Ngàn Năm Luyến Hận - Chương 3
08
Ta muốn bảo vệ tộc nhân của mình thì không thể tiếp tục duy trì thân thể có linh căn thủy hỏa này nữa, Đằng Xà vốn thuộc thủy, vì Nữ Oa Nương Nương mà chặt đầu làm ghế, có linh tính trời sinh, sau khi trải qua thiên kiếp thì có thể thành thần.
Nhưng linh căn hỏa của ta coi như đã tuyệt đi con đường này rồi.
Nếu muốn trở nên mạnh mẽ hơn, ta chỉ có thể loại bỏ tận gốc rễ linh căn hỏa này.
Nhưng ngàn năm nay, linh căn đã sinh trưởng trong cơ thể ta từ lâu rồi, chỉ cần xảy ra chút sai sót thì sẽ hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục.
Ngay cả trưởng lão có đạo hạnh cao nhất trong tộc ta cũng không dám vì ta mà hộ trì thi pháp.
Trong lúc không có cách nào thì ta lại nghĩ đến trong ký ức truyền thừa mà Nữ Oa Nương Nương để lại có nhắc đến một chuyện như vậy.
Cái gọi là tứ tượng thánh thú, chính là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, năm xưa tứ thành vì tức giận Thủy Thần mà đâm vào núi Bất Chu, gây ra đại chiến hỗn độn mà tử trận.
Mà tộc Huyền Vũ, giỏi nhất là Quy Tức chi pháp, để duy trì nòi giống, tộc Huyền Vũ chia ra hai huyết mạch, một là Thần Quy, một là Đằng Xà.
Thần Quy vì chống đỡ trời đất, tự nguyện chặt bỏ bốn chân, vì công đức này mà được trời đất ban ân phong thần, nhưng cũng vì vậy mà tộc đàn suy yếu.
Cùng thuộc thủy nhưng Đằng Xà hiếu chiến yêu thích giết chóc, còn Thần Quy lại ôn hòa có trí tuệ.
Nếu ta vẫn muốn trút bỏ linh căn hỏa thì chỉ có thể tìm được Thần Quy.
Sau nhiều lần dò hỏi thì ta mới biết được hiện tại chỉ còn một Thần Quy cuối cùng, đang tu dưỡng trong vùng nước của tộc Tiểu Nhân Tinh kia.
Ta thi pháp bay đến tộc Ngư Tinh, nhưng không ngờ ta vừa mới hạ xuống, đã có người đánh lén một chưởng vào lưng ta.
Lần hạ giới này ta không muốn gây náo động nên không mặc pháp y, đột nhiên bị người ta đánh lén vào thất thốn khiến trọng tâm không vững, ngã về phía trước, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ.
Có tiếng va đập.
Cơ thể như bị vạn ma gặm nhấm.
Là nhược thủy!
Là nhược thủy có thể diệt tiên giết thần.
Trong lúc mơ màng, ta chỉ kịp nhìn thấy, có người cùng rơi xuống với ta.
Hắn nói: “Lân Ngư to gan, ngươi cánh dám đánh lén huyết mạch Huyền Vũ.”
Lân Ngư…
Là tộc nhân của Tiểu Ngư Tinh kia.
Tốt.
Tốt lắm.
Kiếp này ta không tìm hắn, mà họ lại chủ động đến tìm cái chết!
9
Khi ta tỉnh dậy lần nữa, trước mắt ta là một màu đen kịt, ta chỉ miễn cưỡng nhìn rõ được đây là một hang động vắng vẻ.
“Ngươi tỉnh rồi, ngươi là hài tử nhà ai, sao lại bất cẩn thế, ra ngoài cũng không mang theo Hộ Tâm Lân, còn bị tiểu yêu Lân Giáp đánh lén?”
Hộ Tâm Lân…
Hộ Tâm Lân của ta sớm đã bị ta tự tay rút ra từ hai trăm năm trước rồi, ta rút ra để tặng cho Án Trạch.
“Nhìn thân thể của ngươi suy yếu, chắc hẳn là bị thương nặng rồi, lại còn bị ngâm lâu dưới nhược thủy, linh căn đều phế rồi.”
Linh căn phế rồi?
Không thể nào!
Ta thử vận chuyển linh lực trong cơ thể, nhưng phát hiện ra linh lực trước kia dù có bị thủy hỏa xung đột cũng chỉ là vận chuyển bị tắc nghẽn, giờ đây lại không thể điều động được dù chỉ một chút.
Linh căn thuộc thủy, bây giờ xám xịt, hoàn toàn mất đi ánh huỳnh quang xanh biếc của ngày xưa.
Linh căn của ta thế mà lại phế rồi?
Vì một Tiểu Ngư Tinh nho nhỏ mà linh căn của ta bị phế rồi?
Đây quả thực là chuyện cười lớn của trời đất mà.
Kiếp này ta chưa từng làm hại tộc Ngư Tinh, vậy mà chúng lại to gan lớn mật, dám cắt đứt con đường tu hành của ta!
Nộ khí công tâm, ta bất chấp cơ thể suy yếu, rút nhuyễn kiếm bên hông ra rồi định xông ra khỏi sơn động.
Nhưng chưa đến cửa động thì đầu óc ta choáng váng rồi ta ngã về phía trước.
Ngoài ý muốn là ta không ngã xuống đất, ngược lại ta lại ngã vào một vòng tay ấm áp quen thuộc.
“Chẳng lẽ một tiểu hài tử như ngươi còn có thể đi tìm họ báo thù sao, tu vi không tinh thông, đừng tự đưa mình vào chỗ chết.”
Tuy khuôn mặt của thanh niên này rất xa lạ nhưng ta lại thấy thân thiết lạ thường.
Ngài ấy vận chuyển pháp quyết, trên cơ thể hiện ra từng đường vân giống như mai rùa, kim sắc noãn lưu, theo lòng bàn tay hắn ta lan đến đan điền của ta, cơn đau thấu xương ở đan điền cũng nhờ dòng nước ấm này mà dịu đi không ít.
Thanh niên tự lẩm bẩm: “Quả thật thế nào này lòng người gian trá, tiểu yêu được tứ tượng yêu thương che chở, thế mà lại dám đánh lén huyết mạch của một trong tứ tượng là Huyền Vũ, quả thực là ta tu luyện lâu quá nên thế đạo đã thay đổi rồi.”
Ngài ấy vừa hộ pháp cho ta, vừa ôn dưỡng cho ta.
Trong quá trình tiếp xúc với ngài ấy, ta biết ngài ấy tên là Trường Sinh.
Cũng là vị thần quy cuối cùng trên thế gian này.
10
Tuổi thọ của ngài ấy có lẽ còn dài hơn cả phụ thân ta, gọi ta một tiếng tiểu hài tử cũng không quá đáng.
Cùng là huyết mạch của Huyền Vũ, hắn ta lại đối xử với ta cực kỳ tốt, như huynh trưởng như phụ thân cũng như sư phụ, không chỉ giúp ta lột bỏ linh căn thủy đã bị phế, còn dạy ta pháp môn tu luyện linh căn hỏa.
“Tiểu nha đầu, ngươi thuộc thủy, nếu tu luyện hỏa hành thì không tránh khỏi kinh mạch bị thiêu đốt, chỉ cần điều động linh lực thì chính là điều động cơn đau khi kinh mạch bị thiêu đốt đó, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Ta đã từng bị thiêu trong Đỉnh Luyện Hồn, đau đớn cũng không kém lần này.
Trường Sinh thấy không thể lay chuyển được ta nên chỉ đành hộ pháp cho ta, dạy ta pháp môn tu luyện.
Tu luyện linh căn hỏa quả thực vô cùng đau đớn, từng phút từng giây đều như đang xé rách kinh mạch của ta, trong cơ thể ta giống như có một ngọn lửa không bao giờ tắt, không ngừng đốt cháy lục phủ ngũ tạng của ta, đau thấu tim gan, nhưng nỗi đau này chẳng đáng là bao.
“Tiểu nha đầu ngươi không cần phải cố chấp như vậy.” Trường Sinh thấy ta đau đớn, không nhịn được khuyên ta.
Ta ngã vào lòng ngài ấy, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
“Không được, Trường Sinh, ta không thể từ bỏ.”
“Nhưng ngươi là nữ tử, không cần phải cố chấp như vậy, ta là trưởng bối của ngươi, ta sẽ bảo vệ ngươi, ta sẽ không để ngươi bị đánh lén nữa.”
Bảo vệ ta?
Ta lắc đầu.
Đã từng có người hứa hẹn sẽ bảo vệ ta cả đời.
Nhưng hắn đã thất hứa.
Ta sẽ không tin vào những lời thề hứa hão huyền đó nữa, ta chỉ tin vào chính mình.
Đợi cơn đau hơi dịu lại, ta lại cắn răng đứng dậy tu luyện.
Trường Sinh thấy ta vì đau đớn hiện ra đuôi rắn, cũng hiện về nguyên hình thỉ ngài ấy dùng thủy vân bên cạnh thần quy để giúp ta giảm bớt đau đớn.
Giữa hơi nước bốc lên có mùi hương thoang thoảng nhập vào thất khiếu của ta, ngọn lửa trong cơ thể càng cháy càng mạnh, cháy đến mức dần biến đổi mùi vị.
Trường Sơn hét lớn một tiếng không ổn, sau đó ngài ấy lẩm bẩm nói rằng ngày này đến rồi, không thể ở chung một chỗ với ta nên ngài ấy vội vàng biến trở về hình người.
Cơ thể của ta nóng như lửa đốt, còn cơ thể của ngài ấy lại lạnh như băng, ta gần như không thể khống chế được mà lao vào người ngài ấy, đuôi rắn quấn chặt lấy ngài ấy.
“Nóng quá… nóng quá…”
Ngài ấy càng giãy giụa thì ta càng quấn chặt, nếu ngài ấy dùng thần lực đẩy ta ra thì chắc chắn có thể thoát thân.
Nhưng nếu làm như vậy thì chắc chắn kinh mạch của ta sẽ vỡ nát.
Giằng co hồi lâu, ngài ấy thấy không thể thoát ra được nên cuối cùng cũng đành cam chịu số phận.
Trước khi tan biến, ta chỉ nhớ mình đã dán chặt vào cơ thể lạnh như băng.
Giọng nói của ngài ấy văng vẳng bên tai ta.
“Oan gia, cuối cùng thì Đằng Xà và Thần Quy cũng sẽ hợp thành một thể.”
“Ta không phụ ngươi, tin ta.”
Không phụ sao?
Có lẽ vậy.
Ta thử thăm dò nắm lấy tay ngài ấy, mười ngón tay đan vào nhau, khắp phòng tràn ngập vẻ đẹp.
11
Đợi đến khi ta xuất quan, việc đầu tiên ta làm chính là rút nhuyễn kiếm, giết đến tộc Ngư Tinh.
Kiếp trước ta đã mang theo thiên binh thiên tướng, vây công Thủy tộc.
Kiếp này ta không muốn họ dính líu vào nhân quả nghiệp chướng này, chỉ cần một mình ta là đủ rồi.
Lão ngư vương thấy ta đến thì sắc mặt không tốt.
Đúng rồi, ta đã đuổi nữ nhi và nữ tế của ông ta ra khỏi Chiến thần điện vào đúng ngày đại hôn của nữ nhi ông ta, khiến nữ nhi và nữ tế của ông ta mất hết thể diện, ông ta dùng sắc mặt không tốt đối với ta cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng tộc nhân của ông ta đẩy ta xuống nhược thủy, phế một linh căn của ta, ta giết họ cũng là lẽ thường thôi.
Đây chính là nhân quả.
Ta phi ra một kiếm, đâm thẳng vào đan điền của kẻ đã ám toán ta ngày đó.
Là một tiểu công tử mặc gấm bào, ngoại hình có vài phần giống lão ngư vương.
Lúc này hắn ta ngã xuống đất, đau đớn không chịu nổi, hắn ta ôm đan điền lăn lộn, sắc mặt trắng bệch, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Ngươi làm gì vậy!” Hai mắt của Lão ngư vương khóc ra máu, ông ta ôm Ngư Tinh đang hấp hối nằm trên mặt đất rồi trừng mắt nhìn ta.
“Cô Nguyệt, cho dù ngươi là thánh nữ Đằng Xà, ngươi cũng không có tư cách giết người vô tội!”
“Lão ngư tinh này, sao ngươi không hỏi xem tiểu yêu quái trong lòng ngươi đã làm chuyện gì?”
“Nhi tử của ta còn nhỏ như vậy, nó có thể làm gì chứ?”