Ngàn Năm Luyến Hận - Chương 5
Tiểu Ngư Tinh A Cửu quỳ trước điện của ta, khóc đến nỗi lệ ướt đẫm như hoa lê trong mưa.
Rõ ràng là vẻ mặt đầy bất mãn nhưng lại cúi đầu thuận mắt, nghiến răng nghiến lợi nói ra câu đó.
“Thánh nữ, là lỗi của ta, ta không nên nghe lời người khác làm tổn thương tiên thể của người, mong Thánh nữ thứ lỗi.”
Phu quân chính thức của nàng ta, Chiến thần đương nhiệm đường đường chính chính đứng bên cạnh, nhìn nàng ta bằng ánh mắt hờ hững.
Thấy ta đi ra, vẻ mặt lạnh như băng của hắn có chút tan chảy, ta thậm chí còn nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt hắn.
“Cô Nguyệt, muội ổn chứ?”
“Ta không biết tộc nhân của nàng ấy đã đẩy nàng xuống nhược thuỷ, hủy hoại tiền đồ của muội.”
“Ta đưa nàng ấy đến xin lỗi muội…”
Ta chỉ thấy châm chọc, trong lòng không có chút vui vẻ nào.
Làm ta bị thương sao có thể là A Cửu?
Nàng ta chỉ là một tiểu yêu vô dụng, không có sự giúp đỡ của Chiến thần đại nhân, làm sao nàng ta có thể làm ta bị thương?
A Cửu dù có sai nhưng nguồn gốc của mọi chuyện chỉ có thể là Chiến thần đại nhân ngài.
Nếu miệng của Chiến thần đại nhân có thể nói ra, nếu Chiến thần có thể dứt khoát, ta và A Cửu sẽ không bị tổn thương.
Người nên quỳ ở đây không phải là A Cửu, mà là hắn!
Ta thản nhiên liếc nhìn A Cửu, chỉ thấy nàng ta thật đáng thương.
“Đứng lên đi, ta và ngươi không có oán thù gì không thể hóa giải.”
Khuôn mặt Án Trạch thoáng chốc nở nụ cười vui mừng.
“Cô Nguyệt, vậy thì muội…”
“Chiến thần đại nhân, ta và ngài cũng có nhiều năm tình nghĩa huynh muội, vì vậy ta nên đích thân đến mời ngài.”
“Mời ngài tham dự hôn lễ của ta và Trường Sinh.”
Ta thấy khuôn mặt Án Trạch trong nháy mắt trở nên xám xịt.
Hắn muốn kéo ta lại.
Nhưng ta chỉ quay người rời đi.
Trường Sinh cong môi cười với hắn, nhẹ nhàng nói một câu: “Buông thê tử của ta ra.”
Cùng một địa điểm, kiếp trước người bị bỏ rơi là ta.
Kiếp này đổi thành hắn.
14
Ta và Trường Sinh tổ chức hôn lễ long trọng.
Tộc lão và cựu bộ hạ của phụ thân muốn trút giận thay ta nên ngay cả yêu tộc các bộ cũng được mời đến.
Chỉ có tộc nhân của A Cửu là Thủy tộc Lân Giáp bị bỏ sót.
Tất cả các tộc có mặt đều ngầm thừa nhận, sau này phải tránh xa Thủy tộc Lân Giáp đã đẩy Thánh nữ Đằng Xà vào Nhược Thủy.
Ta không ngăn được tộc lão nhưng ta chỉ thấy không cần thiết.
Vì vậy, ta đã mời phu thê Chiến thần đến.
Ghét một người vẫn còn có tình, chỉ có phớt lờ mới thực sự buông bỏ.
“Thánh nữ Cô Nguyệt.” Nàng ta nghiến răng nghiến lợi nhìn ta, chúc mừng ta tân hôn vui vẻ.
Ta cười nhìn nàng ta, khách sáo nói đa tạ, quay người rời đi, không thèm nhìn nàng thêm một cái.
Ta không muốn dây dưa gì đến kiếp trước.
A Cửu nhìn ta với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, nàng ta nhìn chằm chằm vào Trường Sinh, nụ cười khách sáo trên mặt không thể duy trì được.
Ánh mắt này không phải là ngưỡng mộ, mà là so sánh.
So sánh với Án Trạch, rõ ràng hắn là phu quân của nàng ta nhưng lại luôn nhìn ta.
Ngay khi ta và Trường Sinh nhận được ân huệ của trời đất, chúng ta lại rót rượu mời khách, trời đất đổi sắc.
Một phong ấn đột nhiên vỡ ra.
Ma khí ngút trời từ dưới đất xông lên Tam Thập Tam Thiên.
Các tiên hữu có mặt đều hoảng sợ.
“Là phong ấn của ngoại ma thời viễn cổ!”
“Ngoại ma thời viễn cổ đã được thả ra!”
A Cửu luống cuống tay chân, con dao găm trong tay rơi xuống đất.
“Ta… ta không cố ý thả ngoại ma ra.”
Mọi người có mặt đều tức giận, ngay cả Trường Sinh tính tình rất tốt cũng muốn rút kiếm chém chết nàng ta.
Án Trạch nhanh hơn tất cả mọi người một bước, hắn tát vào mặt nàng ta một cái.
“Ngươi điên rồi, ngươi có biết ngoại ma thời viễn cổ đáng sợ đến mức nào không? Nếu là ma đầu bình thường, ít nhất còn có thể nói lý.”
“Ngươi có biết ngoại ma thời viễn cổ sẽ phá hủy mọi thứ mà không cần phân biệt đúng sai không?”
A Cửu ôm mặt, nước mắt rơi xuống đất từng giọt lớn, hóa thành trân châu.
“Ta… ta cũng không biết, ta… ta chỉ nghe nói ở thủy vực trong Chiến thần điện có phong ấn một ma đầu.”
“Ta chỉ muốn phá hủy hôn lễ này.”
“Ta…” A Cửu cắn môi, chỉ vào ta: “Nàng ta giết tộc nhân của ta, lại phá hủy hôn lễ của ta, ta chỉ muốn trả thù, ta làm sai điều gì!”
Tất cả các tiên yêu có mặt đều cảm thấy nàng ta không hiểu lý lẽ.
Ta ngăn Án Trạch lại: “Kế sách hiện tại là cùng nhau đối phó với ma đầu, đừng nội chiến!”
Án Trạch trừng mắt nhìn A Cửu: “Nếu không phải Cô Nguyệt nói giúp ngươi, ta đã dùng ngươi tế cờ rồi!”
A Cửu tủi thân, chỉ có thể tìm một góc nhỏ an toàn ngồi xổm xuống, nhìn yêu tiên khắp nơi cùng nhau chống lại ngoại ma.
Ta chuyển tu Hỏa hành, thần hỏa tu luyện ra không phải màu đỏ thẫm, mà là Thiên hỏa thuộc âm màu xanh lam, vừa vặn khắc chế ngoại ma.
Trường Sinh cũng hộ pháp cho ta, tạm thời hóa ra pháp tướng Huyền Vũ với ta.
Huyền Vũ chủ thủ, Án Trạch dùng bí pháp hóa ra pháp tướng Thanh Long, chủ công.
Công thủ toàn diện.
Ngay khi ta và Trường Sinh dốc toàn lực phòng thủ, đao quang từ phía sau chém về phía Án Trạch đang tấn công.
Trận pháp của ta và Trường Sinh có thể ngăn được ngoại ma nhưng lại quên mất ở đây còn một tiểu yêu quái bị bỏ sót.
A Cửu như bị ma ám, đôi mắt mất thần, con dao găm tỏa ra ma khí trong tay chỉ thẳng vào Án Trạch.
‘Phốc’
Dao găm đâm vào người.
Ta đứng chắn trước mặt Án Trạch, kinh mạch toàn thân đều bị ma khí xâm thực.
“Thánh nữ Cô Nguyệt!” A Cửu cuối cùng cũng hoàn hồn, con dao găm trong tay bị thần quang của Án Trạch bóp nát.
Nàng ta ngây người nhìn ta, vô thức muốn mở đan điền.
“Thánh nữ, ta bị mê hoặc, ta không muốn làm hại ngươi.”
“Ta… ta đưa nội đan của ta cho ngươi chữa thương, ngươi mau ngồi xếp bằng chữa thương đi!”
“Cô Nguyệt!”
Án Trạch đẩy A Cửu ra, quay đầu muốn đỡ ta đứng dậy.
Ta lắc đầu, bắt quyết trói buộc A Cửu, đưa nàng ta vào Chiến thần điện rồi nhốt nàng ta lại.
“Tiếp tục, giết chết ngoại ma!”
“Sao muội lại bị thương, hộ tâm lân của muội…”
Hắn không nói hết câu được.
Ngực hắn tỏa ra thần quang của hộ tâm kính, chính là hộ tâm lân của ta luyện hóa.
“Án Trạch, nếu ngài còn nhận mình là Chiến thần thì nên buông bỏ tình cảm nam nữ, chuyên tâm giết chết ngoại ma đi!”
Ánh mắt hắn run rẩy, chỉ trong chốc lát, ma khí của ngoại ma lại cuồn cuộn tràn đến.
Ngay cả Án Trạch cũng không chống đỡ nổi.
Nếu ngoại ma phá vỡ phong ấn mà thoát ra ngoài thì mọi thứ sẽ bị nó nuốt chửng.
Ta nhắm mắt lại, ta nhịn đau đứng trước mặt mọi người.
“Chúng tiên nghe lệnh, bày…”
“Đại trận Tru Tiên!”
“Cô Nguyệt! Đại trận Tru Tiên phải có vật tế, ngươi…”
“Ta, Cô Nguyệt của tộc Đằng Xà, nay kế thừa di nguyện của phụ thân Hạo Thanh, nguyện lấy thân tế trời, giết chết ngoại ma, trả lại sự thanh bình cho trời đất!”
Lúc này, ngoại ma kẹp chặt đến mức khiến chúng tiên không thể lùi, chỉ có thể chọn con đường lập Đại trận Tru Tiên này.
Các tộc lão nước mắt lưng tròng, nhìn ta từng bước đi vào mắt trận.
“Cô Nguyệt…”
“Ta và muội đã ở bên nhau ngàn năm, muội không thể bỏ rơi ta!”
“Muội không thể để ta sống cô độc một mình!”
“Ta đi cùng muội!”
Hắn như mất lý trí.
“Năm đó ta và muội đã có ước hẹn, ta và muội sống cùng một chỗ, chết cũng phải ở bên nhau!”
Án Trạch như phát điên, hắn muốn xông vào trận đồ nhưng bị tộc lão của ta ngăn lại.
Ta quay đầu lại nhìn hắn, trong lòng chưa từng có cảm giác sảng khoái như vậy, giống như xiềng xích trong lòng đang bị đập vỡ từng chút một.
“Án Trạch, Cô Nguyệt ta đã từng rất ngưỡng mộ ngài.”
“Nhưng bây giờ ta chỉ muốn được làm chính mình, ta là nữ nhi của Chiến thần, ta phải thực hiện trách nhiệm của Chiến thần, ngài chỉ có sức mạnh của Chiến thần nhưng lại không có chút lòng bảo vệ của Chiến thần, ta khinh thường ngài, ngài không xứng cùng ta vào mắt trận!”
“Ta lấy tư cách là nữ nhi của Chiến thần đời trước, trừng phạt ngài!”
“Ta trừng phạt ngài đời đời kiếp kiếp phải trấn giữ tiên giới, đánh lui ma đầu, đời đời kiếp kiếp không được đắm chìm vào nữ nhi tư tình!”
Nói xong, ta khởi động mắt trận.
Vạn tiễn xuyên tim.
Chỉ có lấy thân ta làm vật tế, vạn tiễn xuyên tim, chịu đau khổ nhất trên trời đất, mới có thể kích hoạt đại trận, giết chết ngoại ma!
Cơn đau này giống hệt với Đỉnh Luyện Hồn ngày trước.
Thật đau.
Ta nhắm mắt, cánh tay ấm lên.
Trường Sinh ôm lấy ta, cùng ta chịu vạn tiễn xuyên tim.
“Cô Nguyệt, ta đi cùng nàng.”
Ngài ấy bảo vệ ta, cùng ta hóa thành kim quang, lao thẳng vào mệnh môn của ngoại ma.
Trời đất rung chuyển.
Quét sạch bùn nhơ.
“Cô Nguyệt!”
Án Trạch lần đầu tiên lộ ra ánh mắt bất lực như vậy.
Ta cong môi với hắn.
“Không gặp lại, Án Trạch.”
Một cơn chấn động âm thầm, trời đất đổi màu rồi lại trở lại bình thường.
Trên Thiên môn, chỉ còn lại da rắn và mai rùa, giao nhau quấn quýt.
Vĩ thanh.
Trên tam thập tam thiên, Chiến thần điện được các chư tiên ngầm hiểu là cấm kỵ.
Nơi đó có một Chiến thần mặc giáp bạc, tóc bạc trắng.
Nghe nói Chiến thần đó đã mất đi người mình yêu từ trăm năm trước.
Ta nghe mấy tiên nga nói rằng trên ngực của Chiến thần đó luôn có một mảnh da rắn, đó là người hắn yêu cả đời.
Trên Thiên môn, thân hình hắn cao lớn, ánh mắt trống rỗng bần thần.
“Thật đáng thương.”
“Đúng vậy, thật đáng thương.”
Ta đan chặt mười ngón tay với Trường Sinh ở bên cạnh.
Kiếp nạn này giúp ta và Trường Sinh thành thần.
Chuyện trước kia giống như đã chết từ hôm qua, chuyện sau này giống như sống từ hôm nay.
Từ nay về sau, ta và Án Trạch không còn có liên quan gì nữa.
Cuộc sống mới của ta mới chỉ bắt đầu.
Hết.