Nam Thần Bị Mù, Tôi Giả Làm Bạn Gái Anh Ấy - Phiên ngoại
Sáng sớm, Tần Trăn Trăn vừa mở mắt đã thấy một chàng trai lạ mặt đẹp trai nằm cạnh mình, cô giật mình, đạp thẳng anh ta xuống giường.
“Anh là ai?”
Chàng trai xoa xoa đôi mắt ngái ngủ, bò dậy từ dưới đất:
“Anh là người mẫu nam em đặt hôm qua, em không nhớ à?”
“Tôi?” Cô tự nhận mình là người có đạo đức, nhận ra ngay người trước mặt đang nói dối, liền mắng một câu:
“Đồ lừa đảo!”
Chàng trai bật cười:
“Nhanh vậy đã nhớ ra rồi.”
Cô vẫn đầy vẻ nghi hoặc:
“Nhớ ra cái gì?”
Chàng trai tỏ ra tổn thương:
“Nhớ ra kỷ niệm 20 năm của chúng ta chứ còn gì nữa, em lại quên rồi.”
Cô lúc này mới lờ mờ nhớ ra hình như có chuyện này thật, điện thoại của cô cũng đã cài nhắc nhở.
“Vậy nên, anh là—”
“Anh là Cố Uyên.”
“Chúng ta là—”
“Vợ chồng.” Anh kiên nhẫn trả lời.
“Vậy nên anh là chồng tôi?” Tần Trăn Trăn vẫn ngơ ngác.
Cố Uyên thở dài:
“Giấy đăng ký kết hôn ở đây, em tự xem đi.”
Cô nhìn kỹ ảnh chụp trên giấy đăng ký kết hôn, nhận ra gương mặt của mình, nhìn chằm chằm hồi lâu rồi cuối cùng cũng thốt lên:
“Hóa ra anh thật sự là chồng tôi.”
-Hết-