Nắng Ấm Dịu Dàng - Chương 6
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
LÃO PHẬT GIA XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
20
Kể từ khi Tần Triệu Dương hứa trước mặt bệ hạ rằng tuyệt đối không nạp thiếp, ta phát hiện số lần ta nghe được tiếng lòng của hắn hình như ít đi, ngược lại hắn lại nói nhiều hơn hẳn.
Ngày nào cũng “Phu nhân thế này”, “Phu nhân thế kia”, ngay cả khi tập võ ở thao trường vô tình bị trầy xước chút xíu cũng phải chạy về rên rỉ với ta một trận.
“Phu nhân, nàng xem này, đau quá đi.”
Nhìn vết xước của hắn, nếu không phải ta tận mắt chứng kiến thì còn tưởng hắn bị thương nặng đến mức không thể cứu chữa nữa.
Nhưng ta từng nghe người ta nói rằng, năm xưa hắn bị mũi tên xuyên qua cánh tay mà vẫn không kêu một tiếng, chỉ cắt bỏ đoạn thừa rồi giữ nguyên mũi tên trong người mà tiếp tục chiến đấu.
Bất giác ta muốn xem những vết thương trên người hắn. Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, ta đã buột miệng nói:
“Cởi áo ra.”
Hắn khoanh tay trước ngực, bày ra vẻ mặt lưu manh:
“Không hay lắm đâu phu nhân, giữa ban ngày ban mặt mà.”
Nhưng trong lòng lại như một tên biến thái:
【Cuối cùng cũng tới rồi sao!? Sắp tiến triển thêm một bước với phu nhân rồi phải không!? A! Ông trời ơi! Ông trời không phụ lòng người! Cuối cùng ta cũng sắp thân mật hơn với phu nhân rồi! Ta kích động quá!】
“Đừng suy nghĩ bậy bạ, ta chỉ muốn xem vết thương của chàng thôi.”
Có thể đột phá vòng vây từ tình thế ngàn cân treo sợi tóc, chắc chắn hắn đã chịu không ít thương tích.
Nhưng Tần Triệu Dương lại bất ngờ tỏ ra xấu hổ:
“Đừng nhìn mà phu nhân, chỉ là vết thương ngoài da thôi, không đáng ngại đâu.”
Dù hắn nói vậy nhưng không cưỡng lại được ta, cuối cùng vẫn phải cởi áo ra.
Khi nhìn thấy thân trên trần trụi của hắn, ta sững sờ không nói nên lời, nước mắt đột ngột trào ra.
Trên người hắn đầy những vết chém ngang dọc, thậm chí còn có cả dấu tích bị bỏng cháy.
Có thể thấy, có những vết thương còn chưa kịp lên da non đã lại bị thương lần nữa.
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng trên người một người có thể có nhiều vết thương kinh hoàng đến vậy.
Trên cơ thể hắn gần như không tìm được một tấc da thịt lành lặn nào.
Tần Triệu Dương phát hiện ra sự bất thường của ta, vội vàng mặc áo lại, xoay người lau nước mắt trên mặt ta.
“Sao nàng lại khóc? Chẳng lẽ là thương ta sao?”
Ta không thể nói nên lời, chỉ biết lặng lẽ nhìn hắn, nước mắt không ngừng rơi.
Hắn nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, khẽ an ủi:
“Không sao đâu, tất cả đã qua rồi, bây giờ không đau nữa đâu.”
Không thể tưởng tượng nổi hắn đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn mới có thể bước tới ngày hôm nay.
Để chọc ta vui, Tần Triệu Dương cố ý nói:
“Hay là nàng hôn ta một cái đi, hôn ta một cái là có thể xua tan hết đau đớn rồi.”
Ta không chần chừ mà hôn lên môi hắn.
Hắn sững sờ tại chỗ, nhìn ta như muốn nhào tới nhưng lại ngại ngùng không dám, tiếng lòng thì vô cùng rối rắm:
【Phu nhân hôn ta rồi, phu nhân hôn ta thật rồi, môi mềm quá, muốn hôn thêm mấy cái nữa thì phải làm sao đây? Muốn tiến xa hơn thì phải làm sao đây? Phu nhân có thấy ta quá đường đột không?】
Tên nhát gan này, ta đã chủ động đến mức này rồi mà còn không hiểu sao?
Vì vậy, ta lại hôn hắn thêm một cái nữa.
Lần này cuối cùng hắn cũng tỉnh ngộ, yếu ớt hỏi:
“Được không? Phu nhân?”
Ta gật đầu, thôi đừng vòng vo nữa.
Đúng lúc này, tiểu tư ngoài cửa thông báo:
“Hầu gia, đã đến giờ tới phủ Thượng thư rồi ạ.”
Ta làm ra vẻ tiếc nuối, đẩy hắn đang muốn nhào tới ra:
“Hầu gia mau đi đi, đừng để Thượng thư đại nhân phải chờ lâu.”
Tần Triệu Dương không thèm suy nghĩ, lập tức đáp:
“Đi báo với Thượng thư đại nhân, nói rằng bản hầu hôm nay trong người không khỏe, không thể đến dự hẹn.”
Chỗ này xin phép bỏ qua ba vạn chữ…
21
Ngày hôm sau, khắp người ta đều mệt mỏi, không ngờ lại ngủ thẳng đến khi Tần Triệu Dương hạ triều trở về.
Hắn về nhà, nhẹ nhàng hôn lên trán ta, lúc này ta mới từ từ tỉnh dậy.
“Chàng phải đi thượng triều rồi sao?” Ta ngái ngủ hỏi.
“Ta đã hạ triều trở về rồi.”
Ta lập tức bừng tỉnh, giờ đã muộn như vậy rồi, sao không ai gọi ta dậy?
Tần Triệu Dương cười khẽ giải thích:
“Ta đã dặn họ để nàng ngủ thêm một chút. Tối qua quả thật đã khiến nàng mệt mỏi, ta không nỡ đánh thức nàng sớm.”
Nghe hắn nói vậy, ta ngượng ngùng cúi đầu.
“Hơn nữa, bây giờ ta cũng không muốn đánh thức nàng, nhưng ta đã xin nghỉ rồi. Chiều nay định tới thăm nhạc phụ nhạc mẫu, nên gọi nàng dậy để chuẩn bị một chút.”
“Đến nhà ta sao?”
“Đúng vậy, đáng ra khi mới về kinh đã phải đi rồi, nhưng dạo này việc bận rộn quá, mãi không có thời gian, giờ rảnh rỗi tất nhiên phải tới thăm rồi.”
Lúc ra cửa, ta nhìn thấy ba cỗ xe ngựa đậu trước phủ, mơ mơ màng màng hỏi:
“Sao lại có ba cỗ xe ngựa? Còn có ai khác đi cùng chúng ta sao?”
Tần Triệu Dương kéo rèm của cỗ xe thứ hai lên, bên trong chất đầy quà tặng.
“Đây là lễ vật ta chuẩn bị cho nhạc phụ, nhạc mẫu và các huynh đệ tỷ muội nhà nàng. Lần đầu ra mắt không biết họ thích gì nên ta chuẩn bị thêm một chút.”
Đây mà gọi là “chuẩn bị thêm một chút” sao? Đây phải gọi là “chuẩn bị quá trời quà” mới đúng!
Ta cùng Tần Triệu Dương về nhà cha mẹ, phụ thân và mẫu thân đã sớm đứng chờ trước cổng.
Vừa nhìn thấy chúng ta, khóe miệng phụ thân liền không ngừng nở nụ cười.
Sau khi đưa chúng ta vào tiền sảnh, ông còn vội vàng sai người pha trà dâng lên.
Mẫu thân giống hệt như a tỷ hôm trước, nắm lấy tay ta ngắm nghía từ trên xuống dưới, cuối cùng mắt rưng rưng xúc động liên tục khen “Tốt, tốt lắm.”
Tần Triệu Dương chu đáo vô cùng, lễ vật mang theo cũng rất vừa lòng mọi người.
Lúc ăn cơm, phụ thân nói:
“Tiểu nữ không gây phiền hà gì cho Hầu gia chứ?”
Tần Triệu Dương nhìn ta, ánh mắt chứa đựng cảm xúc vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.
“Tất nhiên là không rồi, nhờ phúc của nàng ấy mà con còn mập lên hai cân đây.”
Mẫu thân nghe vậy liền cười nói:
“Nghe Hầu gia nói mới nhận ra, hình như A Nhuận cũng mập lên một chút.”
Tần Triệu Dương bắt đầu nói đùa:
“Xem ra ta vẫn chưa đủ cố gắng rồi. Phải yêu thương A Nhuận nhiều hơn nữa, để nhạc mẫu vừa nhìn là có thể thấy ngay A Nhuận mập lên mới được.”
Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả, bầu không khí ấm áp vui vẻ vô cùng.
22
Trên đường trở về phủ, ngồi trong xe ngựa, ta mỉm cười vui vẻ.
Thấy ta cười, Tần Triệu Dương cũng cười theo.
“Phu nhân có vẻ tâm trạng rất tốt.”
Ta chủ động nắm lấy tay hắn:
“Cảm ơn chàng, hôm nay đã chu đáo như vậy trước mặt người nhà ta, lễ nghi chu toàn, khiến họ hoàn toàn yên tâm.”
Tần Triệu Dương tự hào hất cằm lên:
“Đó là bổn phận của vi phu, chẳng có gì đáng khen cả.”
Sau đó hắn bất ngờ đổi giọng:
“Nhưng nếu phu nhân nhất định muốn thưởng thì… cũng không phải là không được.”
Nghe ý tứ trong lời nói của hắn, ta thuận theo hỏi:
“Vậy chàng muốn thưởng gì nào?”
Hắn cũng chẳng đòi hỏi gì quá cao xa:
“Phu nhân làm cho ta một tô mì đi. Cũng lâu rồi nàng không vào bếp, vi phu thật sự rất nhớ tài nghệ nấu nướng của nàng.”
“Không phải ta không vào bếp, chỉ là quản gia Lưu không cho ta xuống bếp, nói rằng suốt ngày quanh quẩn bên nồi niêu xoong chảo thì chẳng có phong thái của nữ chủ nhân Hầu phủ chút nào.”
Biểu cảm của Tần Triệu Dương đột nhiên trở nên nghiêm túc:
“Quản gia Lưu? Ta vẫn luôn nể tình hắn là người cũ trong phủ nên mới dung túng, không ngờ hắn lại dám leo lên đầu nàng như vậy.”
Thấy hắn thật sự nổi giận, ta vội khoác tay hắn, muốn xoa dịu bớt cơn giận của hắn:
“Chàng luôn dung túng cho quản gia Lưu vì hắn là người cũ từ thời cha mẹ chàng còn sống, phải không? Chàng muốn tìm thấy hình bóng của lão Hầu gia và phu nhân Hầu gia trên người hắn.”
Tần Triệu Dương thở dài một hơi rồi gật đầu thừa nhận.
Chẳng trách gì khi ta mới về phủ, bài vị trong từ đường phủ Hầu cũng phủ đầy bụi bặm, không phải vì quản gia Lưu lười biếng, mà là do hắn ỷ mình là người cũ nên sinh kiêu ngạo.
Hắn đặt tay lên mu bàn tay ta:
“Ta không phải không biết hắn ức hiếp nô bộc trong phủ, làm việc tắc trách, chỉ là… hắn là một trong số ít người có liên hệ với cha mẹ ta, ta thật sự không nỡ đuổi hắn ra khỏi phủ.”
Ta nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay hắn, dịu dàng nói:
“Hầu gia, chàng đã sai rồi. Trên đời này, dù là đồ vật hay con người có liên quan đến cha mẹ chàng, cũng không ai thân thiết với họ bằng chính chàng.
Điều duy nhất chứng minh rằng họ đã từng tồn tại trên thế gian này, ngoài chàng ra, chính là tình yêu và nỗi nhớ của chàng dành cho họ.
Nếu họ ở trên trời có linh thiêng, họ chắc chắn không muốn chàng bị giam cầm bởi ký ức và nỗi đau của quá khứ.
Họ nhất định mong chàng có thể vui vẻ, mạnh mẽ bước về phía trước.”
Tần Triệu Dương nhìn ta chăm chú, ánh mắt sâu thẳm khiến ta có chút ngại ngùng:
“Trên mặt ta có dính gì sao?”
Hắn đột nhiên kéo ta vào lòng, ôm thật chặt:
“Nàng đúng là thê tử tốt nhất của ta.”
Sau đó, không biết từ đâu, hắn lấy ra một chiếc trâm ngọc phỉ thúy:
“Phu nhân cài lên chắc chắn sẽ xinh đẹp như tiên nữ.”
Sự thật chứng minh rằng, “vô sự không lên Tam Bảo điện”, Tần Triệu Dương tặng ta trâm ngọc là vì muốn ta thay hắn lấy lại quyền quản lý sản nghiệp nhà họ Tần từ tay quản gia Lưu, sau đó giao lại cho ta trông coi.
Đây tuyệt đối không phải việc dễ dàng gì!
Đúng là hắn giỏi tìm việc cho ta làm mà!