Ngày Anh Quay Lại Trời Lại Hửng Nắng - Chương 1
01.
Sau khi chỉnh sửa bài luận theo góp ý của thầy, tôi vui sướng ngủ một mạch từ sáng đến tối.
Vừa tỉnh dậy đã thấy cuộc gọi nhỡ từ thầy, tới tận… bảy cuộc.
Tôi nào dám làm lơ, ôm máy tính chạy như bay đến văn phòng.
Trên màn hình là bài luận bị gạch đỏ chi chít.
Tim tôi như rỉ máu từng dòng.
Thầy liên tục thở dài, tôi lạnh toát sống lưng.
Đúng lúc tôi đang ngẩn người, thầy vô tình bấm nhầm nút thu nhỏ cửa sổ.
Một bức ảnh hiện ra giữa màn hình, chàng trai trong ảnh ánh mắt dịu dàng, ngập tràn ấm áp.
Góc nhìn chuẩn kiểu “người yêu tôi chụp”.
Chính tay tôi chụp. Người trong ảnh là… Giang Nhượng.
Bạn trai cũ của tôi.
Tôi chưa nỡ xóa, thậm chí còn âm thầm cài làm hình nền.
Thầy im lặng hai giây rồi hỏi như vô tình:
“Người quen à?”
“Thầy chỉ tò mò chút thôi, nghe nói giờ mấy đứa trẻ hay lấy ảnh người thân quen làm hình nền.”
“Không lẽ là bạn trai em?”
Tôi khựng lại.
Vì mỗi lần không đến trường, tôi đều lấy bạn trai ra làm cái cớ.
Lâu dần, thầy bắt đầu nghi ngờ.
Tôi bối rối gãi gãi mũi:
“Thầy… đoán đúng rồi ạ.”
Thầy “ồ” một tiếng đầy ẩn ý, mặt không biến sắc… nhưng hình như dễ chịu hơn trước thì phải.
Hôm sau, đang trên đường đến căn-tin, tôi lại nhận được cuộc gọi từ thầy.
Lần này, giọng thầy hồ hởi hơn hẳn:
“Chi Dư à, em ăn cơm chưa?”
Tôi ngơ ngác:
“Dạ! thầy… em chưa, ạ.”
“Vậy thì qua nhà thầy ăn cơm đi. Hôm nay vợ thầy nấu nhiều món ngon lắm.”
Tôi suýt thì té xuống bụi cây bên đường.
Tôi lúng túng từ chối:
“Thầy, thôi ạ, hai người cứ ăn đi…”
Thầy không buông tha:
“Vợ thầy dậy từ sáng sớm đi chợ, háo hức suốt cả buổi. Làm nào là tôm chiên, thịt viên sốt cua, sườn kho…”
Tuyệt lắm. Vừa nghe đã đói.
Mấy điều kỳ lạ trong lời thầy nói, tôi tạm gác lại.
Thầy đã mời nhiệt tình, với tư cách là sinh viên thì sao có thể từ chối?
Chuyện gì thì cứ ăn đã rồi tính.
“Thầy ơi, gửi địa chỉ cho em nhé, em qua ngay!”
02
Tôi đứng trước cửa, gần như còn chưa kịp bấm chuông.
Cửa đã mở ra trước rồi.
“Chi Dư phải không? Mau vào đi, mau vào đi!”
Người phụ nữ trước mặt cười rạng rỡ, tươi như hoa Tết.
Tôi sực tỉnh, vội nở một nụ cười lễ phép.
“Cháu là Lâm Chi Dư, chào sư mẫu ạ.”
“Bác gái thôi là được rồi, biết đâu chưa bao lâu nữa lại phải đổi cách xưng hô đấy.”
Bà cười đến không khép được miệng. Tôi do dự đến nỗi không dám bước chân vào nhà.
Bà kéo tay tôi, gọi to vào trong bếp:
“Chung Thư Văn, mau gọi con trai anh ra đây cho tôi!”
Hả? Con trai? Con trai của thầy cũng có ở đây à?
Không phải chứ, cả nhà ăn cơm lại gọi tôi đến làm gì?
Thầy lau tay, chạy vội ra ngoài.
“Biết rồi, bà xã.”
Tôi nhịn cười không nổi.
Cũng không ngờ, thầy Chung lại là kiểu sợ vợ điển hình.
Nhưng ngay giây sau, nụ cười của tôi đông cứng lại.
Thầy hô to, khí thế ngút trời:
“Con trai, ba đưa bạn gái con về rồi đây!”
“Mau ra đây!”
Bạn gái?
Là đang nói tôi sao?
Sinh viên thành con dâu?
Chuyện này… không ổn đâu!
Thầy à, danh phận con dâu đâu thể tùy tiện nhận như vậy được!
Chẳng lẽ đây là hình phạt vì bài luận của tôi chỉnh sửa cẩu thả?
Nhưng… chẳng phải thầy biết tôi có bạn trai rồi mà?
Đầu óc bỗng xoẹt qua một tia sáng, còn chưa kịp nghĩ cho rõ ràng.
“Gì mà bạn gái?”
“Tôi đâu có…”
Âm thanh quen thuộc vang lên rồi im bặt. Tôi liếc thấy một bên mặt quen thuộc, theo phản xạ liền kéo mũ đội lại lên đầu.
Muốn khóc mà không ra nước mắt.
Ai mà ngờ con trai thầy Chung lại họ Giang chứ?
Biết vậy hôm qua đã không lười, chịu khó gội đầu rồi.
Thậm chí vừa rồi cũng không quên thay quần áo.
Áo khoác cởi ra.
Bên trong chỉ mặc mỗi chiếc áo thun trắng và quần caro.
Bây giờ nhìn lại chẳng khác gì… mặc nguyên bộ đồ ngủ.
Có cách nào viện cớ chuồn đi không?
Bức tường này có khe nào để tôi chui được vào không?
Càng nghĩ càng cúi gằm đầu xuống.
Tự dưng ghen tỵ với rùa, vì rùa có thể thụt đầu vào vỏ.
Nhưng chuyện đáng sợ vẫn cứ xảy ra.
“Ba nói này, con cứ chần chừ mãi không chịu về nhà, yêu đương cũng không thèm nói với ba mẹ một câu. Nếu không phải hôm qua ba thấy ảnh nền máy tính của Chi Dư, hai đứa còn giấu tụi ba mẹ đến bao giờ?”
Hai tai tôi đỏ bừng lên.
“Ảnh nền?”
“Đúng đó, ba tận mắt thấy, con phải đối xử thật tốt với Chi Dư đấy.”
Thầy ơi, xin thầy đừng nói nữa…
Mặt mũi con đâu còn sót mảnh nào.
Giang Nhượng nghiêng đầu nhìn, nhướn mày, từng chữ từng chữ vang lên:
“Ồ? Lâm – Chi – Dư, bạn gái của tôi sao?”
Kéo dài giọng đầy ẩn ý.
Năm đó chính tôi là người âm thầm đá anh ấy.
Có ai dạy tôi cách thoát khỏi tình huống lúng túng này không?
Tôi nghiến răng, ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt híp lại của Giang Nhượng.
Tâm trạng tuyệt vọng chào hỏi:
“Hello, bạn trai, trùng hợp quá hen.”
Chắc là tôi đang cười khó coi lắm, đến mức bác gái cũng nhìn ra điều gì đó không ổn.
“Hai đứa thân quen đến vậy rồi, còn chào hỏi gì nữa?”
“Chắc là hơi bất ngờ quá đúng không? Đừng lo, tụi bác vui quá nên hơi vội vàng chút.”
Tôi sững người, đối diện với ánh mắt mong chờ của bác gái.
Tự nhiên cảm thấy lời nói dối này không thể tiếp tục nữa.
Tôi hít sâu một hơi, chuẩn bị mở miệng giải thích.
Cả người đã bị kéo vào một cái ôm mạnh mẽ.
“Ba mẹ, hai người làm cô ấy hoảng rồi.”
“Con cũng không cố ý giấu hai người, là tại ba mẹ nhiều chuyện quá thôi.”
Khóe miệng thầy giật giật, không nhịn được mà dặn dò:
“Chi Dư vẫn là sinh viên, sau này đừng cứ giữ chân con bé mãi.”
Tôi chợt nhớ đến những lần trước đã lấy bạn trai ra làm cái cớ với thầy.
Chậm rãi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đầy nghi hoặc của Giang Nhượng, cười gượng gạo:
“Chuyện đó…”
Tôi còn chưa kịp giải thích, thầy đã lại tò mò hỏi:
“Hôm qua hai đứa đi chơi đâu vậy? Con bé quên mang điện thoại, mà con cũng không biết nhắc giúp.”
Tôi không nhịn được nữa rồi.
Thầy ơi, sao thầy nói gì cũng tin được vậy?
Tôi vội vã chen vào:
“Thầy ơi, hôm qua bọn em đi leo núi, còn picnic nữa ạ.”
“Picnic à? Ở đâu thế? Mấy hôm trước mẹ con còn nói muốn đi picnic đấy.”
Nụ cười của tôi cứng đờ, ủa sao còn có phần tiếp theo vậy trời…
“Ở…”
Não tôi xoay vòng vòng tìm kiếm.
Hối hận vì ngày thường không chịu tìm hiểu các địa điểm trong vùng.
Giang Nhượng mở miệng cứu nguy:
“Ba, ba hỏi nhiều quá rồi đấy.”
“Con dẫn cô ấy đi rửa tay.”
Sư mẫu đẩy thầy một cái:
“Hỏi gì mà lắm thế, mau ra bưng thức ăn đi.”
03
Trong nhà vệ sinh, tôi thở phào nhẹ nhõm, chân thành cảm ơn.
Anh mở vòi nước rửa tay, giọng hờ hững:
“Anh không giúp em đâu, anh đang giúp bạn gái anh đấy.”
Tôi nghẹn lời. Chuyện này đúng là tôi sai trước.
Nhưng dù gì thì đứng trước mặt bạn trai cũ, khí thế cũng không thể thua được.
“Nếu em biết anh là con trai thầy, em đã chẳng dám nói gì rồi.”
Anh khựng lại, ánh mắt sắc như dao.
“Vậy em muốn nói ai?”
“Em…”
Hình như… không có ai khác để nói cả.
Anh khẽ thở dài:
“Nếu em có bạn trai thật, thì chi bằng giải thích rõ ràng bây giờ cho xong.”
Tôi vội túm lấy áo anh, suýt nữa quỳ xuống luôn rồi.
“Chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ có muốn chia tay cũng đâu kịp nữa.”
“Xin anh, đóng vai bạn trai em thêm một thời gian, làm ơn làm phước.”
Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh cầu xin.
Anh nhìn tôi rất lâu, yết hầu khẽ chuyển động.
“Anh không hứng thú làm người thay thế.”
Tôi hơi ngơ ra: “Người thay thế gì cơ?”
Anh thản nhiên đáp: “Chẳng phải hôm qua em nói là ở với bạn trai à?”
“Em ở với cái giường suốt cả ngày hôm qua.”
Anh nhướn mày, cả người toát ra cảm giác vui vẻ khó che giấu:
“Vậy thì anh đành… miễn cưỡng đồng ý với em vậy.”
“Vâng, bạn trai à.”
Anh khựng lại một chút, dựa người vào tường, không nói gì thêm.
Ủa, người này sao tự dưng biến thành nhà triết học vậy?
Sao tai cũng đỏ hết lên rồi?
Tôi chẳng hiểu gì cả, lắc lắc đầu.
Rửa tay xong.
Tôi liếc nhìn giá treo khăn bên cạnh.
Ơ… lúc nãy Giang Nhượng dùng cái nào nhỉ?
Đang lưỡng lự thì có một chiếc khăn được phủ lên tay tôi.
“Khăn này này, bạn gái.”
“…”
04
Thầy từ trong bếp đi ra.
“Mau ăn đi, kẻo nguội.”
Tôi không ngần ngại khen ngợi:
“Cháu thấy bác gái nấu ăn thật sự rất ngon ạ.”
“Bác nấu ngon thì ăn nhiều vào, nhìn con gầy quá.”
Sư mẫu cứ liên tục gắp thức ăn cho tôi, chén nhanh chóng chất thành một ngọn núi nhỏ.
Tôi hoảng hốt ngăn lại.
“Dạ thôi, bác ơi, thế là nhiều lắm rồi ạ.”
“Nếu muốn ăn thêm cháu sẽ tự gắp ạ.”
“Lần đầu đến nên hơi ngại ngùng cũng phải.”
“Bác biết mà, không cần khách sáo với bác đâu.”
Cái chén trước mặt tôi to đến mức phải dùng loại tô lớn.
To hơn cả bàn tay tôi.
Trong lòng thầm thở dài.
Cháu có khách sáo đâu ạ, bác ơi.
Mà khách tới chơi mà ăn không hết thì xấu hổ lắm luôn á!
Tôi bắt đầu thấy rầu rĩ.
Bên cạnh vang lên một tiếng cười khẽ.
Tôi nghiêng đầu liếc sang, thấy Giang Nhượng chống cằm nhìn tôi, khoé môi cong cong.
Sư mẫu không vừa ý:
“Con cười gì đấy?”
“Con cũng chẳng gắp đồ ăn cho Chi Dư.”
Cuối cùng anh cũng nhấc đôi đũa lên.
Tôi bắt đầu thấy căng thẳng. Anh định làm gì thế?
Không lẽ lại gắp thêm đồ ăn cho tôi?
Tôi vừa nhìn đũa, vừa cố ra hiệu cầu cứu bằng ánh mắt với Giang Nhượng.
Đôi đũa giữa không trung bất ngờ đổi hướng, hạ xuống bát của tôi.
Từng đũa, từng đũa gắp sạch thức ăn trong bát tôi ra ngoài.
Sư mẫu hỏi: “Giang Nhượng, con làm gì thế?”
Anh bình thản như không:
“Thứ nhất, cô ấy không ăn ớt chuông.”
“Thứ hai, cô ấy bụng bé lắm, tham ăn mà không ăn được nhiều.”
“Lượng đồ ăn thế này đủ để làm người ta no tới chết.”
Tim tôi lỡ một nhịp.
Gì vậy trời, làm như hiểu tôi dữ lắm vậy.
Chúng tôi cũng chỉ yêu nhau có nửa năm thôi mà.
Sư mẫu chợt hiểu ra, ánh mắt nhìn hai đứa tôi như đang xem cặp đôi trong phim thần tượng.
“Chi Dư, bác mừng lắm, cứ tự nhiên nhé.”
Tôi cười cười:
“Dạ không sao đâu, cháu cảm ơn bác ạ.”