Nam Thần Bị Mù, Tôi Giả Làm Bạn Gái Anh Ấy - Chương 4
11
Cuối tuần, tôi đến sớm mười phút, rồi lại đợi thêm nửa tiếng.
Đối tượng xem mắt thậm chí còn chẳng thấy bóng dáng đâu.
Tôi không kìm được thở phào nhẹ nhõm, có vẻ đối phương cũng không hào hứng gì.
Không đến cũng tốt, đỡ phải tốn công giải thích.
Vừa định đứng dậy ra về, khóe mắt tôi chợt thấy một gương mặt lén lút đang tránh né ánh nhìn của tôi.
Ngồi ngay bàn phía sau.
Chiếc mũ lưỡi trai kéo sụp xuống, ánh mắt thi thoảng lại liếc về phía tôi.
Tôi cười lạnh trong lòng, giữ vẻ bình tĩnh bước đến trước mặt người đó.
“Cố Uyên, theo dõi tôi vui lắm sao?”
Thấy tôi nhận ra, anh ấy cũng không che giấu nữa, liền gỡ mũ xuống.
“Người ta đi xem mắt đều là muốn nhanh chóng kết hôn, trước khi em đến, anh đã nói với cậu ta rằng em là vợ chưa cưới của anh, thế nên người đó đi rồi.”
Anh ấy nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra.
Đây mới là con người thật của anh ấy.
Tôi cắt ngang lời anh ấy:
“Trước giờ chúng ta nhiều nhất cũng chỉ là mập mờ, thậm chí còn chưa phải người yêu.”
“Vậy nếu anh theo đuổi em lại từ đầu thì sao?”
Anh ấy không từ bỏ, vẫn kiên nhẫn hỏi.
Tôi cầm ly nước trên bàn, thẳng tay hắt lên mặt anh ấy:
“Lại muốn biến tôi thành kẻ thay thế à?”
Anh ấy phản ứng rất nhanh, nhưng không hề tránh né, để mặc dòng nước lạnh tạt lên mặt.
Thế mà anh ấy chỉ cười chua chát:
“Tại sao em lại nghĩ rằng anh coi em là kẻ thay thế?”
Tôi dời ánh mắt đi chỗ khác, nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của anh ấy, trong lòng lại thấy tội nghiệp.
Đúng là một gã đàn ông đáng thương, xui xẻo tám kiếp.
Tôi thu lại chút lòng thương hại dư thừa ấy.
“Chẳng lẽ chưa đủ rõ ràng sao?”
Anh ấy vẫn ngoan cố không thừa nhận, giống như chỉ cần không nói ra thì sẽ không phải chịu trách nhiệm vậy.
“Trăn Trăn!”
Đúng lúc tôi và Cố Uyên đang giằng co, đột nhiên có người gọi tên tôi.
Tôi quay lại nhìn theo hướng giọng nói, là một người phụ nữ trạc tuổi tôi.
Tôi không nhận ra cô ấy, không nhịn được mà hỏi:
“Cô là…?”
Cô ấy tự giới thiệu, nói rằng học cùng lớp với tôi hồi cấp ba, nhưng tôi vẫn không có chút ấn tượng nào.
Đồng thời, cô ấy cũng nhìn thấy Cố Uyên ở bên cạnh, cười đùa một câu rồi lại bị người khác gọi đi mất.
“Cố Uyên, tôi nói này, hai người yêu nhau lâu như vậy rồi, sao vẫn cãi nhau giống như hồi cấp ba thế?”
Tôi nhíu mày, nhìn sang Cố Uyên.
Hồi cấp ba?
Tôi quen anh ấy sao?
Trong đầu bắt đầu hiện lên một hình ảnh mơ hồ.
Nhưng rất mơ hồ.
Tôi định thần lại, ngước mắt nhìn anh ấy, cố gắng tìm kiếm câu trả lời trong ánh mắt của anh ấy.
Giọng nói bất giác nghẹn lại:
“Chúng ta… quen nhau bao lâu rồi?”
Cố Uyên không thèm để ý đến những giọt nước còn đọng trên tóc, nở nụ cười đầy cay đắng:
“Mười ba năm rồi.”
12
Ký ức như dòng nước lũ tràn về trong tâm trí tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy, rất lâu không thể hoàn hồn.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau ở trường cấp ba, trong đại hội thể thao.
Ánh nắng chiếu lên đỉnh đầu anh ấy, khi đó trông anh ấy non nớt hơn bây giờ rất nhiều.
Nhớ lại cơn mưa như trút nước, ô ở cửa hàng nhỏ trong trường đã bán hết, chúng tôi cùng nhau dầm mưa.
Nhớ lại ngày lễ đính hôn hôm đó, tôi nhận được kết quả kiểm tra sức khỏe và nói lời chia tay với anh ấy.
Anh ấy đã chạy theo đòi tôi một lời giải thích, tôi chỉ nói rằng mình bị bệnh, không muốn trở thành gánh nặng cho anh ấy.
Tôi nói rằng sau này tôi sẽ dần quên nhiều chuyện, nhiều người, dần dần cũng không thể tự lo cho cuộc sống của mình được nữa.
Tôi còn nhớ mang máng hồi nhỏ, bà Triệu thường đẩy chồng mình ra ngoài phơi nắng, trên gương mặt bà không thể giấu được sự mệt mỏi.
Tôi quay mặt đi, nước mắt đã sớm tuôn trào.
“Tôi đã nói rõ lý do rồi, tại sao anh còn đến tìm tôi?”
Anh ấy cười:
“Bởi vì anh không nỡ, không thể buông tay.”
Tôi lắc đầu:
“Không đáng đâu.”
Anh ấy thở dài:
“Lúc anh gặp tai nạn, trước khi ngất đi, suy nghĩ cuối cùng trong đầu là… sau này không thể gặp lại em nữa, thật sự rất hối tiếc.”
“Sau đó, anh không chết trong vụ tai nạn, khi tỉnh lại trước mắt chỉ là một màu đen kịt. Bác sĩ nói có thể mắt anh sẽ không bao giờ hồi phục nữa. Lúc đó, anh lại nghĩ… phải làm sao đây? Sau này sẽ không thể nhìn thấy em nữa rồi.”
“May mắn thay, anh vẫn sống sót, mắt cũng đã hồi phục, vẫn có thể nhìn thấy em.
Nhìn em thêm một ngày, anh lại cảm thấy mình có thêm một ngày đáng sống.”
“Lúc em đến bệnh viện thăm anh, em không biết anh vui mừng đến nhường nào.
Anh sợ em nhớ ra rồi lại lấy lý do như trước để đối phó với anh, rồi quay lưng bỏ đi.
Cũng sợ em không nhớ ra, quên mất anh hoàn toàn.”
“Chúng ta…” Anh ấy mím chặt đôi môi khô khốc:
“Đừng chia tay, được không?”
Tôi khựng lại:
“Nhưng tình trạng của tôi trong tương lai, anh không biết được đâu.”
Cố Uyên đưa tay lau nước mắt bên khóe mắt tôi:
“Em lại quên rồi, chúng ta từng cùng nhau làm tình nguyện viên ở viện dưỡng lão.
Mọi tình huống trong tương lai, anh đều đã chuẩn bị tâm lý rồi.”
“Nhưng, tôi không muốn trở thành gánh nặng của bất kỳ ai.”
Nhất là của anh ấy.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần sống một mình cả đời.
Nhưng mẹ tôi luôn lo lắng, sợ rằng sau khi bà và ba tôi không còn nữa, sẽ không có ai chăm sóc cho tôi.
Bà sắp xếp hết cuộc hẹn xem mắt này đến cuộc hẹn khác cho tôi.
Tôi quay lưng lại, nói:
“Tốt nhất sau này đừng gặp nhau nữa.
Đồ của tôi anh cũng vứt hết đi.”
Không đợi anh ấy nói gì, tôi đã bỏ đi như đang chạy trốn.
Trên đường, tôi mua vé tàu cao tốc về nhà.
Khi về đến nhà, khu chung cư đã dỡ bỏ dàn rạp trắng.
Lễ tang phải hát tuồng suốt ba ngày ba đêm, hôm nay đã không còn tiếng hát nữa.
Xem ra đã xong xuôi cả rồi.
Mẹ tôi thấy tôi về, có chút ngạc nhiên, rồi nét mặt thoáng hiện lên sự không hài lòng.
“Mẹ khổ sở tìm cho con, vậy mà con lại không đi gặp người ta?”
Bà lại nhắc đến chuyện xem mắt.
Tôi nghe mà đau đầu, im lặng một lúc rồi chậm rãi nói:
“Bà Triệu đã sống rất cực khổ trong nửa cuộc đời còn lại.”
Mẹ tôi cũng im lặng theo, đột nhiên bật khóc:
“Làm cha mẹ, ai mà không ích kỷ chứ?
Con gái của mẹ còn trẻ như vậy, tại sao lại mắc phải căn bệnh này chứ?”
Tôi chỉ có thể an ủi bà:
“Đâu phải bệnh nan y, con vẫn còn sống rất lâu mà.”
13
Mẹ tôi lấy lại tinh thần một lúc rồi nói sẽ vào bếp làm sủi cảo, tôi cũng đi theo bà vào bếp phụ giúp.
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Tôi còn chưa kịp nói gì, mẹ tôi đã ra mở cửa.
Giọng bà đầy kinh ngạc:
“Tiểu Cố, sao lại là cháu?”
Tôi cắn môi, nhìn về phía cửa, vừa vặn bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng của anh ấy.
Bản năng khiến tôi muốn né tránh, nhưng cuối cùng vẫn phải cứng rắn đối mặt.
“Cháu đến xin lỗi Trăn Trăn.”
Anh ấy còn mua một ít quà trên đường tới, khiến mẹ tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
“Chẳng phải hai đứa đã không gặp nhau từ lâu rồi sao?”
“Đó chỉ là phía Trăn Trăn nói vậy thôi, còn cháu muốn gặp cô ấy.”
Sau khi Cố Uyên bước vào nhà, anh ấy đóng cửa lại rồi đưa mấy món quà cho mẹ tôi.
Mẹ tôi đột nhiên nói có việc phải ra ngoài một lát.
Lúc này, trong căn nhà cũ chỉ còn lại hai chúng tôi.
“Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi.” Tôi nhấn mạnh với anh ấy.
Anh ấy cũng kiên quyết không lùi bước:
“Anh cũng đã nói rất rõ ràng rồi.”
“Sao anh lì lợm thế nhỉ!”
“Anh muốn cưới em.”
Giọng tôi dịu xuống:
“Nhưng tôi bị bệnh.”
“Anh sẽ chăm sóc em.”
“Nhưng tương lai còn rất dài.”
“Đúng vậy, nên chúng ta hãy kết hôn đi. Một mình đối mặt với tương lai thật cô đơn.”
Anh ấy lấy ra chiếc nhẫn mà tôi đã trả lại trước đây, thấy tôi trừng mắt kinh ngạc, anh ấy cười khẽ:
“Thời gian gấp quá, chưa kịp mua nhẫn mới cho em.
Chờ em đồng ý rồi, anh sẽ mua cái khác.”
Tôi không kìm được nước mắt:
“Nhưng sau này, tôi sẽ quên anh hết lần này đến lần khác.”
Anh ấy đeo lại chiếc nhẫn lên ngón tay tôi, nghiêm túc nói:
“Anh sẽ khiến em nhớ lại anh hết lần này đến lần khác.”
“Tôi còn có thể nổi nóng vô cớ với anh.”
“Không sao cả, anh hiền mà.
Chỉ cần đừng nói chia tay nữa, anh không chịu nổi đâu.”
“Tôi có thể sẽ trở thành gánh nặng của anh.”
“Khi anh bị mù, anh đã hỏi em liệu có trở thành gánh nặng của em không, em nói không.
Vậy thì em cũng phải tin anh một lần, anh cũng sẽ không xem em là gánh nặng.”
Cuối cùng tôi cũng đầu hàng:
“Vậy… tôi đồng ý.”
Anh ấy mừng rỡ đến bật khóc:
“Lần này bỏ qua lễ đính hôn nhé, anh sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chúng ta kết hôn luôn đi.”
14
Sau này, chúng tôi vẫn cùng nhau leo núi trong đêm chỉ để ngắm một buổi bình minh.
Mùa đông, cùng nhau đi ngắm tượng băng, đi trượt tuyết.
Tương lai quá dài, vì vậy trân trọng hiện tại mới là điều quan trọng nhất.