Nếu Năm Tháng Có Thể Quay Lại - Chương 1
Sau khi nghỉ hưu, để phụ thêm chi tiêu trong nhà, tôi xin được một công việc ở khu dân cư, chuyên phụ trách dọn dẹp di vật cho những cụ già sống cô độc qua đời vì bệnh tật.
Những năm qua, mỗi ngày tôi đều đang sắp xếp lại câu chuyện cuộc đời của người khác.
Cho đến hôm qua, khi đang dọn di vật cho một người phụ nữ góa bụa, tôi phát hiện một quyển album ảnh.
Album này kéo dài suốt ba mươi lăm năm.
Từng bức ảnh trong đó đều là chồng tôi và một người phụ nữ khác cùng nhau du ngoạn khắp núi sông đất trời.
Trên người người phụ nữ ấy là trang sức đắt tiền, váy áo, túi xách hàng hiệu – những thứ mà tôi chỉ từng thấy qua tivi.
Tôi bỗng nhớ lại, ba mươi lăm năm trước, sau khi sinh con trai, anh ta bảo tôi nghỉ việc ở nhà làm nội trợ, chăm sóc gia đình.
Nhưng mỗi tháng anh ta chỉ mang về một nửa tiền lương, không đủ chi tiêu sinh hoạt.
Tôi hỏi nửa còn lại ở đâu, suốt ba mươi lăm năm, anh ta chỉ trả lời là mang đi đầu tư tài chính.
Thì ra, không phải là đầu tư gì cả, mà là dùng để nuôi người phụ nữ khác bên ngoài.
Rời khỏi căn nhà của người phụ nữ xa lạ đó, tôi nhận được cuộc gọi từ Lục Phong Bạch.
Giọng anh ta như mọi khi:
“Em khi nào về? Cơm tối ở nhà vẫn chưa nấu.”
Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ cúp máy rồi một mình đi tới công viên gần khu dân cư, ngồi thật lâu.
Kết hôn gần năm mươi năm, tôi dường như chỉ biết đến mỗi nhà, trường học của con, và bệnh viện của bố mẹ chồng.
Chỉ có những khoảnh khắc ngắn ngủi ở công viên như thế này, mới thật sự thuộc về riêng tôi.
Cũng là cùng một quãng thời gian, cùng một độ tuổi.
Một người phụ nữ khác lại có thể cùng chồng tôi chu du khắp núi sông, ghi lại những bức ảnh đẹp đẽ.
Sống một cuộc đời, mà tôi chỉ dám mơ trong mộng.
Tôi nhìn vào gương mặt chưa từng bị thời gian mài mòn trong album ảnh ấy.
Lần đầu tiên, tôi hiểu ra câu nói của đám trẻ bây giờ:
“Yêu một người cũng như chăm một đóa hoa.”
Còn tôi, chỉ là một ngọn cỏ chẳng bao giờ được yêu thương.
Thật ra, với số tiền không rõ tung tích và những lần biến mất vô cớ của Lục Phong Bạch,
tôi không phải chưa từng nghi ngờ.
Nhưng mỗi lần tôi nghi ngờ, mỗi lần tôi chất vấn, đều chỉ nhận về những lời giáo huấn của anh ta.
Anh ta nói:
“Nhà nào mà chẳng sống như thế?”
“Không đủ tiền thì em tiết kiệm lại một chút đi.”
“Anh cũng là vì cái nhà này thôi. Em không thể bao dung và thấu hiểu cho anh sao?”
Anh ta là giáo sư đại học, dùng cái kiểu giảng dạy hàng ngày đó để nói chuyện với tôi, khiến tôi cứng họng chẳng biết đáp lại ra sao.
Dần dần, tôi không còn muốn tranh cãi, cũng không muốn lên tiếng nữa.
Chỉ lặng lẽ đi làm những việc lặt vặt để phụ thêm tiền sinh hoạt.
Tôi tưởng rằng, cuộc sống này cứ thế mà trôi qua.
Chẳng qua chỉ là đổi lấy sự nhẫn nhịn của tôi để giữ lấy cái gọi là hòa thuận trong gia đình.
Nhưng không ngờ, đến năm tôi sáu mươi tám tuổi, còn Lục Phong Bạch đã bảy mươi, chúng tôi vẫn không thể tiếp tục sống chung nữa.
Cũng không muốn sống cùng nhau nữa.
Tối đó tôi ăn cơm ở ngoài rồi mới về nhà.
Lục Phong Bạch ngồi trên sofa xem tivi, sắc mặt đặc biệt khó coi.
Ông ta giờ đã bước vào tuổi xế chiều, nhưng ngoài mái tóc bạc và nếp nhăn trên mặt ra,
cả người vẫn toát lên vẻ phong độ, nho nhã.
Ông ta cũng giống như người phụ nữ trong ảnh, dường như chưa từng bị năm tháng vùi dập.
Khác chăng là, người chăm sóc ông ta là tôi.
Còn ông ta chăm sóc, lại là một người phụ nữ khác.
Trong mối quan hệ tay ba lệch lạc suốt ba mươi lăm năm này, hình như chỉ có tôi là kẻ bị gạt ra ngoài, chẳng ai đoái hoài.
Hình ảnh phản chiếu trong gương là khuôn mặt già nua của tôi lúc này.
Nó như một câu trả lời rõ ràng đến đau lòng.
Thấy tôi về, Lục Phong Bạch tắt tivi, khoanh tay trước ngực, rõ ràng đang chuẩn bị trách móc tôi.
Nếu là trước kia, tôi đã vội vàng xin lỗi ông ta rồi.
Thậm chí sẽ vào bếp nấu một bàn đầy món ngon để bù lại việc về muộn hôm nay.
Nhưng bây giờ, tôi sẽ không làm thế nữa.
Tôi giả vờ như không nhìn thấy vẻ mặt đó, thay giày xong là đi thẳng vào phòng ngủ.
Thấy vậy, Lục Phong Bạch càng giận, không kìm được tức giận,
“Rầm” một tiếng, ông ta đập mạnh chiếc điều khiển lên bàn, chỉ vào mặt tôi định mắng.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt hoe đỏ của tôi, ông ta khựng lại.
“Em sao thế? Công việc ở khu phố có gì không suôn sẻ à?”
Ông ta hiếm khi lộ ra vẻ quan tâm, rồi lại quay về cái giọng trách móc quen thuộc:
“Anh đã nói rồi, nhà mình bây giờ cũng không thiếu tiền nữa, nghỉ cái việc đó đi.”
“Tháng sau bắt đầu, anh sẽ đưa em toàn bộ lương. Cả số tiền đầu tư trước đây nữa.”
Ông ta thản nhiên nói ra câu nói mà tôi đã đợi suốt ba mươi lăm năm.
Tôi sững người.
Rồi bỗng nhớ ra, ở trang cuối cùng của cuốn album ảnh đó, kẹp một tờ giấy thư màu hồng…
2
Trên tờ giấy viết: “Tôi muốn rời đi một cách trong sạch, không muốn bị người đời chê trách, không muốn nợ nần ai dù chỉ một chút.”
Thì ra, việc trả lại tiền lương và những khoản mà ông ta đã thiếu tôi suốt những năm qua là nguyện vọng cuối cùng của người phụ nữ đó.
Bà ta muốn rời khỏi thế gian một cách trong sạch, không muốn bị gắn mác người thứ ba.
Và tôi biết rằng, người chồng mà bà yêu sâu sắc nhất định sẽ đồng ý.
Còn tôi thì sao?
Đến cả lý do để oán trách hay trút giận, tôi cũng không còn nữa.
Tôi lạnh lùng nhìn ánh mắt sâu thẳm nhưng không thuộc về tôi của Lục Phong Bạch.
Không biết tôi nên cảm ơn sự rộng lượng đối với ngoại tình của ông ta?
Hay là cảm ơn sự si tình mà ông dành cho người phụ nữ khác?
Tôi gạt mạnh tay Lục Phong Bạch ra:
“Không cần đâu, từ giờ lương của ông, đừng đưa cho tôi nữa.”
“Chúng ta ly hôn đi.”
Thấy thái độ của tôi, Lục Phong Bạch ngạc nhiên đứng yên một lúc.
Nhưng rất nhanh, ông bật cười, cười đến mức không đứng thẳng người được.
“Lão Lâm, bà càng già càng biết đùa nhỉ?”
“Ly hôn? Từ đó không phải dành cho những người ở tuổi của chúng ta đâu.”
“Thôi đừng giỡn nữa.”
Ông vừa nói vừa định nắm lấy tay tôi lần nữa.
Tôi vội né tránh, hành động này càng khiến Lục Phong Bạch nổi giận:
“Lâm Vãn Âm, bà muốn gì đây?”
“Không phải bà luôn bảo không đủ tiền xài, giờ tôi đưa tiền cho bà rồi, bà còn không vừa ý?”
“Bà mà còn làm loạn nữa, tôi sẽ gọi con trai về quản bà!”
Từng câu ông nói ra đều đầy kích động.
Nhưng càng kích động, ông lại càng lộ ra vẻ chột dạ.
Tôi khẽ cười, không buồn vạch trần sự giả tạo của ông.
Chỉ là tôi bỗng nhớ đến cách ông cẩn thận viết những lời thân mật trong album ảnh:
“Vãn Nhi thân yêu.”
Vậy mà bao nhiêu năm nay, ông chỉ gọi tôi là “lão Lâm” hoặc thẳng thừng gọi tên đầy đủ. Thật châm biếm biết bao?
Nghĩ đến những dòng chữ mực sắt đầy yêu thương đó, tôi thậm chí không thể liên hệ người đàn ông dịu dàng như nước trong quá khứ với ông lão luôn ra lệnh chỉ trỏ trước mặt mình.
Có lẽ, yêu và không yêu thực sự rất khác nhau.
Hai mắt tôi lại nhói đau, khó chịu không cách nào kiềm chế.
Tôi không ngờ mình ở cái tuổi này còn rơi vào cái vòng luẩn quẩn của tình yêu.
Nhưng nói là tình yêu sao?
Tình yêu của họ kéo dài suốt ba mươi lăm năm cuộc đời tôi.
Ba mươi lăm năm quan trọng nhất.
Chẳng lẽ tôi không đáng được một lời giải thích sao?
Tôi cúi mắt xuống, giọng nói nghẹn lại:
“Ba mươi lăm năm rồi, tại sao giờ ông mới quyết định đưa tiền cho tôi?”
“Trước đây tiền đã đi đâu?”
Tôi hỏi rất nhẹ nhàng, nhưng khi Lục Phong Bạch nghe thấy, ông lập tức nổi đóa:
“Lâm Vãn Âm, bà có ý gì đây?”
“Bà nghi ngờ tôi?”
“Bao nhiêu năm nay, tôi vì cái nhà này, vì bà, hy sinh bao nhiêu, bà không biết sao?”
Tôi thực sự không biết.
Giống như tôi không biết ông đang ở đâu khi đứa trẻ bị sốt cao mãi không hạ.
Cũng không biết khi tôi đi làm đến mức tay chảy máu, ông ở đâu.
Lại càng không biết khi tôi phải đưa hai đứa nhỏ đi xin ăn vì không có tiền, ông đang ở đâu.
Có lẽ sự im lặng của tôi lại khiến Lục Phong Bạch không hài lòng, ông cầm lấy áo khoác của mình, đập cửa thật mạnh rồi bỏ đi.
Giống như mọi lần cãi vã trong mấy chục năm qua.
Có lý do nhưng không có kết quả.
Đêm đã khuya, tôi một mình ngồi trên ban công, nhìn ngôi nhà mà chúng tôi đã sống suốt mấy chục năm.
Tôi chìm vào suy nghĩ.
Năm đầu tiên kết hôn, chúng tôi chỉ được phân một căn nhà cấp bốn trong xưởng.
Khi đó, thâm niên làm việc của tôi ít, còn Lục Phong Bạch là sinh viên, nên căn nhà mà nhà máy phân cho, mùa hè thì dột mưa, mùa đông thì lọt gió.
Là anh, người học ngành xây dựng, tự tay sửa lại, biến tổ ấm nhỏ của chúng tôi trở nên ấm cúng và thoải mái.
Tôi nhìn anh cầm xi măng trát tường, trên tay là cây bút vẽ mà nay phải làm những việc thô kệch, lòng không khỏi xót xa.
Nhưng anh lại nói: “Ngôi nhà này chính là tác phẩm quan trọng nhất đời anh. Anh sẽ nâng niu nó cả đời.”
Khi ấy, chàng trai trẻ tuổi, khôi ngô ấy, đã nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay tôi, ánh mắt chan chứa yêu thương.
Vậy mà bây giờ, đời người dù đã qua quá nửa, nhưng lời hứa cả đời cả kiếp vẫn chưa kịp thực hiện.
Sao lại thành ra thế này?
Một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau, tôi đến khu phố xin nghỉ việc.
Rút hết tiền trong tài khoản ngân hàng, tôi mua một chiếc ghế mát-xa mà tôi hằng ao ước.
Kể từ năm Lục Phong Bạch ba mươi tư tuổi được điều chuyển lên viện thiết kế, chúng tôi đã dọn về ngôi nhà này.
Tưởng rằng cuộc sống sẽ khá hơn.
Ai ngờ, anh ngày ngày bận rộn, đến mức cả năm chúng tôi cũng chẳng gặp được mấy lần.
Nay nghĩ lại, có lẽ đó là lúc anh quen người phụ nữ kia.