Nắng Ấm Dịu Dàng - Chương 3
10
Còn kịp cảm thán về mối duyên phận giữa với thấy tiếng lòng của vang lên
【Phu nhân thật gương mặt tròn trịa thanh tú đã khiến yêu thương che chở Nếu phụ mẫu trời linh thiêng thấy cưới một thê tử ngoan ngoãn lời như hẳn sẽ yên lòng】
Dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng chút biểu cảm nhưng để ý thấy đôi mắt khi đã thoáng gợn lên vài tia xúc động
Tiếng lòng của trở nên trầm thấp đầy u uất:
【Ta thật sự nhớ họ thật sự nhớ…】
Ta đã từng về chuyện của phủ Tấn Bắc hầu
Lão Hầu gia cùng đại ca nhà họ Tần chết trận nơi sa trường
Đại ca chết trận khi còn trẻ kịp thành gia lập thất
Muội kẻ hại chết thi thể còn treo tường thành
Ai ai cũng ngầm hiểu rằng chuyện là do của Chuẩn Bộ gây nhưng vì hòa bình giữa hai nước cả phủ Tấn Bắc hầu đành nuốt xuống mối hận sâu như biển
Mẫu thân của vì liên tiếp chịu đả kích bệnh nặng liệt giường nhưng khi đang ở biên cương vạn dặm xa xôi thể ở bên tận hiếu thậm chí còn kịp gặp mặt mẫu thân lần cuối
Cả nhà họ Tần đều trung nghĩa hi sinh vì nước
Ta bỗng nhớ từ khi trở về phủ dù Tần Triệu Dương luôn giữ nét mặt vô cảm nhưng trong lòng dâng trào những cảm xúc mãnh liệt
Có lẽ đang cố gắng dùng sự vui vẻ gượng ép để che giấu nỗi nhớ nhà da diết của …
Có lẽ nên cho một lối thoát
Còn kịp suy nghĩ kỹ đã buột miệng :
“Chàng nhất định nhớ họ ”
“Nhớ ai”
“Người thân của ”
Câu như đánh thẳng tâm khảm của Tần Triệu Dương
Hắn nghiến chặt răng xoay lưng về phía
Ta thấy đôi vai khẽ run lên nhưng thấy tiếng lòng của
Có lẽ là nỗi đau quá lớn khiến thể suy nghĩ gì
Ta nhớ năm đó khi Tần Triệu Dương cứu cả hai cùng ngửa mặt đất bật lớn
Khi và con “ngoài lạnh trong nóng” mặt bây giờ thật khác biệt biết bao
Tim bỗng nhói lên khẽ đặt tay lên lưng nhẹ nhàng an ủi:
“Hầu gia lão Hầu gia bọn họ nhất định đang ở trời dõi theo phù hộ cho ”
Tần Triệu Dương gì đáp chỉ là hai tiếng nghẹn ngào
11
Nghĩ tới việc giúp Tần Triệu Dương rửa mặt chải đầu thay y phục để triều sáng hôm dậy sớm
Không ngờ còn dậy sớm hơn đã bắt đầu luyện thương trong sân từ lâu
Còn kịp bước sân đã thấy tiếng lòng của
【Phu nhân đang tới tạo dáng cho ngầu hơn một chút động tác thật mượt mà xem làm nàng mê mẩn đến mức ngây ngất 】
Cảm giác thương hại dành cho tối qua vì câu mà tan biến
“Hầu gia” phần mất kiên nhẫn:
“Ăn sáng thôi”
Một nam nhân tuấn tú gương mặt lạnh lùng làn gió nhẹ thổi qua mái tóc đen mượt tất cả nét mỹ miều một câu phá tan tành còn sót chút gì:
【Phu nhân gọi ăn sáng biết ngay là phu nhân quan tâm nhất mà】
Đợi khi Tần Triệu Dương bước gần mới phát hiện đôi mắt sưng húp như hai quả hạch đào vì tối qua
Ta nhịn khẽ bếp lấy hai quả trứng gà luộc
Khi cầm trứng gà đã bóc vỏ về phía trong lòng Tần Triệu Dương vẫn đang vui sướng như đứa trẻ:
【Xem kìa phu nhân sợ đói bụng nên vội vàng chạy bếp lấy trứng cho ăn Nàng thật sự thương quá mà】
Ta để ý tới cầm trứng gà ấn lên mắt
“Phu nhân làm gì ”
Hắn nghiêng đầu tránh sang một bên ánh mắt đầy vẻ khó hiểu
Ta giơ trứng gà lên lắc lắc:
“Giúp Hầu gia giảm sưng Chẳng lẽ Hầu gia định mang đôi mắt sưng húp triều Đến lúc các đại thần hỏi đến ngài định trả lời thế nào”
Ta thấy mắt khẽ mở to biểu cảm đến mức sụp đổ nhưng trong lòng thì đã bắt đầu rối loạn
【Cái gì】
【Phu nhân đã thấy gương mặt xí của 】
【Chết tiệt Sao mắt sưng to thế Chẳng lẽ nàng phát hiện tối qua trộm Nàng sẽ khinh thường chứ Nàng sẽ còn yêu nữa 】
【Không thể nào】
Hắn khẽ hắng giọng giả vờ bình tĩnh :
“Có lẽ do tối qua ngủ ngon giấc”
Ta thích thú nghiêm túc bịa chuyện thậm chí còn cảm thấy đáng yêu ngờ
lúc đó nha bưng chậu nước lạnh tới Ta đặt trứng gà xuống lấy khăn tay định nhúng nước lạnh
“Phu nhân định làm gì ” Hắn hỏi
“Dùng khăn lạnh để giảm sưng”
Hắn chút do dự cầm lấy khăn tay nhúng nước lạnh
Trong lòng đầy hạnh phúc:
【Phu nhân vẫn yêu còn tự tay nhúng khăn cho nữa nước lạnh thế mấy chuyện nhỏ nhặt tổn hại sức khỏe như cứ để hoặc hạ nhân làm là phu nhân cần đích thân làm gì cho mệt】
Tuy rằng khi còn ở nhà từng chịu khổ nhưng vì trong nhà đông con cũng bao giờ chăm sóc tỉ mỉ như
Sự thiên vị rõ ràng giống như tia nắng ban mai ấm áp len lỏi da thịt soi rọi tận đáy lòng
“Hầu gia” Hắn cầm khăn đã nhúng nước lạnh gọi :
“Sao thất thần ”
Trong lòng thì vui sướng nghĩ:
【Chắc chắn là phu nhân đã cảm động hành động cưng chiều của yêu đến thể thoát 】
Ban đầu thật sự chút cảm động nhưng khi thấy đôi mắt sưng húp như quả đào của cộng thêm giọng điệu tự luyến nhịn mà “phì” tiếng
12
Tiễn Tần Triệu Dương triều xong chợp mắt một lát thức dậy chuẩn bữa trưa cho
Theo lý mà hầu phủ đông đầy hạ nhân cần đến tay làm gì nhưng thật sự thích cảm giác nấu nướng cảm giác khi làm một món ăn ngon thực sự tuyệt vời
Thời gian tính toán vô cùng chuẩn xác lúc bày xong các món lên bàn thì xe ngựa của Tần Triệu Dương đã tiến cổng phủ
Ta bảo rửa tay ăn cơm liếc bàn ăn trong lòng lẩm bẩm:
【Mấy món vẻ do đầu bếp trong phủ làm chắc là phu nhân đích thân nấu cho Nàng thật sự quá đảm đang chỉ đáng yêu mà còn nấu ăn ngon】
Nói thật đã quen với mấy lời khen ngợi của
“Nàng nấu ” Hắn hạ giọng trầm hỏi
“Vâng Hầu gia”
“Trông cũng tạm”
Không chứ thật sự rối loạn nhân cách
Tần Triệu Dương thậm chí còn thèm rửa tay thản nhiên xuống bàn gắp một miếng bắt đầu ăn
【Phu nhân nấu ăn thật sự ngon rau xanh mà cũng thể làm ngon thế thịt thì mềm tươi đậm vị hợp khẩu vị của Chúng quả thực là trời sinh một cặp】
Mặt hề chút thay đổi nhưng trong lòng thì như pháo hoa bắn lên trời
“Ngon ” Ta thăm dò hỏi
“Cũng ” Hắn vẫn trả lời nhàn nhạt
thấy một tiếng reo hò trong lòng :
【Ngon quá Ngon quá Ngon quá mất】
Nhìn thấy sự đối lập quá lớn nhịn trêu chọc một chút:
“Đã sẽ nấu cho Hầu gia nữa tránh làm Hầu gia ăn mất ngon”
Biểu cảm mặt thoáng sững sờ trong lòng trào lên nỗi hối hận:
【Tần Triệu Dương ngươi nhiều lời làm gì biết Người lòng nấu cơm cho ngươi ngươi còn tỏ vẻ khó chịu làm gì chứ Sau nấu nữa thì ngươi vui lắm Mau gì đó để cứu vãn 】
miệng thốt :
“Như cũng khỏi làm nàng mệt”
【A Tần Triệu Dương Ngươi đúng là chết vì sĩ diện】
Ta thật sự nhịn bật đành cúi đầu giấu mặt trong bát cơm
【Xong 】 tiếng lòng của vang lên:
【Chẳng lẽ lạnh lùng quá nên khiến phu nhân 】
“Phu nhân” Hắn cẩn thận gọi
Ta đến mức vai run lên ngừng
Hắn cuống cuồng đây là lần đầu tiên lời an ủi khác:
“Nàng đừng đừng đồ ăn ngon mà”
Hắn còn đưa tay nắm lấy vai cố gắng nâng đầu lên
Và nhịn nổi nữa phun hết cơm trong miệng lên mặt …
Ta thấy tiếng lòng của :
【Phu nhân là nếu làm phu nhân thì còn đáng mặt nam nhân nữa chứ】
Sau đó lạnh lùng :
“Lau sạch mặt cho bản hầu”