Nam Thần Bị Mù, Tôi Giả Làm Bạn Gái Anh Ấy - Chương 3
8
Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra rằng, anh ấy hoàn toàn không thể quên được bạn gái cũ.
Cố Uyên thường vô tình nhắc đến những kỷ niệm giữa hai người họ.
Họ quen nhau từ thời trung học, là mối tình đầu của nhau.
Cùng nhau dầm cơn mưa đầu tiên của mùa hè.
Nửa đêm leo núi chỉ để ngắm một buổi bình minh.
Mùa đông, anh ấy dạy cô ấy trượt tuyết.
Cùng nhau làm tình nguyện viên ở viện dưỡng lão.
Thật ra tôi không để ý đến quá khứ của anh ấy, nhưng có vẻ như anh ấy vẫn không thể thoát ra khỏi quá khứ ấy.
Có lẽ vì bị bỏ rơi nên anh ấy mới sợ hãi, luôn nhắc đến quá khứ.
Quá khứ có tất cả mọi thứ thuộc về họ.
Thậm chí, đồ đạc của cô ấy, anh ấy vẫn giữ gìn nguyên vẹn như ban đầu.
Chiếc khuyên tai lẻ loi cũng được cất cẩn thận trong hộp, đặt trên ngăn tủ cao nhất.
“Đồ của quá khứ, có phải nên vứt đi rồi không?”
Tôi bóng gió hỏi.
Cố Uyên không hiểu gì:
“Tại sao chứ?”
Tôi định nói tiếp, nhưng chợt nhận ra mối quan hệ giữa tôi và anh ấy còn chưa đủ sâu sắc để yêu cầu anh ấy dọn dẹp đồ đạc của bạn gái cũ.
Đành ngậm ngùi im lặng.
Anh ấy lại nhắc đến buổi họp lớp vào cuối tuần này, hỏi tôi có muốn đi cùng không.
Cuối tuần.
Tôi sững sờ.
Chợt nhớ ra mẹ tôi bắt tôi cuối tuần này phải đi xem mắt.
Tôi đã nói dối bà rằng mình có bạn trai rồi, nhưng bà không tin.
Không chịu đưa cách liên lạc, chỉ cho tôi địa điểm và thời gian.
Còn dặn tôi không được thất hẹn.
Tôi phải đi một chuyến, nói rõ sự thật với đối phương.
“Không đi đâu, tôi có việc bận. Còn anh, mắt còn chưa khỏi, cũng không đi được mà?”
Tôi ngạc nhiên, mắt anh ấy vẫn chưa hồi phục hẳn, sao lại có ý định đi lung tung?
Anh ấy ngồi trên ghế sofa, nhẹ nhàng nói:
“Sợ em sẽ tiếc nuối.”
“Buổi họp lớp của anh, tôi tiếc cái gì chứ?”
Tôi chẳng quen ai trong đám bạn học của anh ấy, đâu phải cùng khóa với nhau.
Tôi thuận tay đặt lại đồ đạc của bạn gái cũ anh ấy vào chỗ cũ.
Có lẽ giữa tôi và anh ấy cũng chẳng đi đến đâu được.
Nghe thấy giọng điệu không vui của tôi, anh ấy lần mò lại gần, ôm chặt tôi từ phía sau.
“Em không vui à?”
Tôi định nhắc nhở anh ấy rằng quá khứ đã qua rồi thì nên buông bỏ, nhưng nghĩ đến đôi mắt bị thương của anh ấy, đối mặt với một người bệnh mẫn cảm và dễ bị tổn thương như vậy, tôi quyết định nhịn lại.
Đợi khi anh ấy hồi phục thị lực, tôi sẽ nói lại chuyện này sau.
“Không có gì—”
Lời còn chưa dứt, đôi môi mềm mại màu đào đã bịt kín âm thanh trong cổ họng tôi.
Tim tôi đập loạn nhịp, lập tức đẩy anh ấy ra.
Không phải vì tôi không thích anh ấy, mà là vì tôi quá thích anh ấy, không muốn bị đối xử một cách tùy tiện.
“Trước đây anh cũng dùng cách này để dỗ dành bạn gái cũ à?”
Tôi có chút bực mình.
“Không phải.” Cố Uyên bối rối, không ngờ tôi lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.
“Chúng ta vẫn chưa chính thức hẹn hò, nên trước mắt vẫn chỉ là bạn bè thôi.”
Có câu nói “trên mức tình bạn, dưới mức tình yêu”.
Tôi vẫn muốn đợi đến khi anh ấy hoàn toàn buông bỏ bạn gái cũ.
Nếu không thì sớm muộn gì cũng sẽ trở thành mối nguy tiềm ẩn.
Nghe tôi nói vậy, anh ấy chỉ cúi đầu xin lỗi, rồi hỏi tôi liệu bây giờ tôi chăm sóc anh ấy chỉ vì thương hại thôi sao.
Tôi cười:
“Tất nhiên là không phải rồi.”
Vẫn luôn không phải.
“Vậy thì—” Anh ấy định hỏi tiếp.
Đến lượt tôi chặn lời anh ấy:
“Tôi đã chuẩn bị nước nóng rồi, mau đi tắm đi.”
“Được.”
Anh ấy vẫn rất ngoan ngoãn.
9
Tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên.
Nhìn qua lỗ mắt mèo, tôi nhận ra người đó, nhưng không quá thân thiết.
Hóa ra nhà anh ta có người thân đến chơi, không đủ chỗ ngủ nên qua nhà Cố Uyên xin ngủ nhờ.
Tôi nghĩ bụng, bạn đến rồi thì tối nay tôi cũng nên về nhà thôi.
Hoa trên ban công tôi cứ quên tưới, lô hội cũng bị tôi nuôi chết héo rồi.
Thế nên tôi nhờ anh ta chăm sóc giúp Cố Uyên đang tạm thời bị mù.
Nào ngờ anh ta lại ngơ ngác một lúc:
“Anh Uyên mù hồi nào vậy? Tối qua còn uống rượu với nhau mà.”
Tôi cũng sững người.
Tối qua tôi phải tăng ca, về nhà rất muộn, thấy Cố Uyên đã ngủ nên tôi cũng không làm phiền.
“Không báo trước mà tới, có làm phiền hai người không?”
Anh ta cũng nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn, vội tìm cớ rút lui.
Cho đến khi Cố Uyên tắm xong, anh ấy vẫn không biết có người từng đến.
Khóe môi tôi nhếch lên nụ cười mỉa mai.
Tôi luôn bất an vì lời nói dối của mình, còn anh ấy thì lại có khả năng nói dối không chớp mắt, mặt không đỏ tim không đập.
Chiếc khăn tắm vẫn đang treo trên ban công, tôi thuận tay lấy xuống.
Đứng trước cửa phòng tắm.
“Quên lấy khăn tắm rồi, tôi mở cửa vào nhé.”
Trước giờ mỗi lần đưa đồ cho anh ấy, tôi đều quay mặt đi, không muốn lợi dụng tình cảnh này.
Chắc hẳn trong lòng anh ấy đang cười thầm tôi dễ bị lừa.
“Được.”
Tiếng nước vẫn ào ào át đi giọng nói dịu dàng của anh ấy, nhưng giờ đây tôi lại thấy chói tai vô cùng.
Xoạt ——
Hơi nước tràn ngập, hơi nóng phả lên má tôi.
Tôi giữ vẻ mặt vô cảm, nhìn thẳng vào anh ấy.
Anh ấy đưa tay ra lấy khăn, tôi lại rụt tay về.
Cố Uyên chưa kịp phản ứng, tưởng tôi đang đùa giỡn:
“Trăn Trăn, đừng nghịch nữa, đưa anh đi.”
“Tự ra mà lấy.”
Tôi quay mặt đi, ném chiếc khăn lên ghế sofa.
Anh ấy tỏ vẻ tủi thân:
“Anh là bệnh nhân mà.”
“Bệnh nhân?” Tôi cười nhạt, “Đến nước này rồi mà vẫn còn định lừa tôi sao?”
Lẽ ra tôi nên nhận ra từ sớm, nhưng tôi lại cứ tự hợp lý hóa hành động của anh ấy trong lòng.
Luôn nghĩ rằng một người như anh ấy sẽ không dùng cách này để lừa tôi.
Nhưng sự thật là vậy đấy.
“Tôi đã thật lòng nói hết mọi chuyện, vậy mà anh vẫn tiếp tục lừa dối tôi?”
Cuối cùng tôi cũng không thể chịu đựng thêm được nữa.
Anh ấy vội vàng mặc quần áo, chắn ngang cửa không cho tôi ra ngoài.
“Trăn Trăn.”
“Đừng gọi tôi.”
Tôi đã quá mệt mỏi rồi.
Anh ấy không hề biết rằng mình thường nói mơ, trong mơ cũng gọi tên tôi, nhưng lại nói rằng đừng chia tay.
Lúc đó, tôi đã biết người anh ấy gọi chính là bạn gái cũ của anh ấy.
Nhưng tôi lại nghĩ người bệnh thì tâm trạng bất ổn là chuyện bình thường, đợi khi anh ấy hồi phục, không còn cảm giác bất lực và sợ hãi trong bóng tối nữa thì sẽ tốt hơn.
Nhưng hóa ra, anh ấy là một kẻ dối trá.
Mù lòa, tất cả đều là giả.
Cố Uyên cắm chìa khóa, khóa trái cửa lại.
Anh ấy giải thích:
“Anh đã từng nghĩ sẽ nói thật với em.”
Tôi cười lạnh:
“Ngay từ đầu ở bệnh viện, anh đã giả mù rồi. Sau đó có biết bao nhiêu cơ hội để giải thích, nhưng anh lại nói dối ngày càng trơn tru, đến mức suýt chút nữa tự lừa mình luôn rồi.”
“Lúc ở bệnh viện, anh thực sự bị mù tạm thời.” Anh ấy cố gắng tiến lại gần tôi.
Tôi thờ ơ, lùi lại hai bước.
Thì ra khi đó, anh ấy thực sự đã nhầm giọng của tôi với bạn gái cũ của anh ấy.
Sau đó nói nhiều như vậy, cũng chỉ là lừa tôi, coi tôi như kẻ thay thế.
“Thú vị lắm sao? Nếu nhớ cô ấy thì đi tìm đi, lừa tôi làm gì?”
Tôi nói tiếp:
“À, quên mất, cô ấy bỏ anh rồi, anh có muốn cũng không tìm được.”
Lời nói của tôi vừa sắc bén vừa độc địa.
Nước mắt của anh ấy rơi xuống, vỡ tan như mảnh thủy tinh vỡ vụn.
Nụ cười của tôi cũng dần tắt:
“Muốn giải thích à? Tôi cho anh cơ hội giải thích. Nói hết những lời đã chuẩn bị đi, tôi còn phải về nhà, không có thời gian lãng phí với anh đâu.”
Anh ấy mấp máy môi, giọng khàn khàn:
“Cuối tuần này đi họp lớp cùng anh nhé.”
Không một lời giải thích dư thừa.
Tôi đúng là đã nghĩ quá nhiều, cách giữ chân của anh ấy vừa ngốc nghếch vừa vô dụng.
Những phỏng đoán trước đây của tôi, anh ấy không nói gì nghĩa là ngầm thừa nhận rồi.
“Đi để làm gì? Nghe anh kể chuyện tình yêu với bạn gái cũ à?” Tôi hất tay:
“Tôi nghe đủ rồi. Dù anh không mù thì chắc cũng biết tôi đã thấy đồ đạc của cô ấy rồi. Anh cứ giữ lại thật tốt nhé, đừng tìm tôi nữa.”
“Anh sẽ không nhắc lại nữa, một câu cũng không.”
Anh ấy lại thề thốt, cẩn thận hỏi:
“Đừng đi được không?”
Tôi đã kiệt sức rồi.
Tôi sẽ không làm người thay thế của bất kỳ ai nữa, nên quyết định nói rõ ràng.
“Mở cửa ra. Cuối tuần này tôi còn phải đi xem mắt nữa.”
Nghe thấy câu đó, anh ấy đột nhiên kích động:
“Với ai?”
“Tóm lại không phải với anh.”
10
Cố Uyên ngẩn người rất lâu, rồi mở cửa ra.
Tôi không quay đầu lại, bước thẳng vào thang máy.
Đúng lúc này, Chu Thâm gọi điện rủ tôi ra ngoài ăn khuya.
Tôi còn chưa kịp nói địa chỉ, xe của anh ấy đã đậu ngay trước cổng khu chung cư.
“Lên xe đi.”
“Sao anh biết tôi ở đây?”
Chu Thâm hừ lạnh một tiếng:
“Những ngày gần đây em không về nhà, anh lo lắng cho em.”
Tôi hạ cửa kính xe xuống:
“Tôi lớn thế này rồi, có gì phải lo chứ.”
“Anh nhìn em lớn lên, anh là anh trai em, chuyện của em sao anh không lo cho được.”
Chu Thâm lớn hơn tôi không bao nhiêu tuổi, nhưng lúc nào cũng giả vờ già dặn.
“Có liên quan đến cậu nhóc hôm trước gặp à?”
Tôi không trả lời, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đèn đường lại bật sáng, những tia sáng đan xen thành bóng loang lổ.
Tầm mắt tôi trở nên mờ nhòe, nước mắt cứ thế chảy ra.
Chu Thâm thở dài bất lực, đưa khăn giấy cho tôi:
“Lần trước em chia tay cũng như vậy.”
“Đâu có, hơn nữa lần này còn chưa bắt đầu yêu đương.”
Anh ấy cười khẽ, nhận một cuộc điện thoại rồi lại nhắc đến chuyện của bà Triệu.
Bà Triệu là hàng xóm của chúng tôi, cả đời chăm sóc cho người chồng bị đột quỵ.
Hai người không có con, ai cũng nghĩ người ra đi trước sẽ là ông ấy, nhưng không ngờ bà lại là người đi trước.
Trước đây thường nghe người lớn nhắc về bà ấy, trước khi chồng bà bị đột quỵ, tình cảm của hai người rất tốt.
Nhưng phải chăm sóc một người bệnh cả đời, mùi vị cay đắng và chua xót thế nào chắc chỉ bà ấy mới hiểu.
Bây giờ lo hậu sự, chỉ có hàng xóm đến giúp đỡ.
Chu Thâm cũng phải quay về một chuyến.
Sau phút giây cảm thán ngắn ngủi, anh ấy lại quay sang hỏi chuyện của tôi.
“Sao lại khóc đến mức này?”
“Bị lừa thôi.”
Bắt đầu bằng lời nói dối, kết thúc cũng bằng lời nói dối bị vạch trần.
Chu Thâm cười nhạo tôi:
“Thật ra, cậu ta cũng không tệ đâu. Nếu em không nỡ thì thử lại lần nữa cũng được.”
Tôi lập tức cảnh giác:
“Anh điều tra cậu ta à?”
Chu Thâm còn chưa kịp trả lời, xe đã đến dưới nhà tôi.
Dưới nhà có một bóng dáng quen thuộc, cao lớn và mảnh khảnh.
Tôi nhận ra đó là Cố Uyên.
Xuống xe, tôi lập tức vòng qua người anh ấy mà đi thẳng.
Anh ấy nhanh chóng chặn tôi lại, gương mặt mệt mỏi, đuôi mắt đỏ hoe.
“Trăn Trăn, thương anh thêm một lần nữa, được không?”
“Thương anh để rồi bị anh đùa giỡn sao?” Tôi gằn giọng:
“Nếu muốn tôi quay lại, thì vứt hết đồ của bạn gái cũ đi. Tôi sẽ cân nhắc.”
Anh ấy đáp:
“Anh đã cất hết rồi, để trong phòng chứa đồ. Nếu em không muốn nhìn thấy, anh sẽ không bao giờ để em nhìn thấy nữa.”
Vẫn không nỡ vứt đi, chắc là còn mong cô ấy quay lại.
Lời của tôi thật thừa thãi và nực cười, như một con hề.
Tôi nhún vai, không chút lưu tình:
“Vậy thì chẳng còn gì để nói nữa.”