Năm Tháng Thanh Xuân - Chương 1
Ba tôi đã chuẩn bị cho tôi món quà trưởng thành là một chiếc đồng hồ.
Dây đeo màu trắng, mặt đồng hồ bạc, không đắt lắm nhưng đã tốn hơn nửa tháng lương của ông.
Thế mà, chiếc đồng hồ ấy đột nhiên biến mất và lại xuất hiện trên cổ tay của Tống Tuyết Như.
Khi tôi nhỏ giọng đòi lại, Tống Tuyết Như lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Ôn Hà, cậu đang nói cái gì thế?”
“Đây là đồng hồ của tôi, tôi đâu có trộm của cậu.”
Thấy bạn bè trong lớp đều nhìn về phía chúng tôi, Tống Tuyết Như đột nhiên nâng cao giọng, chính nghĩa mà nói:
“Ôn Hà, tôi biết cậu luôn xem thường một học sinh nghèo như tôi. Nhưng cậu làm mất đồ của mình thì sao có thể vu oan tôi trộm được chứ?”
Lời vừa nói ra, những người bạn không rõ ngọn ngành bắt đầu xì xào bàn tán.
“Sao Ôn Hà lại xem thường học sinh nghèo nhỉ?”
“Chẳng phải mẹ cô ấy chỉ bán bánh trứng thôi sao?”
Cũng có người nói: “Nhưng đồng hồ trên tay Tống Tuyết Như đúng là giống với cái mà Ôn Hà đeo mấy hôm trước.”
“Tống Tuyết Như nhận trợ cấp của trường, làm gì có tiền mua đồng hồ?”
Chiếc đồng hồ của tôi có một vết xước nhỏ trên mặt, là do lần tôi giúp mẹ cắt rau đã vô ý làm trầy.
Và lúc này, chiếc đồng hồ trên tay Tống Tuyết Như có vết xước y hệt.
Tôi nói ra điều này, Tống Tuyết Như sững lại trong chốc lát, sau đó giấu tay ra sau lưng, cố chấp nói: “Đó… đó là lúc tôi gọt bút chì vô ý làm trầy mà.”
Nhưng lời cô ta nói chẳng có chút sức thuyết phục nào, bạn bè trong lớp bắt đầu xì xầm bàn luận về cô ta.
Ngay lúc đó, Chu Thần xách cặp bước vào lớp.
Tống Tuyết Như như nhìn thấy cứu tinh, đôi mắt sáng rực lên.
“Chu Thần!”
2.
Nghe xong Tống Tuyết Như kể lại sự việc, Chu Thần đưa tay xoa nhẹ đầu cô ta.
Khi quay sang nhìn tôi, ánh mắt anh khẽ nheo lại, trầm giọng ra lệnh: “Ôn Hà, xin lỗi Tuyết Như đi.”
Tôi ngơ ngác, hỏi anh: “Xin lỗi vì cái gì?”
Chu Thần giơ tay nắm lấy cổ tay của Tống Tuyết Như: “Chiếc đồng hồ này là tôi tặng cô ấy.”
“Mấy ngày trước cô ấy khen đồng hồ của cậu đẹp, nên tôi cố ý mua tặng cô ấy, mua ngay ở cửa hàng trong trung tâm thương mại.”
Chu Thần bật cười khinh miệt, nhướn mày hỏi tôi: “Ôn Hà, cậu biết rõ danh dự của một người quan trọng thế nào mà. Chỉ vì cậu khinh thường người nghèo mà vu oan cô ấy trộm đồ, cậu không nên xin lỗi sao?”
Chỉ vài lời nói của anh đã làm tình thế đảo lộn.
“Hóa ra là do Chu Thần tặng, vậy đúng là chúng ta đã hiểu lầm Tuyết Như rồi.”
“Vết xước gì chứ, ai biết được có phải Ôn Hà bịa ra không.”
“Sao Ôn Hà lại như vậy, không phân biệt trắng đen đã đổ oan cho Tuyết Như.”
Tống Tuyết Như thấy vậy, lén quay lưng về phía đám đông, nở một nụ cười khiêu khích với tôi.
Cô ta nhẹ nhàng chỉ vào ngăn bàn của mình, sau đó dùng cơ thể che kín nó.
Nhưng tôi đã thấy rõ, trong góc ngăn bàn của cô ta còn có một chiếc đồng hồ mới tinh.
Đó mới là đồng hồ Chu Thần tặng.
“Chiếc cậu tặng cô ấy ở trong ngăn bàn kia, cái này rõ ràng là của tôi!” Tôi gấp gáp, lớn tiếng với Chu Thần: “Không tin thì cậu thử xem ngăn bàn cô ấy đi.”
Tống Tuyết Như bỗng đỏ mắt: “Ôn Hà, bây giờ cậu định lục ngăn bàn của tôi để tìm đồ sao?”
“Dựa vào cái gì chứ?” Cô ta ương ngạnh nhìn tôi, đôi mắt ngấn lệ: “Tôi nghèo, điều kiện gia đình không tốt thì đáng bị cậu giẫm đạp lên lòng tự trọng của tôi sao?”
“Tôi đâu có muốn lục ngăn bàn của cậu. Chiếc đồng hồ mới nằm trong ngăn bàn cậu đấy, cậu chỉ cần nhích ra một chút là mọi người có thể thấy thôi.”
Tôi thậm chí còn tìm đường lui cho cô ta: “Có lẽ hai chiếc đồng hồ trông giống nhau, cậu không cẩn thận lấy nhầm cái của tôi.”
Nhưng vừa dứt lời, nước mắt của Tống Tuyết Như đã rơi xuống.
“Bởi vì tôi là học sinh nghèo, nên người khác tặng tôi một chiếc đồng hồ, cậu cũng cho rằng tôi trộm sao?” Cô ta lấy tay lau nước mắt, bướng bỉnh ngẩng cao đầu: “Được thôi, cậu cứ lục đi.”
Miệng thì nói vậy, nhưng lưng cô ta vẫn dán chặt vào ngăn bàn, không nhúc nhích chút nào.
Không đợi tôi làm gì, Chu Thần bỗng nhiên nắm chặt lấy cánh tay tôi, lạnh giọng quát: “Ôn Hà, đủ rồi!”
“Làm mất đồ thì tự chịu đi. Nếu cậu thật sự tiếc, tôi sẽ cho cậu mười nghìn tệ mua cái mới, đừng ở đây bắt nạt Tuyết Như nữa.”
Tôi nghe thấy có người nói: “Ồ, hóa ra Ôn Hà định vòi tiền của Chu Thần.”
Tôi vội vàng giải thích: “Tôi không có…”
Nhưng Chu Thần bất ngờ cúi người, sát lại gần tôi, đôi môi nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
“Ôn Hà, cậu nghĩ mình cao quý lắm à? Có phải ở bên cạnh tôi lâu rồi nên cậu thật sự nghĩ mình là người cùng thế giới với tôi không?”
“Tống Tuyết Như là học sinh nghèo, nhưng mẹ cậu chẳng phải cũng chỉ là người bán bánh trứng thôi sao, cậu khinh thường ai chứ?”
3.
Chu Thần là con trai gia đình giàu có, còn nhà tôi chỉ bán bánh trứng.
Lẽ ra chúng tôi chẳng có mối liên hệ gì với nhau.
Nhưng hồi bé, Chu Thần từng bỏ nhà đi, lên cơn hen suyễn, ngất ngay trước quầy bánh của mẹ tôi.
Mẹ tôi đã đưa cậu ấy đến bệnh viện, cứu mạng cậu.
Từ đó về sau, mỗi ngày tan học, Chu Thần đều đến quầy bánh trứng của mẹ tôi mua một cái bánh.
Thêm trứng, thêm gà rán, không rau sống, có sốt salad.
Cậu ấy cũng dần quen thân với tôi.
Cấp hai chúng tôi không học cùng lớp, nhưng mỗi lần tan học, Chu Thần luôn đứng trước cửa lớp đợi tôi.
Cậu thiếu niên lười biếng tựa vào khung cửa, mái tóc hơi rối che một phần trán, vẫy tay với tôi: “Đi thôi, về nhà nào.”
Khi tôi ra, cậu ấy tự nhiên đón lấy cặp sách của tôi. Không ngồi xe do tài xế chở, cậu cùng tôi đi qua con hẻm dài, đưa tôi về nhà.
Khi đến trước cửa, cậu đứng ngược ánh hoàng hôn, vẫy tay chào tôi trong vầng sáng mờ ảo.
“Mai lại đến đón cậu đi học.”
Tôi luôn có ảo giác rằng, dường như tôi và Chu Thần là bạn rất thân.
Nhưng bây giờ, Chu Thần nở một nụ cười giễu cợt, hỏi tôi: “Ôn Hà, đôi giày tôi đang đi, mẹ cậu phải bán cả nghìn cái bánh trứng mới mua được. Cậu không giàu có gì, cậu dựa vào đâu mà xem thường Tống Tuyết Như?”
4.
Nhưng tôi chưa từng xem thường Tống Tuyết Như.
Lần trước, khi trường tổ chức quyên góp cho học sinh nghèo, tôi đã tặng hết tiền tiêu vặt mình dành dụm được.
Nghe xong những lời của cậu ta, ánh mắt bạn bè nhìn tôi tràn đầy sự khinh bỉ.
“Nhà nghèo đến mức đó rồi mà còn bày đặt ra vẻ, đeo đồng hồ làm gì?”
“Sau này đừng mua những món giống của Ôn Hà nữa, kẻo lại bị cô ta vu oan.”
“Thế thì làm sao bây giờ, đồng phục đều giống nhau, chẳng lẽ ngày mai Ôn Hà sẽ bảo tôi trộm đồng phục của cô ta?”
Đám đông bỗng cất lên những tiếng cười giễu cợt.
Rõ ràng Chu Thần biết rất rõ danh dự có ảnh hưởng lớn thế nào đến một người, vậy mà cậu ta lại làm cho danh tiếng của tôi bị hủy hoại như thế.
Chu Thần khoanh tay, mất kiên nhẫn giục tôi: “Ôn Hà, xin lỗi đi.”
Mọi người đều nhìn tôi, ánh mắt như muốn ép buộc tôi phải xin lỗi Tống Tuyết Như.
Nhưng tôi không làm gì sai cả.
Ba tôi là công nhân xây dựng, phải sống ở công trường suốt. Tôi không biết ông ấy đã phải vất vả bao nhiêu trong đống bê tông và cốt thép mới mua được chiếc đồng hồ đó.
Là Tống Tuyết Như đã lấy đồ của tôi, tại sao tôi phải xin lỗi cô ta?
Tôi không thể nói ra lời xin lỗi, bầu không khí cứ thế mà căng thẳng.
Không biết đã bao lâu trôi qua, lớp trưởng mới lên tiếng thúc giục: “Thầy dạy thể dục đến rồi, mau đi học thôi.”
Cả tiết thể dục, tôi cứ mơ màng, không tỉnh táo.
Sau khi tan học, tôi mang quả bóng chuyền trả lại phòng thiết bị.
Vừa đặt bóng xuống, “rầm” một tiếng, cánh cửa bị đóng sầm lại.
Tiếng khóa cửa vang lên, tôi lao đến cửa, chỉ nghe giọng nói thờ ơ của Chu Thần: “Ôn Hà, tôi biết cậu thích tôi, cũng biết cậu nhằm vào Tống Tuyết Như là vì tôi.”
“Nhưng làm sai thì phải chịu trừng phạt. Bị nhốt trong phòng tối này là hình phạt cho sự không ngoan ngoãn của cậu.”
“Tối nay tôi sẽ tỏ tình với Tuyết Như. Đợi khi nào thành công, tôi sẽ thả cậu ra. Cậu cứ ngoan ngoãn ở yên trong này đi.”
Dù tôi có đập cửa, có gào khóc thế nào, cậu ta cũng không chịu mở khóa.
Phòng thiết bị không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa này.
Bên trong không có đồng hồ, chiếc đồng hồ của tôi đã bị mất, tôi không thể biết được thời gian.
Tôi chỉ có thể nhìn ánh sáng ngoài khe cửa ngày càng tối đi.
Trời dường như đã tối rồi.
Hôm nay là sinh nhật mẹ tôi. Trước khi đi học, tôi còn nói với bà rằng, tối nay về tôi sẽ tự tay nấu một bát mì trường thọ cho bà.
Mẹ tôi bảo, bà sẽ dọn hàng sớm để chờ ăn bát mì tôi nấu.
Tôi dùng bóng đập vào cửa, cũng dùng chân đá vào cửa, nhưng cánh cửa không hề nhúc nhích.
Đêm xuống, xung quanh chẳng có một bóng người, ngay cả tiếng ếch kêu cũng không nghe thấy.
Tôi ngồi bệt xuống bên cửa phòng thiết bị, đầu gục vào đầu gối.
Đêm mùa thu lạnh lẽo, tối tăm, tôi rất sợ.
Tôi sợ nếu tôi không về nhà cả đêm, mẹ tôi sẽ lo lắng đến phát điên.
Khi không thể nhìn thấy đồng hồ, thời gian trôi qua rất chậm.