Ngày Anh Quay Lại Trời Lại Hửng Nắng - Chương 3
Không lẽ… thầy và sư mẫu phát hiện rồi sao?
Tôi vội vàng bắt máy, nhưng đầu dây bên kia im lặng.
Đúng lúc anh trai tôi mang chăn ga vào.
“Anh giặt rồi, có muốn bọc vào luôn không?”
Thấy tôi đang gọi điện, anh khựng lại một chút.
Tôi ra hiệu không sao.
“Bọc đi.”
Tôi lại nghĩ một lát rồi đổi ý:
“Thôi khỏi, lát nữa em tự làm.”
Cuối cùng đầu dây bên kia cũng vang lên giọng của Giang Nhượng.
Giọng anh vừa khàn, vừa căng thẳng:
“Lâm Chi Dư, em đang làm gì đấy?”
“Em…”
Không để ý, tôi va ngay vào góc giường.
Đau đến mức nước mắt trào ra, điện thoại cũng rơi khỏi tay.
Tôi hít một hơi lạnh: “Đau quá…”
Anh trai tôi vội vàng bước lại: “Để anh xem.”
Mỗi lần xoay mắt cá chân là đau thấu trời.
Tôi rên rỉ liên tục: “Nhẹ thôi! Anh! Anh ơi!”
“Chắc là sưng rồi, mai đi lại hơi khổ đấy.”
Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập.
Cả tôi và anh tôi đều ngơ ngác.
Nhà vừa mới thuê, ai lại đến lúc này?
“Lâm Chi Dư! Mở cửa!”
Tôi giật thót tim.
Ánh mắt liếc nhanh về phía điện thoại nằm gần đó.
Một giọng nói phát ra từ ngoài cửa.
Giọng kia thì… đúng rồi, là từ bên ngoài vọng vào.
Rất hay, anh tôi đã ra mở cửa rồi.
Anh đánh giá người đến từ đầu đến chân, vẻ mặt khó hiểu hỏi:
“Anh là… bạn của Tiểu Chi?”
Giang Nhượng mím chặt môi, mắt đỏ hoe, hô hấp nặng nề.
Anh lướt qua anh tôi, nhìn chằm chằm vào tôi không chớp mắt.
Cảm giác như tôi là tội nhân trời không dung, đất không tha.
“Anh đã nói rồi, anh không làm người thay thế.”
Biết anh đang hiểu lầm, tôi nháy mắt lia lịa đến mức co rút luôn.
Vậy mà anh không nhận ra chút tín hiệu nào.
Tay siết chặt thành nắm đấm:
“Em không nói là em không có bạn trai sao?”
Anh tôi giơ tay ra, ánh mắt nghiêm nghị:
“Chào cậu, tôi là anh trai của Lâm Chi Dư, tên là Lâm Xuyên.”
“Anh ruột, cùng bố mẹ đẻ ra ấy.”
Tiếng của Giang Nhượng lập tức im bặt.
Biểu cảm như bị đập vỡ, ánh mắt không thể tin nổi nhìn sang tôi.
Tôi nhún vai bất lực.
Anh nhìn Lâm Xuyên, ngập ngừng gọi thử:
“Anh…?”
Anh tôi không đáp, nghiêng người nhường đường:
“Tôi đi dọn dẹp, hai đứa cứ nói chuyện.”
Giang Nhượng cụp mắt, lặng lẽ bước lại gần tôi, trông như một chú cún con làm sai chuyện.
Vành mắt anh vẫn đỏ, nhưng đã thu lại hết vẻ cau có.
“Vậy vừa rồi hai người là…”
Tôi chỉ vào mắt cá chân, ra vẻ oan ức:
“Bị va vào giường đấy, đau lắm luôn.”
Vẻ mặt anh chuyển thành hối hận xen lẫn xót xa.
09
Giang Nhượng chủ động lo hết việc trong nhà.
Tôi vừa định đứng dậy giúp thì anh đã ngăn lại:
“Em ngồi yên đấy, đừng nhúc nhích.”
Bóng dáng anh bận rộn đi đi lại lại trong phòng khách.
“Em ơi cái này để đâu?”
“Thế cái kia thì sao?”
“Đặt ở đây được không?”
Ngay cả con cá sống mà anh tôi mua cũng bị anh xử lý xong xuôi.
Tôi có chút ngơ ngác.
Cứ như thể… tôi vẫn còn là bạn gái anh ấy vậy.
Anh tôi đến gần hỏi:
“Bạn trai à?”
Tôi thở dài:
“Bạn trai cũ kiêm con trai của giảng viên.”
Anh tôi khẳng định chắc nịch:
“Thằng đó còn thích em.”
Tôi gật đầu, ngập ngừng:
“Nhìn ra rồi…”
“Sao lại chia tay? Em không thích cậu ta nữa à?”
“Chắc không hẳn là vậy, chỉ là…”
Lâm Xuyên nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Lúc ấy, Giang Nhượng gọi hai anh em tôi ra ăn cơm.
Anh tôi đỡ tôi đến bàn.
Trước ánh mắt mong chờ của Giang Nhượng, cuối cùng anh tôi cũng gật đầu:
“Tay nghề được đấy.”
Đôi mắt Giang Nhượng sáng lên, u ám tan biến.
“Cảm ơn anh.”
“À quên chưa giới thiệu, em là Giang Nhượng, 26 tuổi, học ngành Khoa học máy tính, đang cùng bạn mở công ty game, hiện tại kinh doanh cũng ổn. Cao 1m88, thể hình…”
Tôi ho một tiếng rõ to.
Giang Nhượng lập tức im bặt.
Anh tôi đột nhiên bật cười:
“Tôi cũng giới thiệu chút, tôi là Lâm Xuyên, 33 tuổi, bác sĩ, hiện đang làm việc tại Bệnh viện Nhân dân số Một ở Bắc Giang.”
“Bác sĩ là nghề tốt đấy.”
Giang Nhượng cười mỉm, rõ ràng là không nhận ra anh tôi.
Cũng phải thôi, lúc khám bệnh anh tôi luôn đeo khẩu trang.
Để tránh sau này lúng túng, tôi bổ sung:
“Anh tôi nổi tiếng trong khoa Nam khoa đấy.”
Tôi cố ý nhấn mạnh hai chữ Nam khoa.
Anh tôi nghiêng đầu nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, còn Giang Nhượng thì nụ cười cứng đờ tại chỗ.
Từ một người vui vẻ hoạt bát bỗng chốc trở nên trầm mặc.
Anh tôi chợt lên tiếng:
“Giang Nhượng, nãy giờ tôi cứ thấy như gặp cậu ở đâu rồi.”
Giang Nhượng cười gượng:
“Chắc là có duyên gặp trên đường thôi ạ.”
Sau bữa cơm, Giang Nhượng nhận được việc gấp nên rời đi trong vội vàng.
Tôi thở dài suốt quãng đường.
Nếu thầy và sư mẫu biết chuyện, chắc cũng sẽ buồn lắm.
Khoảng thời gian ấy, anh tôi bị đau dạ dày.
Bệnh viện lại cách nhà xa, buổi trưa ngại đi lại.
Mẹ tôi đành nấu cơm ở nhà rồi nhờ tôi – đứa rảnh rỗi – mang cơm đến viện cho anh ấy.
Vừa đến trước cửa phòng khám, tôi thấy một thanh niên trẻ cầm đơn thuốc bước ra.
Dù anh ta đeo khẩu trang, tôi cũng nhận ra ngay đó là Giang Nhượng.
Cả vành mắt đỏ hoe.
Tôi sững người nhìn tấm biển tên khoa trước phòng khám.
Một cảm giác bất an trỗi dậy.
Không thể nào…
Chờ anh rời đi, tôi mới đưa hộp cơm cho anh tôi.
Tôi định hỏi gì đó, nhưng lại ngập ngừng không nói.
Anh tôi rời khỏi chỗ ngồi, máy tính vẫn chưa tắt. Tôi liếc qua màn hình, thấy tên bệnh nhân: Giang Nhượng, chẩn đoán: rối loạn chức năng sinh lý.
Tôi không tin nổi, nhìn lại mấy lần liền.
Cảm giác như trời sập xuống vậy.
Dù chỉ quen nhau nửa năm, nhưng mọi mặt của anh đều rất ổn…
Sao cuối cùng lại là một… bình hoa di động thế này!
Tôi đã do dự mấy ngày liền.
Trong thời gian đó, tâm trạng của anh cũng rất u ám.
Tôi cũng ngại mở miệng hỏi thẳng.
Đến một đêm nọ, tôi cắn răng quyết tâm.
Thử đề nghị chia tay, và… anh đồng ý ngay lập tức.
10
Tối hôm đó, tôi nằm trên giường trằn trọc, cứ nghĩ tới Giang Nhượng là không sao ngủ được.
Mở Tiểu Lục Thư ra, tôi lướt trúng một đoạn clip cơ bụng.
Trong phần bình luận, tôi mạnh dạn buông lời:
【Thấy rõ cơ bụng rồi, giờ cho tôi xem cơ… mỏng chút được không?】
Dưới bài viết là một đống comment “hahaha”, “chị em vẫn phải là bà!”
Tôi đang cười tít mắt thì một bình luận nổi bật bất ngờ được đẩy lên đầu.
Dân mạng ồ lên, thi nhau kêu tôi vào xem kẻ tạo drama.
【Đừng nhìn người ta nữa, của tôi cho em xem nè.】
Nụ cười đông cứng trên mặt tôi.
Tôi nhấp vào trang chính. Trống trơn.
Thậm chí còn chưa đặt tên tài khoản.
Ai vậy trời?
Không nghĩ ra nổi, tôi cũng lười đoán.
Trả lời lại cho có lệ:
【Ok nè, cho xem đi.】
Chẳng mấy chốc, điện thoại rung lên.
Không phải từ Tiểu Lục Thư, mà là… WeChat.
Giang Nhượng gửi tới một bức ảnh.
Tôi giật nảy mình, nhíu mày thở sâu rồi mới dám mở ra.
Là một bức chụp từ cổ áo hướng xuống.
Còn cố tình chỉnh đèn chiếu sáng nữa cơ.
Tôi như chết đứng tại chỗ.
Tài khoản kia… là của Giang Nhượng.
…Sao anh ta biết tài khoản của tôi?
Chẳng lẽ vẫn âm thầm theo dõi tôi?
Phải công nhận một điều, thân hình anh ta thật sự quá đẹp!
Tôi không kiềm chế được bàn tay tội lỗi, cứ zoom lên zoom xuống.
Đường nhân ngư chạy từ cơ bụng xuống đến thắt lưng quần.
Tôi nuốt nước bọt.
Vốn vì anh mà không ngủ được, giờ lại càng mất ngủ.
【Muốn xem xuống dưới nữa không?】
Tôi hừ lạnh: “Người có vấn đề chức năng thì có gì đáng xem?”
Tôi bắt đầu xả một tràng hot trend trên mạng:
【Tối nay trăng to thật.】
【Nói tới to, chỗ đó của anh…】
【Hơi mang tính phản nghĩa.】
Giang Nhượng trả lời ngay:
【?】
【Cái meme này hơi cứng.】
【Nói đến cứng, chỗ đó của anh…】
【Cũng hơi phản nghĩa.】
Giang Nhượng: 【?】
【Meme này hơi tục đấy.】
【Nói đến tục… không, nói đến to thô…】
【Vẫn là phản nghĩa.】
Lần này anh hoàn toàn im lặng.
Tôi cười mãn nguyện.
Tiếp tục vui vẻ lướt video.
Xem được vài clip, chuông cửa vang lên.
Toàn thân tôi nổi da gà.
Chẳng lẽ mới dọn ra ngoài ngày đầu đã bị kẻ xấu mò tới?
Trong đầu tôi hiện lên hàng loạt tin tức tội phạm xã hội.
Càng nghĩ càng run.
Đúng lúc ấy điện thoại reo lên — là Giang Nhượng gọi.
Tự dưng tôi thấy an tâm hơn hẳn.
Tôi vội bắt máy.