Ngàn Năm Luyến Hận - Chương 4
“Từ xưa đến nay đừng bao giờ lấy cái cớ tuổi còn nhỏ ra để làm chuyện ác, hừ, ta suýt thì quên mất, chẳng phải cả tộc Ngư Tinh của các ngươi rất giỏi làm chuyện ác sao?”
“Đầu tiên là chiếm đoạt bảo vật thiên địa Định thủy thần ấn, khiến cho Thần Quy cuối cùng trên thế gian không thể tiếp xúc với Định thủy thần ấn để hồi phục vết thương, tuổi thọ chữa thương cứ thế kéo dài đến vạn năm!”
“Lại còn ép hôn, ép Chiến thần Án Trạch cưới nữ nhi yêu quái của ngươi, người nắm giữ Định thủy thần ấn là Cô Nguyệt ta, nếu ngươi muốn đòi nợ thì cứ tìm ta, Chiến thần điện của ta bảo vật gì mà không có, còn không thay thế được thứ vô dụng đó của các ngươi sao, ngươi dùng Định thủy thần ấn độ sạch thủy vực sao?”
“Ngươi dám nói ngươi không có tư tâm ép hôn không?”
Lão ngư tinh này cũng giống như nữ nhi của ông ta, bị ta đâm vào chỗ đau thì lập tức thẹn quá hóa giận, to gan lớn mật, chỉ vào ta mắng: “Là ngươi ghen ghét khi thấy nữ nhi của ta được Chiến thần sủng ái, sao ngươi không nghĩ xem, một người tâm địa độc ác như ngươi, ai sẽ thật lòng thích ngươi!”
Phụt một tiếng.
Tiểu Ngư Tinh trong lòng ông ta lập tức hiện nguyên hình, bị ta chém đứt đầu cá.
Mắt lão ngư vương suýt thì rơi ra ngoài, ông ta chỉ vào ta không nói nên lời.
Ta lau thanh nhuyễn kiếm trong tay, máu cá thối thật.
Ngoài cửa có tiếng động truyền đến.
Là Án Trạch và Tiểu Ngư Tinh kia.
Cũng không biết ta đã tu luyện bao lâu, Án Trạch và Tiểu Ngư Tinh đó đã thân thiết với nhau hơn nhiều.
Tiểu Ngư Tinh vừa vào cửa đã nhìn thấy ngư tinh hiện nguyên hình bị ta chém đứt đầu, khuôn mặt vốn đang tươi cười của nàng ta lập tức tái mét.
“Phụ vương, chuyện này là thế nào?”
“A Cửu, là nàng ta! Là nàng ta không nói một lời đã giết chết đệ đệ của con!”
Lão ngư vương chỉ vào ta, trong mắt tràn đầy thù hận.
Tiểu Ngư Tinh A Cửu không dám tin mà nhìn ta, điên rồi, nàng ta lao về phía ta, trong tay không ngừng bắt quyết chú đánh vào người ta.
Nhưng nàng làm thế nào cũng không thể tổn thương ta dù chỉ một chút.
Trong tay ta cầm một mảnh mai rùa mà Trường Sinh đưa cho ta, mai rùa này là mai của Huyền Vũ, yêu quái bình thường làm sao có thể đến gần.
Ta mặc cho A Cửu thi triển pháp thuật để trút giận, ta chỉ mỉm cười nhìn nàng ta.
Ta muốn nàng ta biết, nàng ta vô dụng đến mức nào.
Đợi cho nàng ta đánh mệt rồi, lúc ta đang định bắt quyết chú để phản kích thì một luồng thần quang từ phía sau bay tới đánh trúng vào lưng ta.
Mảnh mai rùa mỏng manh đó vỡ tan.
Đây là sức mạnh của bán thần.
Vừa mới xuất quan nên ta không hề có chút phòng bị nào, lại bị sức mạnh của bán thần đánh trúng.
Nếu không có mai rùa bảo vệ thì lúc này ta đã nằm trên mặt đất.
Nhưng dù có mai rùa bảo vệ thì máu tươi vẫn chảy ra từ khóe miệng của ta.
Ta quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn.
“Án Trạch, ngài đánh lén ta?”
Hắn thấy máu tươi chảy ra từ khóe miệng ta, sắc mặt tái nhợt, đồng tử co lại.
“Pháp y của muội đâu?”
Ánh sáng bạc lóe lên, rơi trên gương mặt hắn.
Đây là quà sinh thần hắn tặng ta, cũng là pháp khí đầu tiên hắn làm cho ta.
“Đồ của ngài ta không cần! Trả lại cho ngài!”
Khuôn mặt hắn bị y phục đó của ta đập vào nên đỏ bừng, nhưng hắn cũng không tức giận, hắn chỉ muốn tiến lên xem vết thương của ta.
“Cút ra!”
Ta tát hắn một bạt tai.
Khuôn mặt hắn hằn một dấu bàn tay đỏ chót, hắn ngây người tại chỗ.
A Cửu ở bên cạnh còn khó chịu hơn cảm giác khi chính mình bị đánh, nàng ta đỏ mắt định đâm vào ngực ta.
Sao ta có thể cho nàng ta cơ hội đánh lén chứ?
Đã bị thương một lần, còn có thể bị thương lần thứ hai sao?
Chỉ một lần dịch chuyển, ta xoay người khiến nàng ta đánh hụt.
Ta đang định tặng cho nàng ta một kiếm thì thanh trường kiếm trong tay đã bị Án Trạch kẹp đứt bằng hai ngón tay.
A Cửu muốn đánh lén ta cũng bị hắn chặn lại.
A Cửu hai mắt đỏ hoe, chỉ vào ta, nàng ta vừa khóc vừa kể lễ: “Án Trạch, nàng ta là người giết tộc nhân của ta, chàng còn muốn bảo vệ nàng ta sao? Đệ đệ của ta còn nhỏ như vậy, vừa mới học được cách hóa hình mà nàng ta đã chặt đầu đệ đệ của ta, lại chém đệ đệ của ta hồn phi phách tán, không thể luân hồi!”
“Nàng ta làm hại người nhà của ta như vậy, sao chàng còn có thể bảo vệ nàng ta! Ta là thê tử của chàng mà!”
“Chàng đã quên mất lúc chàng rơi vào nhược thủy, là ta chăm sóc cho chàng sao?”
“Là ta đã hiến mắt cho chàng mà!”
Khuôn mặt Án Trạch thoáng run rẩy, hắn nhìn ta, trong mắt hiện lên vẻ không đành lòng.
“Cô Nguyệt, trước đó muội đã phá hỏng hôn yến của nàng ấy, lại giết tộc nhân của nàng ấy, muội nên chịu một kiếm xuyên tâm của nàng ấy, đây là nhân quả.”
12
“Ngài muốn mặc kệ nàng ta làm ta bị thương sao?”
Ta ôm ngực, cố nuốt xuống ngụm máu sắp trào lên cổ họng.
“Ngài còn nhớ lời thề ngài đã thề trước khi phụ thân ta đi không?”
Thân thể hắn run lên, hắn nhìn ta rồi lại nhìn A Cửu đang khóc đến run rẩy.
“Cô Nguyệt, muội cứ yên tâm, với thần lực của ta, ta có thể bảo vệ được tâm mạch của muội.”
“Bảo vệ tâm mạch của ta sao?”
Ta bật cười.
Tâm mạch bị tổn thương, ta còn tu luyện thế nào được?
Ta còn bảo vệ tộc Đằng Xà thế nào đây?
Ta làm sao kế vị được ngôi vị chiến thần?
Ta nuốt ngụm máu trong cổ họng xuống, ta rạch tay mình, dùng máu hóa kiếm.
“Nói nhiều vô ích, chiến!”
Án Trạch thở dài, hắn vừa bảo vệ A Cửu vừa giao đấu với ta.
Ta vốn đã bị thương, không chỉ hắn có đạo hạnh cao thâm hơn ta mà trên người hắn còn có hộ tâm lân của ta, dù ta có làm gì cũng không thể làm hắn bị thương được.
Mà A Cửu được hắn bảo vệ ở góc độ hiểm hóc, vào đúng thời khắc quan trọng, một kiếm đâm xuyên ngực.
Máu tươi bắn tung tóe.
Ta cố chịu đau, một kiếm chém xuống, chém đứt một cánh tay của nàng ta.
A Cửu hét lên thảm thiết, nàng ta ôm vai khóc nức nở.
Ngực ta vẫn còn cắm thanh trường kiếm của nàng ta, ta còn chưa kịp rút ra thì nghe thấy một tiếng gầm lên.
“A Cửu!”
Án Trạch ôm lấy A Cửu, gần như vô thức tung một chưởng về phía ta.
Choảng một tiếng.
Thần văn của thần quy chắn trước người ta, vừa vặn đỡ được đòn tấn công của hắn.
Trường Sinh ôm lấy ta, không thể tin được mà nhìn hắn.
“Ngươi là giao long, cũng là linh thú, sao ngươi có thể làm nàng ấy bị thương?”
Trong mắt Án Trạch vốn vẫn còn chút áy náy, nhưng khi nhìn thấy Trường Sinh ôm ta thì lập tức biến thành cơn thịnh nộ ngút trời.
“Ngươi là ai! Ngươi có biết nàng ấy đã làm thê tử của ta bị thương không, nàng ấy còn giết cả tộc nhân của thê tử ta không?”
Rõ ràng ta đã hạ quyết tâm không thích hắn nữa, nhưng khi nghe hắn thừa nhận A Cửu là thê tử của hắn, lòng ta vẫn không khỏi đau nhói.
Trường Sinh bế ta lên, nhỏ giọng dỗ dành ta, bảo ta cố chịu đau: “Phụt.” một tiếng, thanh trường kiếm được rút ra khỏi ngực ta, y gấm màu vàng của ta nhuốm đầy máu tươi, đỏ như giá y.
“Ngươi chỉ biết nàng ấy ra tay với tộc nhân của thê tử ngươi, ngươi có biết tộc nhân của thê tử ngươi có bao nhiêu ngang ngược không, họ đã tập kích nàng ấy, làm nàng ấy bị thương ở đan điền, lại đẩy nàng ấy xuống nhược thủy, hủy hoại linh căn thủy trời ban của nàng ấy!”
“Cái gì?”
Nghe thấy hai chữ nhược thủy, Án Trạch buông A Cửu ra, hắn như phát điên lao về phía ta, hắn muốn cướp ta từ tay Trường Sinh.
Hắn là giao long, hắn là bán thần nhưng Trường Sinh cũng là thân thể thần quy, cũng có sức mạnh của bán thần.
Ta nằm trong lòng Trường Sinh, trong đầu hiện lên những năm tháng bên nhau với Án Trạch cả ngàn năm, những hình ảnh đó cứ như đèn kéo quân kéo đến.
Phụ thần xuất chinh, ta một mình cô đơn ở lại Chiến thần điện, chỉ có hắn ở bên cạnh ta.
Ta sợ thiên kiếp, hắn không tiếc bị thương mà ở bên ta vượt qua thiên kiếp, Chiến thần điện bị yêu ma xâm nhập, mặc dù kinh mạch của hắn đã gần như đứt đoạn nhưng hắn vẫn bảo vệ ta chu toàn, lúc trưởng thành, hắn tay chân vụng về mà khắc cho ta một cây trâm gỗ làm pháp khí rất xấu… Hình ảnh dừng lại ở kiếp trước, hắn tự tay đẩy ta vào trận pháp Xích Dương.
Một mảnh u sầu, vạn phần ly tán, tất cả đều sai!
Thề ước vẫn còn, thư gấm khó trao, không còn gì!
Là ta kiếp trước mê tâm ma chướng nên bị chấp niệm đeo bám, nghiệp chướng khó tiêu.
Hôm nay nên kết thúc rồi.
“Trường Sinh, ta đau quá, ngài đưa ta đi đi.”
Toàn thân Án Trạch run lên, hắn buông tay, chỉ nhìn ta đang nằm trong lòng Trường Sinh.
“Cô Nguyệt, rốt cuộc hắn là ai?”
Oán khí tích tụ trong lòng nhiều năm, dường như trong khoảnh khắc này đều bùng phát.
Thề ước vẫn còn, thư gấm khó trao.
Nam nhân luôn vô cùng khao khát những thứ mà mình không có được, sau khi có được lại nhanh chóng chán ghét.
Dường như ta đã nghĩ ra cách trả thù tuyệt nhất đối với hắn rồi.
“Trường Sinh là chủ nhân Chiến thần điện…”
Đồng tử hắn co lại, hắn xông lên nắm lấy tay áo ta.
Ta nhịn đau, rút tay áo lại.
“Phu quân của ta.”
Tay hắn dừng lại giữa không trung, nhìn ta dần đi xa.
Bên tai dường như có một câu nói thoảng qua.
“Nhưng năm đó rõ ràng muội đã cùng ta ước hẹn bạc đầu.”
“Kẻ lừa đảo.”
13
Ta và Trường Sinh đã có mối liên hệ, ngài ấy cũng có tình cảm với ta, vậy thì để ngài ấy tạm thời thay ta làm chủ nhân Chiến thần điện cũng không phải không được.
Tiên thể của ta bị tổn thương, tu vi không ổn định, tạm thời có một vị tiền bối đạo hạnh cao thâm trấn giữ Chiến thần điện giúp ta, chỉ có lợi chứ không có hại.
Trường Sinh canh giữ bên cạnh ta rất lâu, ta hôn mê tỉnh lại, người đầu tiên ta nhìn thấy chính là ngài ấy.
Trước đây mỗi lần ta tỉnh lại, đều chỉ có một mình ta cô đơn, người đã nói sẽ cùng ta bất tử bất diệt, vĩnh viễn không phụ nhau, chưa bao giờ là người chọn ta đầu tiên.
Trường Sinh nói, ngài ấy có thể nhận ra ta không thích ngài ấy, ta chỉ có chút hảo cảm với ngài ấy nhưng ngài ấy sẽ đợi ta.
Không chỉ là lần này, mà là tương lai vô tận, ngài ấy đều sẽ đợi ta.
Lần đầu tiên ta có cảm giác an tâm, tâm trạng thoải mái chưa từng có.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, tâm trạng tốt đẹp đã tan biến.