Năm Tháng Rực Rỡ - Chương 2
“Ừ, không thích.”
Tôi liếc chị ấy một cái, lại nhìn sang Thẩm Xuyên, cười như không cười, cụp mắt giấu đi cảm xúc nơi đáy lòng.
Cùng một món quà, nhưng lại có phân chia cao thấp, sang hèn.
Thẩm Xuyên, đúng là giỏi tính toán.
Chị tôi đến vội, đi cũng vội.
Thẩm Xuyên vội vàng đuổi theo tiễn chị ấy.
Sau bữa cơm, tôi đem chiếc khăn lụa trên bàn đốt sạch.
Kiếp trước, tôi cũng từng nhận được món quà y hệt như vậy.
Lúc ấy tôi vui mừng khôn xiết, giống như một con công sặc sỡ, đi đâu cũng phải quấn nó trên cổ.
Sau này tôi mới biết, chị tôi cũng có một chiếc khăn giống hệt.
Cũng là quà của Thẩm Xuyên.
Ngọn lửa bén lên, chiếc khăn nhanh chóng hóa thành tro bụi.
Thẩm Xuyên trở về, trông thấy cảnh này thì lập tức giận dữ:
“Tống Thu, cô phát điên cái gì vậy?!”
Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo:
“Thẩm Xuyên, rốt cuộc anh muốn mua cho ai, trong lòng anh biết rõ. Sau này đừng lấy tôi làm cái cớ nữa, nếu không, tôi không dám đảm bảo lúc mất bình tĩnh, mình sẽ nói ra điều gì trước mặt người khác đâu!”
“Cô dám?!”
Thẩm Xuyên nghiến răng, giọng điệu nặng nề:
“Tống Thu, đây là món nợ tôi phải trả cho chị ấy. Tôi đã cưới cô rồi, cô còn không hài lòng cái gì nữa?!”
Nghe vậy, tôi cười lớn, cười đến mức bụng cũng đau.
“Thẩm Xuyên, nếu lúc đầu anh có đủ can đảm, anh có thể trực tiếp từ chối cuộc hôn nhân này, đâu đến mức vừa ăn trong bát, lại vừa nhìn trong nồi như bây giờ?”
“Tôi, Tống Thu, chưa từng nợ các người bất cứ thứ gì! Chính các người vì áy náy mà bày ra trò lừa bịp này, vậy mà còn có thể đổi trắng thay đen, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi—người không hay biết gì sao?!”
“Thẩm Xuyên, tôi có được lợi lộc gì trong cuộc hôn nhân này không? Không! Những gì tôi nhận được chỉ là sự lạnh nhạt, khinh thường và một mối quan hệ hôn nhân trên danh nghĩa!”
Sắc mặt Thẩm Xuyên đột nhiên thay đổi, đứng sững tại chỗ.
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi nói từng chữ:
“Thẩm Xuyên, anh chỉ là một kẻ hèn nhát chỉ biết đổ lỗi.”
Kể từ hôm đó, giữa tôi và Thẩm Xuyên rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh chưa từng có.
Nhưng nói là chiến tranh lạnh thì cũng không hoàn toàn đúng.
Khi đối diện với tôi, Thẩm Xuyên trở nên lúng túng, cứng nhắc.
Hắn cố gắng bắt chuyện, còn tôi thì chỉ thấy phiền chán tột cùng.
Sống lại một đời, điều đầu tiên tôi học được chính là—không cần phải xoay quanh hắn nữa.
Tôi mất cả một ngày đi tìm việc làm.
Khi về nhà, xung quanh tối đen như mực.
Tôi kéo công tắc đèn, nhưng chẳng có phản ứng gì.
Đèn hỏng rồi.
Tôi đi thêm hai bước, bất ngờ vấp phải một chiếc ghế không biết ai đã đặt giữa phòng.
Cơn đau nhói lan từ bắp chân khiến tôi run rẩy.
“Khốn kiếp—”
Trong bóng tối vang lên giọng nói của Thẩm Xuyên:
“Sao thế?”
Tôi vừa tức giận vừa căm hận:
“Thẩm Xuyên, anh bị bệnh à? Đèn hỏng mà không biết thay bóng sao?!”
“Tôi… tôi… trước đây đều là cô thay mà. Tôi định đợi cô về rồi thay sau.”
Hắn bật đèn pin, ánh sáng yếu ớt lập tức chiếu rọi căn phòng.
Bắp chân tôi bỏng rát, dòng máu đỏ tươi chảy xuống từ vết thương.
Chiếc ghế bị đẩy ra xa, trên đó còn có một cây đinh hoen rỉ vương đầy máu.
Sắc mặt Thẩm Xuyên lập tức lộ rõ vẻ hoảng loạn.
“Đợi đã, tôi đưa cô đi tiêm phòng uốn ván!”
Hắn vừa mới đỡ tôi dậy thì điện thoại chợt reo lên.
Thẩm Xuyên do dự một lát rồi bắt máy, trong chốc lát, tôi loáng thoáng nghe thấy một cái tên quen thuộc.
Ngay sau đó, hắn cúp máy.
Không hề liếc nhìn tôi một lần nào, cũng chẳng nói thêm một câu, cứ thế chạy ra ngoài.
Tôi ngồi trong bóng tối không biết bao lâu.
Cuối cùng, tôi kéo lê chân bị thương, một mình đến phòng khám gần nhất.
4
Tôi muốn ly hôn.
Nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp.
Tôi không có việc làm, số tiền ít ỏi trên người chỉ là mười mấy đồng lẻ, do tôi lén giặt quần áo thuê cho người khác mà có được.
Thẩm Xuyên hầu như không đưa tiền cho tôi, tiền thực phẩm mỗi tháng cũng chỉ có một khoản cố định, tôi không dám tiêu pha hoang phí.
Trong tình cảnh này mà đòi ly hôn, chẳng khác nào tự đẩy mình vào đường cùng.
Hai ngày sau, Thẩm Xuyên mới trở về. Trong lời nói của hắn, chủ yếu toàn xoay quanh chuyện hôn sự của Điền Chi.
“Lục Tần và nhà hắn thật quá đáng.”
“Nhà họ Lục chẳng phải thứ tốt đẹp gì, cô em chồng đó thì còn nhỏ mà đã đầy tâm cơ.”
“Tống Thu, có thời gian thì đến an ủi chị em một chút. Dạo này tâm trạng cô ấy không tốt.”
Lục Tần là vị hôn phu của Điền Chi, xuất thân từ một gia đình quân nhân có bối cảnh chính trị và thương mại vững chắc.
Người như vậy, nếu không môn đăng hộ đối, thì khó mà lọt vào mắt nhà họ Lục. Khó khăn của Điền Chi cũng có thể hiểu được.
Nhưng đây là lựa chọn của chính chị ấy.
Thẩm Xuyên không biết rằng, Điền Chi cố tình từ hôn với nhà họ Thẩm là để nắm bắt cơ hội với nhà họ Lục.
Hắn thấy tôi im lặng, nhíu mày nhìn sang.
“Sao cô không nói gì?”
Tôi khẽ cười, bắp chân vẫn còn âm ỉ đau.
“Nói gì đây? Nói về chuyện anh bỏ mặc vợ mình để chạy đến an ủi chị vợ à?”
Sắc mặt Thẩm Xuyên trầm xuống:
“Tình huống lúc đó rất gấp, tôi không kịp giải thích. Chị cô bị sốt cao, không còn cách nào khác mới gọi cho tôi. Cô đừng nghĩ theo hướng đó nữa được không? Tôi nói lần nữa, giữa tôi và cô ấy không có khả năng!”
Tôi hờ hững gật đầu:
“Phải rồi, chị ấy bệnh, bao nhiêu bạn bè không tìm, lại nhất quyết gọi cho anh. Tôi hiểu rồi, tình bạn thuần khiết đúng không?”
Gương mặt Thẩm Xuyên lập tức đen kịt như đáy nồi.
Tôi cảm thấy hài lòng, xoay người rời đi.
Hai ngày sau, vết thương ở chân tôi đã khá hơn, có thể đi lại bình thường.
Sau khi suy nghĩ rất lâu, tôi quyết định tìm công việc có lương cao nhất trong khả năng của mình—một nhà hàng Tây.
Nhà hàng không yêu cầu bằng cấp.
Hôm phỏng vấn, họ chỉ thử trình độ giao tiếp tiếng Anh của tôi, sau đó đồng ý ngay lập tức.
Kiếp trước, sau khi lấy Thẩm Xuyên, tôi không có việc gì làm, liền tự học thêm vài ngoại ngữ.
Bây giờ, đó chính là nền tảng để tôi tự lập.
Hai tuần sau khi đi làm, một sự cố xảy ra.
Nhà hàng có hợp đồng phục vụ với chính phủ, phải cung cấp suất ăn cho khách hàng trong nửa tháng.
Một khách người Pháp bị dị ứng sau khi ăn phải món có tôm do hiểu lầm khi gọi món.
Tôi chủ động nhận trách nhiệm xử lý vụ việc này.
Cuối cùng cũng giải quyết êm đẹp.
“Không ngờ tiếng Pháp của cô cũng tốt như tiếng Anh vậy.”
“Chẳng đáng nhắc tới, tôi tự học thôi.”
Hai mươi năm tự học, ngoại ngữ cũng chẳng khác gì tiếng mẹ đẻ.
Quản lý nhà hàng cho tôi nghỉ phép mấy ngày.
Nhưng tôi chỉ mới chợp mắt được hai tiếng, đã bị Thẩm Xuyên lôi dậy khỏi giường.
“Tống Thu, đây là cách cô làm vợ à? Nhà cửa bừa bộn như thế này, cô không quan tâm sao?!”
“Mấy ngày nay cô đi đâu mà về khuya vậy? Cô làm cái gì bên ngoài?”
“Ba ngày nữa là sinh nhật mẹ vợ, cô chuẩn bị đi, ngày kia nhớ về, đừng có chạy lông bông nữa!”
Mấy ngày nay tôi làm việc cật lực, đến mức quên mất trong nhà còn một kẻ phiền phức này.
Tôi hất tay hắn ra:
“Anh đi làm thì gọi là tăng ca, tôi đi làm thì là chạy lông bông à?”
“Thẩm Xuyên, nói lý một chút đi. Việc nhà là trách nhiệm của cả hai, không phải anh bận thì anh không cần làm. Tôi lấy anh hai năm, chăm lo mọi thứ hai năm rồi, bây giờ đến lượt anh rồi đấy!”
Thẩm Xuyên không dám tin:
“Cô đi làm rồi à? Cô làm cái gì? Chẳng lẽ tôi không nuôi nổi cô sao? Ở nhà ngoan ngoãn không được à, nhất định phải đi làm sao? Ngày nào cũng bận tối mịt, cô nghĩ đó là công việc đàng hoàng à?!”
Tôi kinh ngạc nhìn hắn:
“Thẩm Xuyên, Chủ tịch còn nói phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời. Sao anh còn lạc hậu hơn cả thời Thanh vậy?”
Hắn cứng họng, tức giận đẩy cửa bỏ đi.
Chúng tôi lại cãi nhau.
Tôi không ngờ hắn có thể vô liêm sỉ đến mức này.
Sau ba ngày nghỉ, khi tôi quay lại nhà hàng, mới biết Thẩm Xuyên đã tự ý đến đó và hủy bỏ công việc của tôi.
Tôi cố gắng tìm quản lý để nói chuyện, nhưng bà ấy từ chối gặp tôi.
Công việc đầu tiên của tôi, cứ thế bị hủy hoại.
Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, tôi quay thẳng về nhà họ Điền.
Nhưng sự xuất hiện của tôi không khiến ai trong gia đình để ý.
Tôi cũng quen với sự lạnh nhạt của bọn họ rồi.
Tôi bị bắt cóc suốt mười ba năm, dù bây giờ có trở về, cũng không thể hòa nhập với gia đình này.
Thẩm Xuyên đứng dậy từ bên cạnh Điền Chi, nhíu mày nhìn tôi:
“Tôi mua hai hộp sữa bột để ở nhà, sao cô không mang đến?”
Tôi nhìn hắn, vẻ mặt hắn vẫn bình thản như không, chẳng hề có chút hối lỗi nào.
Tôi thực sự không thể hiểu nổi, tại sao lại có loại người mặt dày đến thế này.
Tôi giơ tay lên, thẳng tay tát hắn hai cái.
“Cái tát này là thay cho tôi của hai năm trước!”
“Còn cái này là vì anh tự ý nghỉ việc giúp tôi!”
Hai dấu tay đỏ rực in trên mặt hắn.
Hắn lặng người, sững sờ hỏi:
“Tống Thu, cô điên rồi sao?!”
Tôi gật đầu, nghiến răng nói:
“Đúng vậy, tôi sắp phát điên rồi. Là do các người bức tôi đến bước này!”
“Thẩm Xuyên, chúng ta ly hôn đi!”