Nam Thần Bị Mù, Tôi Giả Làm Bạn Gái Anh Ấy - Chương 2
4
Còn ba tiếng nữa mới đến bảy giờ, tôi phải nhanh chóng đưa Cố Uyên về nhà anh ấy.
Dù bây giờ anh ấy đang ở nhà tôi, nhưng vẫn còn lưu luyến tình cũ. Nếu hai người họ cuối cùng quay lại với nhau, thì tôi chính là kẻ ngốc lớn nhất.
Tôi thích anh ấy, nhưng nếu sau khi hồi phục thị lực, anh ấy nhớ đến tôi chỉ như một kẻ lợi dụng anh ấy bị mù để lừa gạt tình cảm, chắc chắn tôi sẽ rất buồn.
“Để tôi đưa anh về nhà nhé. Nhà tôi hơi nhỏ, không đủ chỗ ngủ đâu.”
Tôi thương lượng với anh ấy.
“Muốn đuổi anh đi à? Em sắp đi gặp ai sao?” Anh ấy cảnh giác cao độ.
“Không phải, chỉ là đi gặp bạn thân thôi.”
“Không còn ai khác à?”
Tôi ngơ ngác: “Không có, anh hỏi cái này làm gì?”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy anh ấy thở dài, rồi bất ngờ ôm lấy tôi từ phía sau.
“Lần trước em cũng nói là đi gặp một người, nhưng đi rồi thì không quay lại nữa.”
Bị mù khiến con người ta trở nên nhạy cảm và đa nghi hơn.
Nhưng một người đa nghi như vậy mà không nhận ra tôi, thật sự là điều bất ngờ.
Tôi cứng người.
Hương gỗ thoang thoảng từ người anh ấy truyền đến.
“Đừng bỏ rơi anh nữa.”
“Được thôi.” Tôi đáp qua loa.
“Vậy nên, em định đi gặp bao nhiêu người đây? Có anh rồi vẫn chưa đủ sao?”
Gò má ấm nóng của anh ấy áp sát bên tai tôi, giọng nói trầm thấp quyến rũ đến mê người.
Qua lớp quần áo, tôi gần như cảm nhận được những cơ bắp cứng rắn ẩn sau đó.
Chắc chắn còn khỏe hơn cả người mẫu nam nữa.
Tôi không kìm được mà so sánh. Bạn thân lúc nào cũng nói sẽ dẫn tôi đi mở rộng tầm mắt, cuối cùng đều nuốt lời.
Hôm nào phải bắt cô ấy thực hiện lời hứa, để tôi có cơ hội so sánh một lần cho biết.
“Đủ rồi.”
Tôi cong mắt, cười khẽ hai tiếng.
“Nhưng anh vẫn phải về nhà thôi.”
Cánh tay đang ôm tôi của Cố Uyên siết chặt hơn.
“Nhà của em chính là nhà của anh.”
Tôi ngước lên nhìn đồng hồ, lại qua thêm một tiếng nữa rồi, thời gian dành cho việc trang điểm của tôi không còn nhiều. Nếu không trang điểm thì làm sao ra ngoài gặp bạn thân được, lỡ như cô ấy thực sự dẫn tôi đi mở rộng tầm mắt, tôi sẽ bị dìm hàng thành con vịt xấu xí mất.
Tôi bắt đầu vòng vo:
“Vậy nói thế này, nhà của anh cũng chính là nhà của tôi. Nếu anh không cho tôi về nhà anh, làm sao chúng ta có thể hàn gắn quan hệ đây?”
Quả nhiên, mắt anh ấy sáng lên:
“Ý em là, em đồng ý quay lại với anh?”
“Điều đó còn phải xem thái độ của anh thế nào.”
Tôi kéo dài giọng.
Định hỏi thăm tình hình bạn gái của anh ấy từ bạn chung, nhìn thấy anh ấy cố chấp như vậy, tôi đành miễn cưỡng giúp anh ấy một lần vậy.
5
Cuối cùng thì Cố Uyên cũng đã về nhà.
Sợ rằng anh ấy sẽ gặp chuyện không may vì bị mù, tôi đã cài số điện thoại của mình vào danh bạ khẩn cấp trên điện thoại của anh ấy và chuyển sang trang gọi nhanh.
Tôi nói với anh ấy rằng tối nay tôi sẽ quay lại ở bên anh ấy.
Tưởng rằng với mức độ bám người của anh ấy, vừa ra khỏi nhà thì điện thoại tôi sẽ reo ngay.
Nhưng cho đến khi tôi gặp bạn thân, vẫn không có cuộc gọi nào.
Dù sao thì đó cũng là nhà của anh ấy, quá đỗi quen thuộc, khả năng xảy ra chuyện rất thấp.
Quả nhiên, bạn thân lại than thở rằng không có tiền, đợi khi nào trúng số phát tài sẽ dẫn tôi đi chơi thả ga.
Tôi hào phóng đáp: “Không sao, biết đâu người phát tài trước lại là tôi.”
Cô ấy ngay lập tức nhận ra hôm nay tôi có gì đó khác lạ, cứ mỗi phút lại nhìn điện thoại một lần, bắt tôi khai thật.
Tôi đành kể cho cô ấy nghe chuyện của Cố Uyên.
Lúc trước cũng chính cô ấy là người giúp tôi điều tra ra Cố Uyên có bạn gái.
“Nói dối?”
Cô ấy nhíu mày, vẻ mặt khó tin.
“Ngay cả cậu cũng thấy không đúng.” Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy, nhớ lại cảnh lúc đó, việc nhận mình là bạn gái cũ của anh ấy hoàn toàn xuất phát từ sự thương hại.
Nghĩ kỹ lại, vẫn phải sớm giải thích rõ ràng.
Trong lòng càng ngày càng bất an, lời nói dối là thứ dễ bị vạch trần nhất.
Lỡ như tối nay anh ấy phát hiện ra điểm bất hợp lý, trước mặt tôi mà đuổi thẳng cổ, chắc tôi sẽ đau lòng lắm.
Cố Uyên vẫn chưa gọi điện, tôi chủ động bấm gọi trước.
Đợi gần ba mươi giây, đầu bên kia mới bắt máy.
Tiếng ồn ào vang lên từ đầu dây bên kia.
“Anh ra ngoài rồi à?”
Tôi không khỏi lo lắng, mắt anh ấy vẫn chưa khỏi hẳn.
“Ừ… Anh ra ngoài tìm em.”
Giọng nói của Cố Uyên vẫn dịu dàng như mọi khi.
Dưới ánh đèn màu sắc rực rỡ quấn quanh những cây ngô đồng bên đường, ánh sáng nhấp nháy chậm rãi.
Tôi càng lo lắng hơn, anh ấy mù mà vẫn ra ngoài một mình:
“Bây giờ anh đang ở đâu? Tôi sẽ tới ngay!”
“Để anh hỏi một chút.”
Anh ấy hỏi một ông bác bên cạnh, hóa ra là ngã tư gần đây, cách tôi không xa, đi bộ tầm mười phút là đến.
Tôi vội vàng chào tạm biệt bạn thân rồi chạy thật nhanh.
Xe cộ tấp nập lao vút qua đường. Khi đến nơi, anh ấy đang đứng dưới ánh đèn màu.
Ánh sáng rực rỡ chiếu lên chiếc áo khoác màu lạc đà của anh ấy, trông như một bức tranh màu sáp.
Anh ấy đứng ở vị trí rất dễ nhận ra, đúng y như đã nói trong điện thoại.
Anh ấy ngoan quá.
Giống hệt chú thỏ tôi nuôi hồi nhỏ, đáng tiếc là tôi nuôi con vật nào cũng chẳng sống được lâu, chưa đầy một năm thì chú thỏ đó đã bệnh chết.
Tôi thở hổn hển, chậm rãi bước đến trước mặt anh ấy.
“Cố Uyên.”
Tôi khẽ gọi tên anh ấy.
“Anh đây.”
Anh ấy nghe thấy tiếng liền quay lại, hàng mi đen nhánh rủ xuống, nụ cười nhẹ nhàng thoáng trên môi, dịu dàng như nước.
Tôi vẫn rất thích dáng vẻ này của anh ấy.
Nhưng tôi phải nói cho anh ấy biết sự thật, lời nói dối không thể duy trì lâu dài.
Trong phim “Chung Vô Diệm” có một câu thoại, miêu tả tình yêu của hồ ly nhỏ:
“Yêu là chiếm đoạt, hủy diệt và phá hoại. Vì muốn có được đối phương mà bất chấp thủ đoạn, dù làm người ấy đau lòng cũng không sao, thậm chí đến mức ngọc nát đá tan.”
Dùng lời nói dối để có được tình cảm của anh ấy bằng mọi giá, đó không phải là điều tôi mong muốn.
“Thật ra, tôi đã lừa anh.”
6
“Ừ?”
Anh ấy không mở miệng, tiếng nghi vấn cứ nghẹn lại trong cổ họng.
Tôi hít một hơi thật sâu:
“Tôi tên là Tần Trăn Trăn, chữ ‘Trăn’ trong ‘Diệp Trăn Trăn’. Tôi không phải là bạn gái cũ của anh. Hôm đó ở bệnh viện, tôi chỉ muốn an ủi anh nên mới nói dối. Là lỗi của tôi, xin lỗi.”
Nói một hơi hết tất cả mọi chuyện, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Anh ấy sững sờ trong giây lát.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần bị anh ấy trách mắng, nhưng khi ngẩng đầu lên lại bắt gặp nụ cười dịu dàng như cũ trên gương mặt anh ấy.
“Anh biết rồi.”
Tôi cũng ngẩn người, rồi phản ứng lại ngay:
“Anh biết rồi!”
“Anh chỉ mù mắt, chứ không mù lòng.” Anh ấy mím môi, “Xin lỗi, chuyện này cũng có một phần trách nhiệm của anh.”
Tôi nhất thời cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.
“Thôi, không chấp anh nữa, coi như hòa nhé.”
Nói xong, tôi lại thắc mắc hỏi:
“Tại sao anh lại lừa tôi?”
Anh ấy cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên.
Đèn neon xa xa nhấp nháy, tựa như đôi mắt tinh nghịch.
“Bởi vì, anh thích em.”
7
Tôi đứng chôn chân tại chỗ. Trước đây tôi chỉ gặp anh ấy hai lần.
Làm sao anh ấy có thể có ấn tượng gì về tôi chứ?
Hơn nữa, khi đó anh ấy còn đang có bạn gái mà.
“Vậy… bạn gái cũ của anh… anh không định quay lại với cô ấy sao?”
Tôi khó hiểu hỏi.
Câu hỏi này dường như chạm vào nỗi đau của anh ấy, nét mặt thoáng u sầu.
“Hai năm trước, cô ấy nói lời chia tay với anh ngay trong lễ đính hôn.”
Thì ra là bị bỏ rơi, bảo sao lại không có cảm giác an toàn.
Đã lâu như vậy rồi mà bạn thân của tôi chẳng hề cập nhật chút tin tức nào.
Anh ấy ngập ngừng hỏi:
“Vậy chúng ta…”
“Xem như anh đang bị bệnh, tôi có thể tạm thời chăm sóc anh một thời gian.”
Con người không thể quá vồ vập, tôi định cho anh ấy cảm giác bị lạnh nhạt một chút.
“Chỉ vì em thương hại anh thôi sao?”
Cố Uyên bước lên một bước, nhưng không thấy phía trước mặt đường bị lõm xuống một đoạn, suýt chút nữa thì ngã.
Tôi nhanh tay đỡ lấy anh ấy.
Bàn tay anh ấy to gấp đôi tay tôi, ngón tay thon dài trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, mạch máu xanh mờ hiện lên dưới da.
Nhưng lòng bàn tay lại lạnh buốt, chắc là do đứng ngoài gió lâu rồi.
Tôi xoay tay lại, nắm chặt lấy bàn tay ấy, truyền hơi ấm xua tan cái lạnh.
Mắt tôi cong lên thành hình trăng khuyết:
“Còn có một phần là vì tôi quá nhiệt tình nữa.”
Anh ấy cũng cười:
“Vậy thì mong cô gái nhiệt tình Tần tiểu thư đây, trong thời gian này hãy chăm sóc người bệnh mù mắt này thật tốt nhé.”
Cố Uyên ra ngoài mà không mang gậy dò đường, chỉ có thể để tôi nắm tay dắt đi.
Hai chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện không đầu không cuối.
Tôi tò mò hỏi:
“Trước đây chúng ta chưa từng gặp nhau, làm sao anh lại chú ý đến tôi?”
Mỗi lần tôi đều chỉ nhìn anh ấy từ xa, chưa từng nói chuyện bao giờ.
“Em rất nổi bật.” Anh ấy cười, “Anh có thể dễ dàng nhận ra em giữa đám đông.”
Bị anh ấy nói như vậy, tôi có chút ngại ngùng.
Tôi liền chuyển đề tài.
Không ngờ lại phát hiện anh ấy cũng tốt nghiệp trường Tam Trung của thành phố.
Cùng khóa với tôi luôn.
Tôi lập tức nghi ngờ liệu có phải anh ấy đang nói dối nữa không.
Với ngoại hình và tính cách như anh ấy, làm sao tôi có thể không chú ý chứ?
Thấy tôi nghi ngờ, anh ấy lập tức giơ tay thề thốt:
“Lần này là thật đó.”
Tôi không kìm được mà đùa:
“Anh đổi tên hay là phẫu thuật thẩm mỹ rồi?”
“Nếu thẩm mỹ rồi, em có muốn sờ thử không? Xem chỗ nào thay đổi.”
Anh ấy nói một cách tự nhiên rồi còn cúi người xuống.
Tay tôi đang nắm tay anh ấy, giờ lại đặt lên cằm anh ấy, cảm giác lún phún vì râu được cạo sạch sẽ.
Tôi ngẩn ra một lúc rồi vội vàng thu tay về.
Ánh mắt dời sang chỗ khác, cười nói:
“Đây là thay một gương mặt đẹp hơn à?”
Trong sân, hoa quế lại nở, những nụ hoa vàng nhỏ xíu kết thành chùm.
Anh ấy dường như cũng ngửi thấy hương thơm đó:
“Em thấy đẹp không?”
Dưới ánh trăng dịu dàng.
Tôi nhìn hoa:
“Đẹp, đẹp vô cùng.”