Ngày Anh Quay Lại Trời Lại Hửng Nắng - Chương 4
“Là anh, anh đang ngoài cửa.”
“Ở hành lang có đèn, em có thể nhìn qua mắt mèo.”
Tôi khựng người, kéo dép lê ra mở cửa.
“Anh tới đây làm gì?”
“Đến để…”
Nhanh đến vậy sao?!
Tôi còn chưa dứt câu thì tay đã bị bẻ ngược ép lên tường.
Anh thở hổn hển, khóe mắt đỏ bừng:
“Anh tới để em tự mình kiểm chứng xem có đúng như em nói không.”
Tôi nhớ tới màn ‘vạ miệng’ vừa rồi, bất giác chột dạ.
“Anh… anh biến thái!”
Tôi đẩy anh ra nhưng không nhúc nhích nổi.
Anh cúi xuống ghé vào tai tôi, giọng có chút ấm ức:
“Rốt cuộc vì sao em lại nghĩ như vậy?”
Hơi thở nóng rực phả bên tai.
Có vẻ anh thật sự bị tổn thương rồi.
Tôi né tránh ánh mắt anh, khẽ trấn an:
“Chỉ là một trò đùa trên mạng thôi mà.”
Anh nheo mắt, bóp cằm tôi, bắt tôi nhìn thẳng vào mắt:
“Lâm Chi Dư, em đang giấu gì đó.”
Tôi luống cuống, đẩy mạnh anh ra.
“Em làm gì có!”
Tôi định bỏ đi, nhưng quên mất cái chân đau.
Trượt một cái, ngã sang bên.
Anh nhanh tay đỡ lấy, bế bổng tôi lên.
Cả người tôi treo lơ lửng trước ngực anh.
Trong nhà bật sưởi, tôi chỉ mặc váy ngủ mỏng.
Lần này, tôi cảm nhận rất rõ ràng.
Não tôi mờ mịt.
Tôi nuốt nước bọt, lắp bắp:
“Anh… không phải là không được sao…?”
Anh ngẩn người vài giây rồi bật cười vì tức:
“Khi nào anh nói mình không được?”
“Hay là anh… chữa khỏi rồi?”
“Lâm Chi Dư! Anh chưa từng bị gì hết, em đang nói linh tinh cái gì thế hả?”
Thôi rồi… chọc giận rồi…
Tôi nhảy khỏi người anh, hết chịu nổi luôn:
“Em thấy rõ ràng rồi! Anh đăng ký khám bệnh bằng tên anh em!”
Sắc mặt anh đông cứng lại: “Em biết từ khi nào?”
Tôi gật đầu.
Anh thở hắt một hơi:
“Anh không bị gì cả.”
“Nhưng em thấy phiếu khám rồi, ghi rất rõ ràng…”
Anh nhìn chằm chằm tôi:
“Phiếu đó bị sai. Hệ thống nhầm bệnh nhân trước với anh.”
“Hôm đó anh suýt bị anh em dọa cho hồn vía lên mây!”
“Nhưng mà… Lâm Chi Dư, chẳng lẽ em chia tay anh là vì chuyện đó?”
Tôi hơi chột dạ, không dám nhìn anh.
Lầm bầm:
“Thì… chẳng phải anh cũng đồng ý đó thôi?”
Anh nuốt khan, giọng thấp dần như có gì hối hận:
“Trước kia em hay gọi anh là bé cưng…”
Tôi ngơ ngác: “Hả?”
Ánh mắt anh tối đi:
“Vài ngày liền em không gọi nữa… anh cứ nghĩ em đã chán rồi.”
“Cho nên…”
Anh không nói tiếp.
Nhưng tôi đã hiểu.
Vì anh đã chuẩn bị tâm lý trước rồi.
Nên khi tôi đề nghị chia tay, anh không phản ứng gì, chỉ im lặng đồng ý.
Tim tôi bỗng nhói lên.
Tôi ho nhẹ một tiếng:
“Vậy thì đành… thăng cấp thật luôn vậy.”
Mắt Giang Nhượng sáng rực, nhưng vẫn ngượng ngùng:
“Em nói thăng là thăng, anh chẳng mất mặt à?”
“Thế thì thôi, em rút lại.”
Anh lập tức rầu rĩ:
“Anh sai rồi, đừng rút!”
11
Mười lăm phút sau, hai đứa tôi đã nằm chung trên một chiếc giường.
Vì phòng khách chỉ có một tấm nệm đơn, đến chăn cũng không có.
Không khí hiện rõ sự ngượng ngùng.
Dù từng yêu nhau nửa năm, nhưng đúng là kiểu tình cảm “trong sáng đến phát ngấy”.
Chỉ có trò chuyện và nói chuyện, nhiều nhất là hôn môi.
Chưa từng tiếp xúc gần gũi kiểu này bao giờ.
Không biết là do hệ thống sưởi quá mạnh…
Hay là chăn đắp dày quá…
Mà người tôi bắt đầu nóng bừng.
Tôi không nhịn được cất tiếng:
“Anh có thấy nóng không?”
“…Có chút.”
Giọng anh nghe rất… không bình thường.
Tôi nghiêng đầu nhìn sang, thấy anh còn nóng hơn tôi, trán đầy mồ hôi.
Tôi hỏi:
“Anh sao vậy?”
Anh không đáp.
Tôi bắt đầu thấy lo, dịch người lại gần anh một chút.
Vừa với tay định chạm vào trán anh thì anh bất ngờ trở mình, đè tôi xuống dưới.
Ánh mắt anh càng lúc càng sâu, giọng nói cũng có phần lắp bắp:
“Lâm Chi Dư.”
“Em… ngốc thật hay giả vờ ngốc vậy?”
Cơ thể anh rất nóng.
Tôi bừng tỉnh, tai đỏ bừng.
“Anh anh anh… hay là đi tắm nước lạnh nhé?”
Anh thở dài, vùi đầu vào hõm cổ tôi:
“Về sau đừng có xem mấy thứ linh tinh nữa, giữa mùa đông mà bắt anh tắm nước lạnh, em muốn anh chết rét à?”
Tôi khẽ liếm môi, thì thầm:
“Hay là… để em giúp anh nhé…”
Mười phút sau, tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, rơi vào trầm tư.
Anh lặng lẽ ôm tôi từ phía sau, tôi không nói gì.
Mãi cho đến khi gần chìm vào giấc ngủ, tôi đột nhiên nhớ ra:
“Nếu anh không bị bệnh, vậy sao lại đến chỗ anh em khám?”
Anh ngẩn người, biểu cảm như chịu uất ức lớn lắm.
“Tin anh đi, chuyện đó… không phải trình độ thật sự của anh đâu.”
12
Kỳ nghỉ đông, tôi lái xe tới đón Giang Nhượng.
Vẫn là xe hai bánh, nhưng lần này là bản cao cấp hẳn hoi.
Tới nơi hơi sớm, tôi định lên lầu tham quan một chút.
Vừa bước ra khỏi thang máy, đã nghe có ai gọi từ xa:
“Chị dâu!”
Tôi quay đầu lại nhìn, lờ mờ nhận ra đó là bạn của Giang Nhượng.
Tóc nhuộm một nửa đỏ, một nửa vàng.
Trên người mặc áo xanh, phối hợp lại chẳng khác gì… đèn giao thông.
“Chị dâu, chị tới tìm anh Giang à?”
Tôi cười chào:
“Chào em, em… cũng phong cách ghê đó.”
Cậu ta hoảng hốt xua tay:
“Chị đừng hiểu lầm! Em không phải dân hổ báo đâu!”
Sau đó gãi đầu ngượng nghịu:
“Bạn gái em nhuộm đấy, thử xem màu nào đẹp rồi mới quyết định.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu:
“Không hiểu lầm đâu, yên tâm.”
“Chị dâu, anh Giang đang họp, để em ngồi cùng chị chờ một chút nhé.”
“Chị uống cà phê không? Đợt này nhập lô hạt mới, thơm lắm, để em pha cho chị một cốc.”
Tôi ngại ngùng gật đầu:
“Ừ, cảm ơn em nha.”
“Cảm ơn gì chứ, em còn phải cảm ơn chị vì đã quay lại ấy. Dạo này anh Giang như được buff tinh thần, năm con trâu cũng kéo không nổi!”
Cậu ta đặt ly cà phê trước mặt tôi:
“Chị dâu không biết đâu, lúc hai người chia tay, em uống rượu cùng anh ấy, ảnh khóc như cái ấm nước sôi, khóc tới độ nước mắt nước mũi tèm lem dính đầy người em.”
Tôi khựng lại:
“Anh ấy… buồn vậy sao?”
“Buồn chứ sao không. Tin nhắn chia tay trên WeChat là em gửi đó, ảnh bảo ảnh không dám tự tay nhấn. Mà gửi xong thì ôm điện thoại ngồi suốt cả đêm.”
Trong lòng tôi bỗng dâng lên một vị chát đắng.
Tôi cụp mắt xuống:
“Thế sao anh ấy không hỏi tôi một câu nào?”
Bạn của anh là người dễ lỡ mồm.
“Em cũng không rõ nữa… chắc tại càng yêu càng nhát gan.”
“Hồi đó, vừa vào bar là anh Giang đã trúng tiếng sét ái tình với chị rồi.”
“Tiếng sét ái tình?”
“A ảnh không kể chị à… hình như em nói nhiều rồi…”
Cậu ta cười gượng.
Tôi ra hiệu không sao, cứ để tôi lo.
Hôm đó, tôi và bạn chơi trò “thật lòng hay mạo hiểm”.
Tới lượt tôi nhận thử thách, tôi chọn “mạo hiểm”.
Nội dung là chọn một người khác phái lạ mặt và… búng trán người ta.
Tôi đảo mắt một vòng, chỉ thấy mỗi anh chàng ở quầy bar – Giang Nhượng – là trông có vẻ dễ nói chuyện.
Tôi tiến lại gần, vừa hồi hộp vừa run:
“Xin chào, búng…”
“Trò chuyện.”
Tôi khựng lại. Anh quay đầu, nhìn thẳng vào tôi:
“Trò chuyện, được chứ.”
Dù không hiểu tại sao anh lại đồng ý nhanh như vậy, nhưng tôi thấy anh thật tốt bụng.
Nước mắt cảm động suýt trào ra.
Thế là dưới ánh mắt anh, tôi đưa tay búng nhẹ vào trán anh.
Thuận tiện khom người cúi chào, nói lời cảm ơn chân thành.
Anh như mới hoàn hồn, lúng túng uống liền mấy ngụm rượu:
“Không cần cảm ơn, búng trán thôi mà, chuyện nhỏ.”
Sau đó, chúng tôi kết bạn WeChat. Tôi ngày càng mê mẩn mấy tấm ảnh anh đăng.
Rồi cũng là tôi chủ động ngỏ lời yêu.
Lúc ấy tôi không hiểu – thì ra “trò chuyện” trong miệng anh là “bắt chuyện” chứ không phải “búng trán” như tôi tưởng.
“Em tới sớm vậy sao không nhắn cho anh một cái?”
Tôi bừng tỉnh khỏi dòng hồi ức.
Người bạn kia lúng túng bỏ chạy:
“Anh Giang, anh đưa chị dâu về đi, em đi làm đây.”
Giang Nhượng hơi nghi hoặc:
“Hôm nay có gì đâu nhỉ?”
Tối hôm đó, tôi đã… kiểm chứng lại hàng hóa.
Ngay lúc anh đang sung sướng nhất.
Tôi nhướn mày, ghé sát tai anh, từng chữ rõ ràng:
“Một… tiếng… sét… ái… tình?”
Anh cứng người, nghiến răng:
“Bảo sao thằng đó hôm nay lạ lạ.”
Thấy tôi cười tít mắt, anh bỗng đè tôi xuống:
“Mấy chuyện khác để mai nói.”
“Tối nay, anh phải chứng minh năng lực đàng hoàng!”
13
Tết năm đó, điều ước của sư mẫu cuối cùng cũng thành hiện thực.
Bác gái cười rạng rỡ, thầy cũng vui tươi phơi phới.
Hai bên gia đình ngồi lại cùng nhau ăn một bữa cơm.
Anh tôi ngồi cạnh tôi, hạ giọng nói:
“À đúng rồi, anh nhớ ra Giang Nhượng rồi.”
“Có lần cậu ta tới khám bên anh.”
“Hôm ấy in nhầm bệnh án, cậu ta bị dọa khóc ròng, giấy lau cũng không đủ xài.”
Nghĩ tới cảnh Giang Nhượng gục mặt khóc trước mặt anh trai tôi, tôi thấy buồn cười một cách kỳ lạ.
Chắc đó là ký ức mà anh muốn xóa sổ nhất.
Tôi chợt nhớ ra:
“Hôm đó anh ấy đến khám vì lý do gì?”
Anh tôi ho khẽ, sắc mặt hơi không tự nhiên.
Lấp lửng phun ra bốn chữ:
“Dùng tay quá mức.”
Lúc đó mẹ tôi gọi, nên tôi không để tâm lắm.
Tối hôm đó, khi nằm trên giường, tôi đè tay anh đang không yên phận lại.
“Hôm nay không được.”
Anh tủi thân, nắm lấy tay tôi:
“Vậy… em dùng tay giúp anh nhé.”
Câu nói của anh tôi đột nhiên hiện lên trong đầu. Tôi ngẫm nghĩ một chút.
Rồi bất ngờ lật người, đè Giang Nhượng xuống, nheo mắt:
“Trước kia mỗi tối gọi điện thoại cho em, rốt cuộc là đang làm gì hả?”
Khi đó, tối nào anh cũng gọi điện, bắt tôi nói chuyện với anh.
Ngay cả khi ngủ, cũng không tắt máy.
Anh ấp úng, né tránh ánh mắt tôi:
“Nói… nói chuyện với em mà…”
Tôi chẳng còn tin anh nổi nữa.
Tay luồn vào trong áo, tham lam vuốt ve từng múi cơ bụng rắn chắc.
Rồi càng lúc càng đi xuống.
“Về sau đừng có dùng tay nữa.”
Tôi vỗ một cái, ra lệnh:
“Tắt đèn.”
Căn phòng lập tức tối om.
Chàng chàng lách cách, lách cách chàng chàng.
Phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nhìn.
———
HẾT