Năm Tháng Thanh Xuân - Chương 2
Trong cơn mơ màng, tôi ngủ thiếp đi, nửa tỉnh nửa mê, dường như nhìn thấy Chu Thần năm mười sáu tuổi.
5
Lên cấp ba, Chu Thần cuối cùng cũng học cùng lớp với tôi.
Vài người bạn trong lớp biết mẹ tôi bán bánh trứng trước cổng trường, sau lưng thường cười nhạo tôi.
Bọn họ nhốt tôi vào buồng vệ sinh nữ, dội một chậu nước lạnh lên đầu.
Hôm đó cũng giống như bây giờ, tôi đập cửa không ngừng, nhưng cửa đóng chặt không thể mở.
Đúng lúc là mùa đông, người tôi lại ướt sũng, toàn thân run rẩy.
Là Chu Thần đã đạp vỡ cửa nhà vệ sinh, ôm tôi ướt đẫm nước trở về lớp học.
Cậu ấy cởi áo khoác dày khoác lên người tôi, rồi quay người đi tìm những kẻ bắt nạt.
Tôi nhớ cái ghế bị cậu ấy đập gãy một chân, nụ cười nơi khóe môi đầy hiểm ác, cậu nghiến răng hỏi bọn họ:
“Bán bánh trứng thì sao chứ? Đều là con người, có gì mà phân cao thấp?”
“Tôi thích ăn bánh trứng nhà cô ấy, chẳng lẽ cũng muốn nhốt tôi vào nhà vệ sinh luôn à?”
Tôi co người trong chiếc áo khoác lông vũ của Chu Thần, hơi ấm từ cậu ấy bao bọc tôi kín mít.
Ngước lên, tôi có thể nhìn thấy đường nét hàm dưới đẹp đẽ của cậu ấy, đôi mắt tuy sắc bén nhưng khi nhìn về phía tôi lại dịu dàng lạ thường.
Hơi thở của tôi khựng lại một nhịp, tim như bị thứ gì đó lấp đầy.
Nhưng người đã kéo tôi ra khỏi vũng bùn lầy ngày ấy, hôm nay lại chính tay đẩy tôi vào vực sâu.
Hóa ra, Chu Thần chỉ thích làm anh hùng cứu rỗi người khác.
Khi có người khác yếu đuối hơn tôi xuất hiện, cậu ấy đã chọn cô ta một cách đương nhiên.
Tôi không nhớ mình tỉnh giấc bao nhiêu lần, chỉ nhớ rằng ngoài khe cửa không còn chút ánh sáng nào.
Đêm ấy, tôi ôm đầu gối, chống cằm ngồi co ro, từ từ ngắm nhìn ánh sáng ban mai lọt vào căn phòng.
Trời sáng rồi, nhưng tình cảm thuở thiếu niên của tôi không thể sống sót đến bình minh.
Nó đã bị dập tắt trong bóng tối đêm qua.
Sau mười sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng người.
6
Sáng sớm, từng đợt người qua lại, có vài học sinh đi ngang qua phòng thiết bị.
Tiếng trò chuyện của họ rất lớn, lọt thẳng vào tai tôi.
“Cậu có nghe không? Tối qua Chu thiếu gia dùng máy bay không người lái để tỏ tình với Tống Tuyết Như đấy.”
“Cô ấy thích hoa bách hợp, cậu ấy còn chuẩn bị hẳn 999 đóa bách hợp.”
“Trời ơi, tôi thật sự ghen tỵ chết đi được!”
Khi Chu Thần thả tôi ra, trên mặt cậu ta tràn đầy nét cười.
Cậu ta khoác vai Tống Tuyết Như, giục tôi: “Ôn Hà, mau gọi chị dâu đi.”
Tôi phủi bụi trên người, không trả lời, xoay người đẩy cửa bước ra.
Hành động này khiến Chu Thần có chút khó chịu.
Cậu trầm giọng nhắc nhở tôi: “Ôn Hà, dạo này cậu rất không ngoan đấy.”
Nhưng có lẽ vì vừa tỏ tình thành công, cậu ta không giận, chỉ ra lệnh: “Ngày mai nhớ mang bữa sáng cho tôi và chị dâu cậu đấy.”
“Phần của tôi như cũ, phần chị dâu phải có sốt cà chua, thêm xúc xích nướng, và hai quả trứng chiên.”
“À đúng rồi, cô ấy không thích ăn đồ nguội, nhớ mang đến khi còn nóng.”
Tống Tuyết Như e thẹn nói: “Làm gì mà kiêu thế chứ. Đã vào thu rồi, cậu còn bắt Ôn Hà mang bánh trứng nóng đến tận lớp, chẳng phải làm khó cậu ấy sao?”
Chu Thần không trả lời ngay. Cậu dường như thất thần một chút, rồi mới nói: “Cô ta làm được mà. Trước kia vào mùa đông tuyết rơi, Ôn Hà nhét bánh trứng vào trong áo khoác mang cho anh, đến tay anh bánh vẫn còn bốc hơi nóng.”
Tống Tuyết Như lại hỏi: “Cô ấy sẽ mang cho em thật chứ?”
Chu Thần giúp cô vén gọn lọn tóc bên tai, dịu giọng nói: “Sẽ mang. Ôn Hà rất nghe lời anh.”
Tôi không để ý đến họ, cứ thế quay trở về lớp.
Bụng tôi đói đến mức đau quặn, chỉ muốn ăn bánh trứng mẹ làm.
Sau khi dọn dẹp cặp sách xong, tôi đi ngược dòng người, rời khỏi trường học.
Ở cổng trường, tôi gặp Tống Tuyết Như.
Lần này, cô ta đứng một mình, không có Chu Thần bên cạnh.
Cô tháo chiếc đồng hồ khỏi cổ tay, vẫy tay với tôi: “Ôn Hà, chiếc đồng hồ ba cậu làm phụ hồ mua cho cậu, ở đây này.”
“Nếu muốn, qua đây mà lấy.”
7.
Tôi bước về phía Tống Tuyết Như.
Nhưng còn chưa đến gần, cô ta đã đột nhiên buông tay.
Chiếc đồng hồ rơi mạnh xuống đất, mặt kính vỡ nát, những mảnh thủy tinh bắn tung tóe.
Tống Tuyết Như giẫm lên dây đeo trắng muốt, nghiêng đầu hỏi tôi: “Ôn Hà, đồng hồ của cậu hỏng rồi, làm sao bây giờ?”
Mũi giày của cô ta nghiền mạnh lên đồng hồ, mỗi bước giẫm như đạp thẳng vào tim tôi.
Tôi siết chặt nắm tay, lạnh giọng hỏi: “Tại sao lại trộm đồng hồ của tôi?”
Tống Tuyết Như khẽ cười khẩy: “Cậu nghĩ đó chỉ là một chiếc đồng hồ thôi sao?”
“Cậu không thấy sao, tình cảm giữa cậu và Chu Thần cũng giống như chiếc đồng hồ này.” Cô chỉ vào những mảnh kính vỡ vụn trên mặt đất, nói với tôi: “Vỡ rồi, thì không thể ghép lại nữa.”
Lúc này, ai còn thèm quan tâm đến Chu Thần nữa chứ?
Điều tôi để tâm chỉ là công sức vất vả của ba.
Tôi không nhịn nổi nữa, nắm tay siết chặt, đấm thẳng về phía cô ta với tất cả sức lực.
Nụ cười trên mặt Tống Tuyết Như ngay lập tức biến thành vẻ hoảng sợ.
Nhưng trước khi nắm đấm của tôi chạm đến người cô ta, giọng của Chu Thần đã vang lên bên tai.
“Ôn Hà, cậu bị điên rồi sao?!”
Cậu ta lao đến, chắn trước mặt Tống Tuyết Như.
Chu Thần cao 1m87, xét về vóc dáng hay sức mạnh, tôi không thể đấu lại cậu ta.
Cậu ta vặn mạnh cổ tay tôi, đẩy tôi ra xa. Lực đẩy quá mạnh khiến tôi lảo đảo, lưng va vào tường.
Cơn đau làm tôi cong người lại gần như ngay lập tức.
Bên kia, Tống Tuyết Như khóc lóc trước mặt Chu Thần, nước mắt lưng tròng như hoa lê gặp mưa.
“A Thần, cô ấy làm hỏng món quà anh tặng em rồi.”
“Ôn Hà, cô đang gây chuyện gì vậy?” Chu Thần bảo vệ cô ta, từng chữ nhấn mạnh hỏi tôi: “Là khinh thường người nghèo, hay là khó chịu vì tôi có bạn gái?”
“Chiếc đồng hồ là của tôi, người phá hỏng nó là cô ta. Cậu chỉ cần kiểm tra camera của trường sẽ biết.”
Nhưng Chu Thần nhìn quanh một vòng, bật cười: “Ôn Hà, còn giả vờ gì nữa à? Cô chọn đúng chỗ không có camera để đập đồng hồ, chẳng phải quá khôn ngoan sao?”
Tiếng khóc của Tống Tuyết Như quá lớn, giọng mắng mỏ của Chu Thần quá chói tai.
Tôi đã không ngủ cả đêm qua, họ làm tôi đau đầu.
Tôi bỗng nhiên không muốn nói gì nữa. Với những người không tin mình, giải thích thế nào cũng vô ích.
Huống chi, tôi chẳng cần sự tin tưởng của cậu ta nữa.
Trong gió thu se lạnh, Chu Thần che chở cho Tống Tuyết Như rời đi, để lại tôi với những mảnh kính vụn và chiếc đồng hồ đã ngừng chuyển động.
Tôi cúi xuống nhặt chiếc đồng hồ lên, dùng khăn giấy lau sạch bụi trên dây đeo.
Sau đó, xoay người, đi ngược hướng họ về phía cổng trường.
8
Mẹ tôi hôm nay không bán bánh trứng.
Bà đứng ở cổng trường, lưng hơi khom, quầng thâm dưới mắt rõ rệt.
Vừa thấy tôi bước ra, ánh mắt bà mới sáng lên.
“Con gái, tối qua con không về nhà, mẹ tìm con cả đêm mà không thấy. Gọi điện hỏi thầy cô, họ bảo con không có ở trường.”
Mẹ nắm chặt tay tôi, giọng run rẩy: “Mẹ lo đến phát điên, sợ con gặp chuyện gì. Sau đó, Chu Thần đến tìm mẹ, nói rằng con đến nhà cậu ấy học thêm, bảo mẹ yên tâm.”
“Nhưng sao con lại qua đêm bên ngoài mà không báo trước chứ?” Mẹ lắc đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Niếp Niếp, nói thật với mẹ, tối qua con đã gặp phải chuyện gì đúng không? Có phải… bị ai bắt nạt không?”
Tôi không trả lời ngay. Ánh mắt của mẹ dừng lại trên chiếc đồng hồ vỡ tôi đang cầm chặt, đột nhiên giọng mẹ cao lên: “Có phải lại là bọn họ bắt nạt con không? Lại như lần trước, nhốt con trong nhà vệ sinh sao?”
Mẹ kiểm tra khắp người tôi, thấy tôi không có vết thương nào thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, mẹ đưa tay tự tát vào mặt mình, ánh mắt tràn đầy áy náy: “Tất cả là lỗi của mẹ, vì mẹ bán bánh trước cổng trường nên mới để bọn họ khinh thường con, bắt nạt con. Xin lỗi Niếp Niếp, mẹ vô dụng quá, để con phải mất mặt.”
Sao lại vô dụng chứ?
Bánh mẹ làm rất ngon, vừa đủ phân lượng giá lại rẻ, là món ăn vặt được yêu thích nhất ở cổng trường.
Mẹ vất vả làm lụng từ sớm đến khuya, cùng với ba đang làm việc xa quê, gồng gánh cả gia đình nhỏ này.
Ba mẹ tôi, trong lòng tôi, đều là những người mạnh mẽ và kiên cường.
Tôi lau nước mắt cho mẹ, nắm lấy đôi bàn tay chai sạn của mẹ, cùng mẹ trở về nhà.
Trên đường, mẹ hỏi: “Niếp Niếp, chuyện chuyển trường, con nghĩ thế nào rồi?”
Ba tôi đang làm việc ở Vũ Hán, muốn đón hai mẹ con tôi qua đó. Mẹ có thể bày hàng ăn ở phố ẩm thực bên đó, còn tôi có thể nhập học theo tiêu chuẩn của con em lao động.
Nhưng mẹ sợ rằng tôi sẽ không quen với môi trường mới, nên muốn tôi suy nghĩ kỹ.
Tôi do dự rất lâu.
Lúc đầu, tôi không nỡ rời xa thị trấn nhỏ nơi mình đã sống hơn chục năm, cũng không muốn xa người hàng ngày mỗi sớm lại đứng trước cửa vẫy tay và đi học cùng tôi.
Tôi muốn nói với Chu Thần chuyện tôi có thể phải chuyển trường.
Chiều thứ Ba tuần trước, tan học, tôi gọi Chu Thần lại.
Cậu ấy xách cặp sách của tôi bằng một tay, nhai kẹo bạc hà, dựa lười biếng vào bức tường hoa đăng. Trước khi tôi kịp mở lời, cậu ấy đã lên tiếng trước: “Ôn Hà.”
“Sao vậy?”
Chu Thần quay lưng về phía ánh hoàng hôn, thờ ơ nói: “Sau này tớ không thể đón đưa cậu đi học được nữa.”
“Hả?”
“Hôm qua, Tống Tuyết Như gặp mấy tên lưu manh trong ngõ. Chúng thấy cô ấy xinh đẹp, liền giở trò sàm sỡ. Khi tớ đi ngang qua, hai cúc áo sơ mi của cô ấy đã bị giật tung, cô ấy đang ra sức giãy giụa.”
“Nghe thấy tiếng bước chân, cô ấy quay đầu nhìn tớ, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt ướt nhòe như một chú nai nhỏ lạc đường.”
“Ôn Hà, cô ấy trông rất đáng thương, rất yếu đuối. Tối đó tớ đưa cô ấy về, thấy hoàn cảnh gia đình mới biết cuộc sống của học sinh nghèo khổ sở thế nào.”
Chu Thần nghiêng đầu, nói với tôi: “Cô ấy ngoan hơn cậu, cũng cần tớ hơn cậu. Nên Ôn Hà, tớ có nhiệm vụ mới rồi.”