Năm Tháng Thanh Xuân - Chương 4
Như nghĩ ra điều gì đó, Tống Tuyết Như khẽ cười: “À đúng rồi, cậu có lẽ chưa biết, suốt ba năm nay tôi luôn ở bên Chu Thần. Cậu ấy đến Vũ Hán học đại học, tôi cũng theo cậu ấy đến đây. Những sợi dây chuyền, túi xách này đều là cậu ấy tặng tôi.”
Cô ta thật sự lắm lời đến phát mệt.
“Ai thèm tranh giành rác rưởi với cô?” Bữa ăn này tôi nuốt không nổi, cảm thấy phí tiền thật sự.
Tống Tuyết Như nhướn mày: “Ôn Hà, cậu đừng khẩu thị tâm phi nữa. Ba cậu thì đi làm công, mẹ cậu bán bánh trứng, con gái xuất thân từ một gia đình nghèo rớt như cậu, nhìn thấy tôi sống thế này, trong lòng chắc hẳn ghen tỵ chết đi được…”
Lời còn chưa dứt, Sở Ngọc bưng khay thức ăn đi đến bên tôi, cầm bát canh rong biển trứng rồi dội thẳng vào mặt Tống Tuyết Như.
Tống Tuyết Như hét lên một tiếng, tức giận trừng mắt nhìn Sở Ngọc.
Sở Ngọc rụt tay lại: “Ôi, trượt tay mất rồi, xin lỗi nha.”
“Nhưng mà bạn học này, bọn tôi tự mình lao động kiếm tiền, chẳng có gì mà gọi là nghèo hèn cả. Đừng có mà nhìn người bằng nửa con mắt.”
Cô ấy ném cho Tống Tuyết Như một gói khăn giấy rồi kéo tôi đã ăn xong đi ra ngoài.
Sau hôm đó, Tống Tuyết Như và Chu Thần đều biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Thế giới của tôi lại yên tĩnh như trước.
Cuối tuần này, học sinh tôi đang dạy kèm xin nghỉ ốm, tôi cũng đã mấy tuần không về nhà, bèn gọi điện cho mẹ, báo rằng cuối tuần sẽ về thăm.
Mẹ nghe xong rất vui, còn nói sẽ làm món cà tím om mà tôi thích nhất.
Tối hôm đó, khi tôi về đến nhà, bàn ăn đã bày sẵn thức ăn đầy đủ.
“Niếp Niếp về rồi à.” Ba mẹ từ trong bếp bước ra, bảo tôi mau ngồi vào bàn.
Mẹ còn mỉm cười bảo tôi: “Trùng hợp lắm, con đoán xem ai đến thăm này?”
Trên bàn ăn đã có một người đang ngồi sẵn.
Chính là Chu Thần.
12.
Nhìn thấy cậu ta xuất hiện trong nhà mình, tôi cảm giác như máu trong người lập tức đông cứng lại.
Ba mẹ đã ngồi vào bàn, giục tôi: “Niếp Niếp, còn đứng ngẩn ra đó làm gì?”
Tôi có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi thấy nét mặt vui vẻ của ba mẹ, những lời đó đều nghẹn lại trong cổ họng.
Tôi lặng lẽ kéo ghế, ngồi xuống bên mẹ.
Mẹ vừa gắp thức ăn cho Chu Thần, vừa cười tươi bảo: “Đúng là trùng hợp, mấy hôm trước mẹ bày hàng ở phố ẩm thực thì gặp Tiểu Thần. Hỏi ra mới biết, cậu ấy cũng đang học đại học ở Vũ Hán.”
“Thằng bé vẫn ngoan như ngày xưa, ngày nào cũng đến giúp mẹ bán hàng.”
Chu Thần ăn miếng củ sen mà mẹ tôi gắp cho, khóe môi khẽ nhếch lên: “Không ngờ Ôn Hà cũng ở Vũ Hán, có lẽ đây là duyên số.”
Không biết vì lý do gì, mọi người bắt đầu kể về những chuyện cũ.
Chu Thần nhấp một ngụm nước ngọt: “Ôn Hà, cậu còn nhớ không, có lần cậu bị ai đó đẩy ngã trên cầu thang, trẹo cả chân.”
“Tớ đã cõng cậu đến bệnh viện, cậu nằm trên lưng tớ, miệng không ngừng rên đau.”
Hôm đó tuyết rơi rất dày, tôi ôm lấy cổ Chu Thần, má áp vào tai cậu ấy đỏ ửng vì lạnh.
Khi quay đầu lại, tuyết phủ trắng xóa chỉ còn in một hàng dấu chân kéo dài từ rất xa.
Khi đó tôi ngây thơ nghĩ rằng, con đường đời của tôi và Chu Thần sẽ mãi đan xen, như những dấu chân trên tuyết ấy.
Cậu ta như chìm vào dòng ký ức xa xưa, kể rất nhiều chuyện.
Nói về mùa hè rực lửa năm ấy, khi nghe tin tôi chọn ban tự nhiên, cậu ta đã xóa tờ đơn đăng ký cũ, cùng tôi chuyển sang lớp tự nhiên.
Nói về lần cậu ta đánh nhau, bị đối phương đông người đánh bầm dập, tai bị rạch một vết. Tôi tìm thấy cậu ta ở sân trường, kéo về nhà và cẩn thận xử lý vết thương khi trời dần tối.
Nói về lần tôi ngất xỉu vì hạ đường huyết, từ đó trong túi cậu ta lúc nào cũng có kẹo, đến mức sau này cậu ta cũng nghiện ăn kẹo.
Nghe đến đây, mẹ tôi có chút bùi ngùi: “Niếp Niếp ngày xưa ở quê, bạn thân nhất của con bé chính là con. Khi chuyển trường, nhà có nhiều chuyện quá, không kịp mời con đến ăn bữa cơm chia tay.”
Mẹ gắp cho tôi miếng cà tím: “Niếp Niếp, con còn nhớ cái tối trước khi con chuyển trường không? Con bị người ta bắt nạt, cả đêm không về nhà, mẹ lo muốn phát điên. Tiểu Thần là đứa tốt bụng, sợ mẹ lo lắng nên còn nói dối là con đi dạy kèm cho cậu ấy.”
Nghe đến đây, Chu Thần ngớ người ra, sau đó gượng gạo cười, không nói gì.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn.
Nhốt tôi trong phòng dụng cụ, rồi đóng vai tốt bụng trước mặt mẹ tôi?
Cậu ta không thấy xấu hổ sao, còn dám diễn trước mặt tôi nữa?
Kẻ gây ra tội không đáng được xem như ân nhân.
“Mẹ.” Tôi đặt đũa xuống, nhìn mẹ: “Đêm đó, con không về nhà là vì bị người ta khóa trong phòng dụng cụ của trường.”
Năm đó, mẹ tôi sợ tôi đau lòng nên không hỏi thêm. Giờ nghe vậy, mẹ lập tức hỏi: “Ai khóa con?”
“Chu Thần.”
Ba mẹ sững sờ, đặt đũa xuống, ánh mắt đanh lại nhìn chằm chằm Chu Thần.
Chu Thần không ngờ tôi lại đột ngột nói ra chuyện này, nuốt vội miếng củ sen trong miệng, vội vàng giải thích: “Chú dì, chuyện là thế này.”
“Chú khi đó có mua cho Ôn Hà một chiếc đồng hồ. Trùng hợp là cháu tặng một học sinh nghèo trong lớp chiếc đồng hồ giống hệt. Ôn Hà bị mất đồng hồ, liền vu oan cho bạn học đó, còn sỉ nhục cô ấy trước mặt mọi người.”
“Cháu khi đó còn trẻ người non dạ, nghĩ rằng Ôn Hà làm sai thì phải chịu phạt, nên mới khóa cô ấy trong phòng dụng cụ. Cháu không có ý xấu, chỉ muốn cô ấy rút kinh nghiệm.”
Nói đến đây, trước mặt ba mẹ tôi, cậu ta lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt tôi và xin lỗi: “Ôn Hà, dù thế nào, nhốt cậu một đêm là lỗi của tớ. Xin lỗi.”
Tôi không thèm để ý cậu ta, chỉ nhìn ba mẹ mình.
Tôi muốn biết phản ứng của họ.
Vẻ mặt thường ngày hiền hòa của mẹ biến mất: “Cậu nói, Niếp Niếp khinh thường học sinh nghèo? Mất đồ còn vu oan cho người khác?”
Chu Thần không đáp. Sự im lặng đã nói lên tất cả.
“Chu Thần, cậu và Niếp Niếp quen nhau mười một năm! Mười một năm, không phải mười một ngày, cậu không biết con bé là người như thế nào sao?”
Mẹ tôi bỗng đứng phắt dậy, chỉ vào cửa: “Cút ra khỏi nhà tôi!”
Ba tôi không nói một lời, chỉ kéo áo Chu Thần, lôi ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
“Uổng công tôi cứ nghĩ cậu là đứa trẻ ngoan, hóa ra chính cậu bắt nạt Niếp Niếp, phí cả bánh trứng và cơm tôi nấu!” Mẹ tôi tức đến mức chống nạnh, lớn giọng chửi cậu ta: “Đồ rác rưởi!”
Mẹ mắng cậu ta hồi lâu, rồi quay lại ôm lấy tôi: “Niếp Niếp, con chịu khổ rồi. Mẹ sẽ không bao giờ để ý đến thứ rác rưởi đó nữa.”
Ba không hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra năm đó, chỉ đứng cạnh tôi. Một người vốn ít thể hiện tình cảm, giờ lại vụng về nói: “Niếp Niếp của ba, tuyệt đối không làm chuyện đó. Không cần giải thích, ba luôn tin con.”
Thấy không, đây mới là chỗ dựa và động lực của tôi mãi mãi.
Bữa cơm đó, không có Chu Thần, cả nhà tôi ăn càng vui vẻ hơn.
Khi tôi quay lại trường, ba mẹ tiễn tôi đến ga tàu điện ngầm.
Tôi vừa bước lên tàu, bỗng có ai đó rụt rè hỏi: “Ôn Hà, là cậu à?”
Tôi quay lại, phát hiện một cô gái đang nhìn tôi đầy ngại ngùng.
Cô ấy trông quen quen. Nghĩ một lúc, tôi mới nhớ ra, là Tạ Mỹ Lan, bạn cùng lớp cấp ba.
Cô ấy ngồi ở hàng ghế sau, ít nói chuyện, tôi và cô ấy không thân thiết lắm.
Thấy tôi, cô ấy rất vui, trò chuyện với tôi vài trạm, rồi thêm tôi làm bạn trên mạng.
Tôi xuống ở ga Phố Đường, còn cô ấy xuống trước tôi một trạm.
Trước khi xuống, cô ấy bỗng dưng nói lời khó hiểu: “Ôn Hà, xin lỗi.”
Tôi không hiểu cô ấy xin lỗi vì chuyện gì, định hỏi thì cửa tàu đóng lại, bóng cô ấy nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt tôi.
Trên ứng dụng trò chuyện, trang tin nhắn trống trơn, cô ấy không nhắc lại chuyện xin lỗi.
Tôi nghĩ có lẽ mình đã nghe nhầm.
Tối đó, vừa về đến ký túc xá, cô ấy liền kéo tôi vào một nhóm trò chuyện.
Trong nhóm có cả Chu Thần và Tống Tuyết Như.
Là nhóm bạn cũ của lớp cấp ba.
Tính cả tôi, toàn bộ 53 người đều có mặt đầy đủ.
Sau đó, cô ấy @ tôi và gửi một tin nhắn rất dài.
13
Tôi không ngờ rằng, sự thật mà tôi luôn khao khát được phơi bày lại bất ngờ bị tiết lộ vào ba năm sau, vào ngày này.
Năm lớp 12, khi chúng tôi phải đi kiểm tra sức khỏe, bao gồm cả chụp X-quang ngực, và bị cấm mang theo đồ kim loại.
Tôi đã tháo đồng hồ, cẩn thận đặt vào trong cặp sách của mình.
Tống Tuyết Như là người hoàn thành tất cả các hạng mục kiểm tra đầu tiên, và cũng là người đầu tiên quay trở lại lớp học.
Cô ta lục cặp sách của tôi, tìm thấy chiếc đồng hồ và đeo nó lên cổ tay của mình.
Sau đó cô ta ra khỏi lớp, đi tìm những bạn khác, hòa vào nhóm đông và cùng mọi người quay trở lại.
Nhưng hôm đó, Tạ Mỹ Lan vì sức khỏe không tốt nên không đi kiểm tra sức khỏe.
Khi Tống Tuyết Như quay về lớp lần đầu, Tạ Mỹ Lan vừa từ nhà vệ sinh bước ra.
Cảnh Tống Tuyết Như trộm đồng hồ của tôi hoàn toàn lọt vào mắt Tạ Mỹ Lan.
“Tôi nghe thấy các cậu cười cợt, châm chọc Ôn Hà, trong lòng vô cùng khó chịu. Nhưng lúc đó, tôi quá yếu đuối, luôn mang tâm lý tránh rắc rối, nên chỉ biết cúi đầu và không nói gì cả.”
“Lương tâm của tôi đã không yên từ đó. Sau khi Ôn Hà chuyển trường, cảm giác tội lỗi càng thêm nặng nề. Khi đó, tôi đã nghĩ rằng mình nợ Ôn Hà một lời xin lỗi. Nếu một ngày nào đó có thể gặp lại cô ấy, nhất định tôi sẽ trực tiếp xin lỗi và nói ra sự thật.”
“Ôn Hà, xin lỗi. Tôi biết rõ cậu vô tội, nhưng khi những bạn khác chê cười, nhạo báng cậu, tôi lại chọn im lặng và trở thành một kẻ đồng lõa thầm lặng. Những năm qua, tôi đã nhiều lần mơ thấy cảnh cậu ngày ấy bối rối như thế nào. Thật sự, xin lỗi cậu.”
Tôi nhìn những lời này, im lặng rất lâu không nói gì.
Một lúc sau, bạn cùng bàn với tôi ngày đó cũng đột nhiên lên tiếng trong nhóm.
“Thực ra hôm đó, tôi đã nhìn thấy trong ngăn bàn của Tống Tuyết Như vẫn còn một chiếc đồng hồ khác. Ôn Hà không nói dối, chiếc đồng hồ cô ấy đeo đúng là của Ôn Hà.”
“Nhưng tôi biết Chu Thần thích Tống Tuyết Như, cũng biết nhà Chu Thần rất giàu, tôi không muốn đắc tội với cậu ta, vì vậy đã chọn cách im lặng.”
“Ôn Hà, xin lỗi.”
Một lời thú nhận khiến cả nhóm bạn học, bao năm không gặp, đột nhiên bùng nổ hàng loạt tin nhắn.
“Ngày đó tôi đã tin Chu Thần mà không suy nghĩ, trách oan cậu, thật xin lỗi.”
“Tôi không nên nói những lời khó nghe với cậu, xin lỗi.”
“Tôi đã vội vã đứng về phía sai mà không tìm hiểu sự thật, xin lỗi.”
…
Tôi đọc hết tin nhắn, cuối cùng thở dài một hơi thật sâu.
“Không sao đâu, tất cả đều đã qua rồi.”
Thật ra, người cần xin lỗi nhất không phải họ, mà là kẻ khởi đầu mọi chuyện.
Là kẻ ăn cắp đồ của tôi rồi giả vờ cao thượng bôi nhọ tôi.
Là người có tình bạn mười một năm với tôi nhưng lại nhẫn tâm đẩy tôi xuống vực sâu.
Mà Chu Thần và Tống Tuyết Như, vẫn không nói một lời nào.
Không lâu sau, tôi nhận được một yêu cầu kết bạn.
“Ôn Hà, tôi là Chu Thần đây. Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Tôi không chấp nhận yêu cầu của cậu ta.
Thật lạ, rõ ràng sự thật đã được phơi bày, thế mà tại sao tôi bỗng muốn khóc chứ.
Sở Ngọc vừa lúc trở về ký túc xá, tôi quay lại hỏi cô ấy: “Tại sao khi có xung đột, người ngoài cuộc luôn có xu hướng đứng về phía người giàu nhỉ?”
Cô ấy xách theo hai chai bia, đưa tôi một chai: “Uống không?”
“Uống.”
Chúng tôi cụng ly trên ban công, nơi những chiếc quần áo đang phơi bay phấp phới.
Tối nay, trăng tròn vành vạnh. Dưới ánh trăng, chúng tôi uống vài hớp rượu, thế là chẳng ai giấu được tâm sự trong lòng.
“Ai mà không từng gặp phải vài chuyện vớ vẩn hồi cấp ba chứ.”
Sở Ngọc tựa vào lưng ghế, hơi nheo mắt lại: “A Hà, hồi đó tớ có thích một người, tên là Lâm Hiến. Lần đó sau khi kiểm tra sức khỏe xong, thanh mai trúc mã của Lâm Hiến cứ khăng khăng nói rằng trong cặp sách của tớ có con gì đó, liền trút hết đồ trong cặp tớ ra đất trước mặt mọi người.”
“Băng vệ sinh của tớ rơi ra ngoài. Là loại băng vệ sinh đóng gói rời. Tớ biết loại đó không tốt cho sức khỏe, nhưng đó là lúc tớ nghèo nhất, không có tiền mua băng vệ sinh có thương hiệu. Thanh mai của Lâm Hiến cười phá lên, còn hỏi làm sao nhà tớ có thể nghèo đến mức đó.”
“Có người đột nhiên hỏi rằng, Lâm Hiến có thích tớ không. Thanh mai của cậu ấy lập tức phủ nhận, nói làm sao Lâm Hiến có thể thích một con bé nghèo kiết xác như tớ. Tớ ngồi xổm xuống nhặt đồ, trong lòng vẫn mong chờ, mong rằng Lâm Hiến sẽ nói một câu bênh vực tớ.”
Sở Ngọc cười, nhưng trong ánh mắt toàn là nỗi buồn: “Cậu ấy luôn đối xử với tớ rất đặc biệt, còn hứa sẽ cùng tớ lên Bắc Kinh. Tớ nghĩ chắc là cậu ấy thích tớ. Nhưng hôm đó, cậu ấy chẳng nói một lời nào, chỉ im lặng quay lưng rời đi, như thể thích tớ là một điều đáng xấu hổ.”
“Vì thế khi điền nguyện vọng, tớ không chọn Bắc Kinh, mà tránh cậu ta thật xa.”
“Những năm qua tớ luôn không hiểu, tại sao Lâm Hiến lại bỏ chạy như thế? Tớ đâu có xấu, thành tích đứng đầu lớp, tính cách cũng tốt, chỉ có một khuyết điểm là nhà tớ nghèo. Có lẽ chỉ vì điều đó đã khiến cậu công tử như cậu ta cảm thấy xấu hổ.”
“Nhưng A Hà à, hoàn cảnh gia đình không phải là điều chúng ta có thể chọn. Việc chúng ta có thể làm, là khiến bản thân ngày càng tốt hơn. Cậu xem, bọn mình vừa làm thêm, vừa giành học bổng, không để gia đình lo lắng, còn sống tốt được cho bản thân. Tớ thấy điều đó chẳng có gì đáng xấu hổ cả, thật đấy.”
Chuyện này cô ấy chưa bao giờ kể với tôi, giống như tôi cũng chưa bao giờ kể cho cô ấy nghe về Chu Thần.
Tửu lượng của cả hai đứa đều không tốt, mới uống chút rượu mà mặt đã đỏ bừng, lâng lâng cụng ly thêm một lần nữa.
Tôi vỗ vai cô ấy: “Hôm nay là ngày tốt, cuối cùng tớ cũng được rửa sạch nỗi oan.”
Sở Ngọc uống một ngụm lớn, rồi phì một tiếng: “Ngày hôm nay chẳng tốt lành gì cả. Khỉ thật, tớ gặp lại Lâm Hiến ở trường. Cậu ta đến làm sinh viên trao đổi, sẽ ở đây một năm.”
“Mắt đỏ hoe tìm tớ, còn bảo rằng tớ đã hứa cùng cậu ta lên Bắc Kinh, sao có thể nuốt lời.”
Sau khi lẩm bẩm xong, hốc mắt Sở Ngọc đã ươn ướt.
Tôi say rồi, những lời phía sau nghe xong liền quên, không nhớ được gì.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi bất ngờ thấy một bức ảnh của Tống Tuyết Như trên mạng xã hội.
Dù chỉ là góc nghiêng, nhưng nhìn một cái tôi đã nhận ra cô ấy.
Tiêu đề là: “Nhận trợ cấp mà lại diện toàn đồ hiệu, chuyện này có hợp lý không?”
Bài viết nói rằng Tống Tuyết Như mỗi năm đều xin trợ cấp, nhưng ăn mặc chẳng thua ai, thậm chí không chịu ở ký túc xá, còn thuê nguyên căn hộ bên ngoài.
Tôi thấy có chút nực cười.
Cô ta thật sự không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để kiếm tiền.
Tôi không bình luận gì, lặng lẽ đóng trang web.
Bốn ngày sau, khi từ thư viện ra, đi ngang qua khu CBD Môi Viên, tôi lại gặp Chu Thần.
Sắc mặt cậu ta rất tệ, quầng thâm dưới mắt rõ rệt, trông như đã mất ngủ mấy đêm liền.
“Ôn Hà, có thể nói chuyện một chút không?”
“Tớ vừa về quê, biết được một số chuyện.”
14.
Trong quán cà phê, ánh mắt Chu Thần nhìn tôi đầy vẻ áy náy.
“Hôm đó tớ đã đọc hết tin nhắn trong nhóm. Tớ hỏi Tống Tuyết Như, cô ấy chối cãi. Nhưng sáng hôm sau, tớ liền mua vé máy bay về quê, tìm đám côn đồ đó.”
“Bọn chúng vẫn còn lảng vảng ở đầu phố. Tớ ném tiền ra, bọn chúng mới nói, hóa ra Tống Tuyết Như đã quen biết bọn chúng từ lâu, còn là ’em gái nuôi’ của chúng. Cô ta biết tớ hay chạy bộ buổi tối, cố ý dàn dựng một màn kịch trên con đường mà tớ thường chạy qua, để tớ làm anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Ôn Hà, tớ đã nhìn nhầm người. Tống Tuyết Như tuy nghèo, nhưng cô ta không phải là đóa hồng mong manh, mà là một con rắn độc. Tất cả đều do cô ta tự sắp đặt.”
“Tớ đã ngừng toàn bộ việc hỗ trợ cô ta.”
Nói xong một mạch, cậu ta mím môi nhìn tôi: “Xin lỗi cậu, tớ đã hiểu lầm cậu bao nhiêu năm. Tớ thực sự là kẻ không biết nhìn người. Ôn Hà, nếu có thể làm lại từ đầu, tớ chắc chắn sẽ không như thế.”
“Tớ…” Cậu ta hít sâu một hơi, khó khăn nói: “Tớ… trong lòng tớ luôn có cậu, từ rất lâu, rất lâu trước đây. Khi đó, Tống Tuyết Như chỉ là một người khiến tớ nổi lên hứng thú nhất thời, khiến tớ muốn bảo vệ, nhưng đó không phải là tình yêu. Tớ thật sự quá chậm hiểu, mãi đến khi cậu rời đi, tớ mới nhận ra trái tim mình.”
“Năm mười tám tuổi, tớ đã nhìn thấy tờ giấy nháp của cậu. Trên đó không chỉ có công thức, mà còn chi chít tên tớ, và những dòng chữ ‘tớ yêu cậu’ bị gạch đi. Vậy nên, Ôn Hà, cậu từng thật lòng thích tớ, đúng không?”
“Vậy lần này, vì tình cảm mười một năm của chúng ta, có thể cho tớ một cơ hội để bắt đầu lại không?”
Cậu ta đưa tay ra phía tôi.
Tôi dường như nhìn thấy Ôn Hà của năm mười tám tuổi.
Mùa hè năm mười tám tuổi, cành lá mọc um tùm, gió tháng tám len lỏi qua các con ngõ, và hoàng hôn phủ đầy trên những bức tường.
Khi ấy, cảm giác rung động giống như những cánh đồng cỏ dại trải dài bất tận. Nếu Chu Thần đưa tay ra với tôi lúc đó, tôi sẽ nhấc váy mà chạy tới bên cậu ấy.
Nhưng Ôn Hà của năm hai mươi mốt tuổi, nhìn bàn tay gần trong gang tấc kia, chỉ cảm thấy chán ghét.
“Đêm đó trong phòng dụng cụ, trước khi trời sáng, tớ đã không còn thích cậu nữa rồi.”
“Lời xin lỗi của cậu, tớ nhận. Nhưng từ giờ, chúng ta chỉ là người xa lạ.”
Tôi thờ ơ đứng dậy rời đi.
Chu Thần vẫn ngồi trong quán cà phê. Người xung quanh cứ đến rồi đi, tách cà phê trên bàn đã nguội lạnh, cậu ta cũng không hề nhúc nhích.
Cuối cùng, trên bề mặt hoa văn của tách cà phê nổi lên những gợn sóng nhỏ.
Tách cà phê này, vừa đắng vừa mặn.
15.
Chu Thần và Tống Tuyết Như cùng biến mất khỏi vòng tròn cuộc sống của tôi.
Tôi biết tin tức mới nhất về Tống Tuyết Như từ miệng của Tạ Mỹ Lan.
Cô ấy kể rằng, khoản vay sinh viên của Tống Tuyết Như bị hủy, Chu Thần cũng thu hồi toàn bộ sự trợ giúp dành cho cô ta.
Những năm qua cô ta đã quen sống sung sướng, giờ phải thắt lưng buộc bụng, cô ta không thể chấp nhận nổi sự hạ cấp về tiêu dùng này.
Cô ta từng nghĩ đến việc làm thêm, nhưng lại chê mệt, chê phiền, cho rằng làm thêm chiếm mất thời gian vui chơi của mình.
Thế nên, cô ta liền đi vay tiền trên các ứng dụng tài chính trực tuyến.
Về sau, khi tôi lại thấy tên “Tống Tuyết Như” và “Chu Thần,” đó là trong một bản tin xã hội.
Tống Tuyết Như vì không thể trả nợ vay trực tuyến, đã đến tìm Chu Thần để đòi tiền.
Hai người cãi nhau một trận lớn, chẳng ai vui vẻ.
Tối hôm đó, Chu Thần lái xe định đi ra ngoài.
Nhưng Tống Tuyết Như chặn trước xe cậu ta, tuyên bố rằng nếu Chu Thần không đưa tiền, cô ta sẽ đứng chắn mãi không rời.
Sau khi giằng co một hồi lâu, dường như hai người lại nhắc đến chuyện cũ hồi cấp ba.
Theo ghi lại từ camera bãi đỗ xe, họ đã có một cuộc cãi vã lớn.
Trời sắp sáng, Chu Thần vì tức giận mà đạp mạnh chân ga.
Chiếc xe lao thẳng vào Tống Tuyết Như.
Cô ta mất máu quá nhiều, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Sau khi được đưa đến bệnh viện cấp cứu, cô ta trở thành người thực vật.
Còn Chu Thần, vì tình nghi phạm tội, bị bắt và đối mặt với án tù.
Xem xong bản tin, tôi chỉ biết thở dài một hơi.
Năm mười tám tuổi, mối tình non nớt đã chết trong ánh bình minh mờ nhạt.
Năm hai mươi mốt tuổi, câu chuyện dang dở khép lại trước lúc rạng đông.
Còn tôi, khác hẳn bọn họ.
Mặt trời sẽ luôn chờ ở cuối con đường đen tối, dìu tôi đứng dậy.
Tôi sẽ tiếp tục sống rực rỡ giữa thế gian quý giá này.
-HẾT-