Ngàn Hoa Rực Rỡ - Chương 6
Quan huyện đập kinh đường mộc hỏi bọn họ nhận tội
Bọn họ dĩ nhiên là nhận
Thậm chí còn biết bản thân sai ở
“Đại nhân làm cha dạy con cái đạo làm chẳng là chuyện thiên kinh địa nghĩa Sao thể gọi là ngược đãi ”
“Mạt dân yêu thương con gái nhất nâng như trứng hứng như hoa làm thể ngược đãi nó chứ”
“A Lê thể mở tiệm đến huyện thành chẳng nhờ phụ thân và mẫu thân Đại nhân đây chính là vô ơn bội nghĩa”
Quan huyện đột nhiên cắt ngang giọng điệu trầm xuống mang theo sự hài lòng
“Vậy theo các ngươi bản huyện nên trừng phạt nàng thế nào”
Phụ thân vội vã quỳ xuống bên cạnh tranh thủ cướp lời:
“Lê nhi hôm nay tố cáo cha mẹ ruột làm mất hết mặt mũi của Lâm gia chúng ”
“Chi bằng đại nhân phạt nó hai mươi đại bản cho nó biết thế nào là phép tắc Cũng để cho những nữ nhân khác biết tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu đây là lẽ trời định từ xưa đến nay”
“Tiếp theo hãy ghi tên tiệm của nó danh nghĩa của Việt Phong”
“Còn hôn sự của nó hôn nhân đại sự vốn do cha mẹ định đoạt làm để nó tự quyết ”
Ta nhắm mắt thật chặt trong lòng đau đớn vô cùng
Thuở nhỏ nhiều chuyện do lựa chọn
Ta thậm chí biết sống là vì cái gì thường xuyên chìm trong hoang mang
Chỉ Lục bà là duy nhất thương xót cho con đường chông gai đã trải qua
Hôm qua bà còn với rằng:
“Trên đời biết bao nhiêu khổ đau nữ nhân chỉ cần thể sống sót đã là phước phần ”
nếu chịu để mặc sức giày xéo cũng coi là phước phần thì phước phần cần để làm gì
“Người Đánh cha con Lâm gia bốn mươi đại bản đuổi khỏi huyện Ninh An đời về”
Sự việc đột ngột khiến kìm mà ngẩng đầu lên
Tầm mắt chạm ánh kiên định của
Đây … là vị học tử từng tá túc ở nhà năm
Hắn… chính là huyện lệnh đại nhân hiện tại
“Về phần Lâm Lê lập hộ tịch riêng thoát ly Lâm gia”
Ánh mắt của khóa chặt kiên định và vô cùng trân trọng
“Đại nhân oan uổng Ngài hỏi ả tiện nhân xem chứng cứ Có nhân chứng ”
“Chúng chính là nhân chứng”
Ta phắt đầu
Lục bà Tiểu Liễu A Hương di còn Vương thẩm và Hà gia tẩu tử ở cùng ngõ với …
Tất cả bọn họ đều đến
“Lê nhi khi mười bốn tuổi còn chủ nhân Lâm gia tát đến chảy máu mặt chạy đến chỗ cầu cứu”
“Trời cao chứng giám một năm mùa đông ngang qua cửa nhà Lâm gia thấy Lê nhi quỳ trong sân vai phủ đầy tuyết dày cả một tấc”
“Người Lâm gia tìm đến A Lê chỉ là để vòi tiền thì ép nàng làm chuyện đều tự thấy”
…
Bọn họ kể những khổ đau mà đã trải qua
chẳng thấy gì nữa
Ta chỉ thấy ánh dương sáng rọi họ phủ lên một tầng ánh sáng ấm áp
Kể từ đây và Lâm gia chẳng còn chút quan hệ nào nữa
16
Vài ngày tin tức từ huyện Trường Ninh truyền đến
Lục Chiêu và Lâm Phiến Nguyệt đã cùng ngục
Trước đó lâu vì chuyện của Lâm Phiến Nguyệt Lục Chiêu đã gây thù chuốc oán với đồng liêu trong nha môn
Chỉ cần vài câu hỏi của Từ Triệu An bọn họ liền khai giấu giếm
Hắn nắm trong tay nhược điểm của Lục Chiêu giúp hả giận chẳng gì khó khăn
ngờ khi điều tra sâu hơn phát hiện trong vụ án của Tiền viên ngoại Lục Chiêu đã làm giả ít chứng cứ để giúp Lâm Phiến Nguyệt thoát khỏi lao ngục rời khỏi Tiền gia
Hơn nữa hai năm khi Lâm Việt Phong đánh trong thư viện cũng chính Lục Chiêu đã dạy cách trốn tránh trách nhiệm
Còn Lâm Phiến Nguyệt vì tranh cãi với Lục mẫu mà lỡ tay đẩy bà ngã xuống đất
Từ đó Lục mẫu chẳng bao giờ dậy nữa
Sau khi rời Lục Chiêu định nạp thêm
Lâm Phiến Nguyệt bắt đầu phát điên bây giờ tống ngục nàng càng cuồng loạn ngày nào cũng gào đòi đồng quy vu tận với Lục Chiêu
Đến cả cai ngục cũng chịu nổi tiếng la hét chói tai của nàng
Chưa đến ba ngày Lục Chiêu đã dày vò đến mức quỷ quỷ
Lâm Thiết Sơn khi đánh một trận chẳng bao lâu đã trúng gió liệt giường chỉ biết rên rỉ rõ lời
Lâm Việt Phong cũng chẳng khá hơn là bao
Ngày hôm đó chịu xong trượng hình cha mẹ nỡ để chịu khổ còn thuê hẳn xe bò cho nghỉ
Ai ngờ nửa đường xe lật đè thẳng xuống
Đôi chân coi như phế
Còn mỗi mẫu thân kêu trời trách đất nhưng cuối cùng vẫn chăm sóc hai kẻ vô dụng
Lúc những tin đang cùng Tiểu Liễu xới đất trong sân
Nàng kể say sưa mà chỉ coi như gió thoảng bên tai
Trong lòng chẳng gợn lên chút cảm xúc nào
Bỗng tiếng gõ cửa
—
Từ Triệu An mang theo sính lễ và bà mối đến tìm
Hắn bậc thềm đôi mắt trầm tĩnh như sương sớm:
“Lê cô nương đến cầu hôn”
“Ngày nàng cưu mang tặng bạc lộ phí thi đại ân đại đức một khắc cũng dám quên”
Ta thản nhiên mở rộng cửa mỉm :
“Quan huyện đại nhân quả nhiên là biết tri ân báo đáp một vị phụ mẫu chi dân như ngài đúng là phúc phận của bách tính”
“… đây chẳng qua chỉ là vài lượng bạc đáng để đại nhân để tâm đến ”
Từ Triệu An khẽ nhíu mày nhịn bước lên hai bước:
“ mà—”
“Quan huyện đại nhân ân tình là ân tình còn tình cảm là tình cảm Ngài phân biệt rõ ràng”
“Ta đối với ngài ý gì ngài đối với cũng chắc đã tình Nếu ngài thực sự báo ân bằng cho thêm chút bạc ”
“Dù bây giờ ngài cũng chẳng thiếu tiền đúng ”
Lời đã đến mức là thông minh tự nhiên sẽ hiểu
“Được”
Giọng của mang theo vài phần mất mát
nào khác gì
Nhiều gọi là “Lâm cô nương” cũng gọi là “Nhị cô nương nhà họ Lâm”
Chỉ từ đầu đến cuối vẫn gọi là “Lê cô nương”
Từ Triệu An là hiểu
Bởi vì chỉ “Lê” là cái tên duy nhất thuộc về
dù khởi đầu ngay thẳng đến về khó tránh khỏi gập ghềnh
Lúc thì ba lời hai tiếng thăm dò lúc cẩn trọng suy đoán
Cuối cùng sợ rằng cũng chỉ là cầm mà buông
…
Sau khi Từ Triệu An rời đám hóng chuyện cũng tản dần
Ta bậc thềm chống cằm ngẩn ngơ
“Lê tỷ tỷ Hắn là trạng nguyên lang Giờ là huyện lệnh đại nhân Sao tỷ thể… tỷ thể…”
Tiểu Liễu rốt cuộc nhịn nữa tức đến mức cây trâm bạc đầu cũng rung lên
“Sao tỷ thể từ chối ”
Ta cố tình thuận theo lời nàng:
“Ồ hỏi tỷ thể từ chối ”
Nàng gật đầu thật mạnh dáng vẻ giận mà làm gì
Ta thở dài nhẹ giọng :
“Ta vì một chút ân tình mà hối hận Cũng bản thân vì một phút mềm lòng mà đánh đổi cả đời”
Nếu và thực sự tình cảm lẽ đoạn nhân duyên còn thể dài lâu
Chỉ tiếc rằng sự thật
Sau Từ Triệu An sẽ gặp thích hợp với hơn
Đến lúc đó chút ân tình còn thể chiếm bao nhiêu trong lòng ai mà biết
“Thôi nào”
Ta kéo nàng xuống cạnh chỉ góc sân phía xa:
“Muội xem đó là gì”
“Hoa”
“Không đó là cỏ”
Giống như năm đó bậc thềm đầy rêu phong cửa nhà họ Lâm
Khi những bông hoa dại lác đác
Mà là những khóm cỏ mạnh mẽ dù gió quật ngã vẫn vươn dậy
Ta rong ruổi nơi hoang dã sinh trưởng giữa trời đất bao la
Biển rộng trời cao quyết chịu giam cầm