? Xem ra, ngay cả việc thu gom rác thải cô cũng không làm nổi.”
“Cô… Cô có ý gì?”
Tôi khẽ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt dời về phía Giang Tự Phong.
Chỉ thấy trên trán hắn nổi gân xanh, dấu hiệu rõ ràng của cơn giận dữ tột cùng.
Hắn nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
“Từ khi nào hai người bắt đầu?”
Ha.
Chó ăn vụng còn biết quay lại cắn ngược chủ.
“Cậu đang tự tưởng tượng cái gì vậy? Chúng tôi đang kiểm tra nội dung dự án, ai biết hai người làm trò tình cảm dây dưa ngay trước cửa.
“Đừng có nghĩ ai cũng hạ tiện và mù quáng như cậu.”
“Cô nghĩ tôi sẽ tin sao?”
Thái độ thản nhiên và giọng điệu mỉa mai của tôi chỉ khiến hắn càng tức giận hơn.
Chỉ trong chớp mắt.
Giang Tự Phong vung nắm đấm, định đánh Tịch Mộ Bạch.
Nhưng Tịch Mộ Bạch lập tức né được.
Anh ta nắm chặt cổ tay Giang Tự Phong, lạnh lùng nói:
“Tôi và Chủ tịch Hứa quả thật đang bàn công việc, chỉ là tôi trượt chân ngã, Chủ tịch Hứa đỡ tôi một chút.
“Nhưng hai người thì sao? Trước đó đã không biết kiềm chế, công khai mập mờ trong công ty, giờ lại đổ vấy cho người khác, đúng là kẻ ác lại la làng à?
“Trong phòng họp này có camera giám sát, không tin thì cứ đi kiểm tra. Nhân tiện kiểm tra luôn hành vi không đứng đắn của cậu và Tống Khinh Khinh trước đây đi.”
Tịch Mộ Bạch dùng lực không nhỏ, sắc mặt Giang Tự Phong dần tái nhợt, cuối cùng đành phải bỏ tay xuống.
Tống Khinh Khinh nghe đến camera, ánh mắt lộ rõ vẻ chột dạ, đứng một bên không dám nói gì.
Cô ta kéo nhẹ góc áo sơ mi của Giang Tự Phong, khẽ nói:
“Thôi đi, chúng ta đi trước thôi.”
Nghe vậy.
Đôi mắt tôi hơi nheo lại.
Tôi nghiêm giọng nói với Tống Khinh Khinh đang định rời đi:
“Lát nữa đến phòng nhân sự một chuyến, hôm nay thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi đây.
“Chứng nhận thực tập, cô không có đâu.”
“Cô… Dựa vào cái gì…”
“Nguyên nhân à? Vi phạm quy định công ty.”
Nói xong, mắt Tống Khinh Khinh đỏ hoe, vẻ mặt đáng thương nhìn Giang Tự Phong.
Tôi không muốn xem vở kịch này nữa, xoay người định trở về văn phòng.
Nhưng lại bị một bàn tay giữ lại.
“Chị… Không cần phải tuyệt tình như vậy chứ?
“Không có chứng nhận thực tập, Tống Khinh Khinh sẽ không tốt nghiệp được.”
Tôi bật cười lạnh lẽo, hất mạnh tay Giang Tự Phong ra.
Lạnh lùng nói:
“Cậu không phải đã có danh có lợi rồi sao? Mở công ty, cấp chứng nhận thực tập cho cô ta đi.
“Giang Tự Phong, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi còn nể tình cậu đang làm mấy dự án, nếu không người tiếp theo bị đuổi chính là cậu.”