Năm Tám Tuổi, Tôi Vì Cứu Trúc Mã Mà Bị Bắt Cóc - Chương 3
10
Có lẽ những lời tôi nói với Nghiêm Thanh đã phát huy tác dụng.
Cậu ta ngày càng mang dáng dấp của một công tử nhà giàu thực thụ.
Mỗi khi gặp chuyện khó quyết định, cậu ta sẽ hỏi tôi. Đối diện với bất kỳ ai, cũng không còn rụt rè, e dè nữa.
Suốt mấy năm qua, ngoài golf, bắn súng, cưỡi ngựa, piano, cậu ta còn học thuộc làu kiến thức tài chính và quản trị kinh doanh.
Cậu ta đã trở thành một phiên bản còn xuất sắc hơn cả Nghiêm Tiêu.
Hôm nay, sau khi Nghiêm Thanh thành công giành được một dự án cho nhà họ Nghiêm, tôi đứng đợi cậu ta bên ngoài phòng họp.
Vừa ra ngoài, một bó hoa tươi liền được đặt vào tay cậu ta:
“Lại giành thêm một hợp đồng lớn nữa, chúc mừng nhé.”
Nghiêm Thanh nhận lấy hoa bằng một tay, tay còn lại vô thức cầm lấy túi xách của tôi:
“Cậu đừng trêu tôi nữa, nữ doanh nhân tương lai! Đi thôi, về nhà nào.”
Tôi khẽ cười, không đáp.
Suốt những năm qua, không chỉ Nghiêm Thanh từng bước chứng minh bản thân, mà tôi cũng không hề thua kém.
“À đúng rồi, kỳ thi đại học sắp đến, cậu định học trường nào?”
Tôi không chút do dự trả lời:
“Đại học A trong thành phố.”
Nghiêm Thanh liếc tôi một cái, mỉm cười:
“Trùng hợp ghê, tôi cũng vậy.”
Nhìn cảnh đêm lùi dần sau khung cửa kính, khóe môi tôi khẽ cong lên.
Mười năm đã sắp trôi qua.
Tôi luôn cố gắng nâng cao bản thân, từ các mối quan hệ, tài nguyên, đến sản nghiệp gia đình, tất cả đều dần được tôi tiếp quản từ tay ba mẹ.
Cùng lúc đó, chú Nghiêm cũng bắt đầu để Nghiêm Thanh học cách điều hành công ty.
Dù tuổi còn trẻ, nhưng bất kể là lĩnh vực nào, cậu ta cũng làm xuất sắc.
Cả giới thượng lưu đều truyền tai nhau rằng nhà họ Nghiêm “hóa dữ thành lành”, nhận nuôi một đứa con thông minh, tài giỏi.
Hơn nữa, với ngoại hình xuất sắc cùng vóc dáng cao ráo, cậu ta còn vô tình nổi tiếng trên mạng xã hội.
Dù chẳng có ý định làm KOL, nhưng chỉ với một tài khoản chẳng đăng gì, cậu ta vẫn thu hút được hơn mười triệu fan.
Tôi tính toán thời gian…
Nghiêm Tiêu, có lẽ cũng sắp quay về rồi.
Nhưng dù có thế nào, Nghiêm Thanh cũng đã có sẵn đường lui.
Hơn nữa, đến lúc đó, ba mẹ Nghiêm sẽ đứng về phía ai, còn chưa chắc đâu.
Vở kịch này, tôi phải ở lại đây để xem cho trọn mới được.
11
Ngày kết thúc kỳ thi đại học, cả nhà họ Nghiêm và ba mẹ tôi cùng nhau ra ngoài ăn mừng.
Ai nấy đều vui vẻ đến mức không khép nổi miệng.
Gương mặt ba mẹ Nghiêm cũng chẳng còn chút u ám nào nữa.
Chúng tôi chơi đến tận khuya mới về nhà.
“Chú dì, hẹn mai gặp lại ạ!”
Mọi người vừa vẫy tay tạm biệt, bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía xa:
“Cậu ta là ai?”
Không chút do dự, ba mẹ Nghiêm trả lời ngay:
“Nghiêm Thanh, con trai chúng tôi.”
Dưới ánh đèn đường, một người đàn ông ăn mặc nhếch nhác, khuôn mặt méo mó vì phẫn nộ, giậm mạnh chân xuống đất, gào lên:
“Hắn là con trai hai người, vậy tôi là cái gì?!”
Không gian lập tức chìm vào im lặng.
Ba mẹ Nghiêm sững sờ, đánh rơi đồ trong tay.
Ba mẹ tôi đưa mắt nhìn nhau, bàn tay đã đặt lên khóa cửa cũng từ từ rụt lại.
Chỉ có tôi… không nhịn được mà bật cười khẽ.
Chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng trở về rồi sao?
Nhưng ngay khi tôi nhìn thấy người con gái đứng bên cạnh cậu ta, bàn tay đặt bên người liền siết chặt.
Nghê Nguyện.
Kiếp trước, con gái nuôi của ba mẹ tôi.
Sợ tôi quay về sẽ uy hiếp địa vị của mình, ả ta liên tục gài bẫy tôi, cuối cùng còn tự tay tông chết tôi.
Dù có hóa thành tro, tôi cũng nhận ra cô ta.
Nghiêm Tiêu phát điên, lao thẳng về phía Nghiêm Thanh, gào thét đầy phẫn nộ:
“Tôi chỉ bị lạc chứ không phải chết! Trong lòng hai người còn có đứa con trai này không?!”
“Tôi phải ăn đồ thừa của lợn ở cái xó rừng đó, còn hai người thì ở nhà sung sướng, lại còn tìm một kẻ khác thay thế tôi?!”
Ba mẹ Nghiêm vẫn chưa hoàn hồn, vẫn đang trong trạng thái ngỡ ngàng.
Cũng chẳng thể trách họ được.
Nghiêm Tiêu bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.
Mái tóc bết dính, bẩn thỉu.
Gương mặt gầy gò, xám xịt, còn có một vết sẹo vắt ngang.
Cổ bám đầy bụi bẩn, từng vết bùn khô bám chặt, cả người trông chẳng khác nào một bánh xe lấm lem dầu nhớt.
“Nói đi! Hai người nói gì đi chứ!”
“Tôi đã quay về rồi! Tôi mới là con trai của hai người! Đuổi thằng kia đi!”
Nói đoạn, cậu ta lao tới, đẩy mạnh Nghiêm Thanh.
Lúc này, ba mẹ Nghiêm mới bừng tỉnh.
Họ vô thức kéo Nghiêm Thanh ra sau lưng:
“Tiêu… Tiêu nhi? Sao con lại quay về?”
Nghiêm Tiêu cười lạnh, đôi mắt đỏ ngầu:
“Tôi không nên về sao? Được thôi, vậy tôi đi!”
Ngay khi cậu ta quay người, Nghê Nguyện nắm lấy tay cậu ta, nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Chú dì, mười năm qua, Nghiêm Tiêu đã phải chịu đủ khổ sở.
“Nhìn vết sẹo trên người cậu ấy là biết cậu ấy đã phải trải qua những gì rồi.”
Trên bụng và lưng Nghiêm Tiêu, chi chít những vết sẹo dài ngắn.
Tôi biết rõ nguồn gốc của chúng.
Chẳng phải chỉ là những vết roi sao?
Không nghe lời thì bị đánh.
Chống cự thì bị đánh.
Muốn trốn? Đánh đến chết!
Nước mắt mẹ Nghiêm rơi lã chã.
Bà ấy muốn ôm lấy Nghiêm Tiêu, nhưng cánh tay giơ lên lại chần chừ, không dám chạm vào:
“Về là tốt rồi, mau vào nhà đi. Con tắm rửa một chút cho thoải mái.
“À đúng rồi, con xem này, Chi Chi này. Hai đứa đã mười năm chưa gặp, Chi Chi càng lớn càng xinh đẹp…”
Bà còn chưa nói dứt câu, Nghiêm Tiêu nghiến răng, lao thẳng về phía tôi!
12
Tôi cố tình không tránh, nhưng Nghiêm Thanh đã ôm lấy tôi, né khỏi cú đánh của Nghiêm Tiêu.
“Nghiêm Chi! Loại tiện nhân như mày cũng xứng đáng sống trên đời này sao? Đi chết đi! Tao phải giết mày!”
Tất cả mọi người đều bị dáng vẻ điên cuồng của cậu ta làm cho khiếp sợ.
Tôi cũng ra vẻ đáng thương, run rẩy trốn sau lưng ba mẹ:
“Nghiêm Tiêu, cậu vừa về đã nói với tôi những lời độc ác như vậy sao?”
Tôi đương nhiên biết rõ vì sao cậu ta lại tức giận đến mức này.
Năm đó, tôi cũng chứng kiến cậu ta bị bắt đi mà chẳng làm gì cả.
Nghiêm Tiêu chỉ thẳng vào mặt tôi, nguyền rủa tôi không được chết tử tế, chửi tôi chẳng bằng loài súc vật.
Cậu ta nói tất cả những gì cậu ta phải chịu đựng đều là do tôi gây ra.
Tôi không đáp lại dù chỉ một lời, chỉ dùng ánh mắt ngơ ngác, tổn thương nhìn cậu ta.
Giống như kiếp trước, không một ai tin tôi.
Kiếp này cũng thế, không một ai tin cậu ta.
Cậu ta không ở đây suốt mười năm qua, còn tôi đã gần như trở thành nửa đứa con của nhà họ Nghiêm.
Ai lại tin những lời điên rồ của cậu ta chứ?
Quả nhiên, khi thấy không thể khuyên nổi Nghiêm Tiêu, ba cậu ta tức giận đá lật thùng rác, quát lên:
“Mày đừng có điên nữa!
“Chúng ta đã kiểm tra camera giám sát rồi! Mày tự không có đầu óc nên bị lừa, liên quan gì đến Chi Chi?”
“Còn không mau về nhà đi!”
Nghiêm Tiêu còn định nói gì đó, nhưng ba cậu ta đã lạnh lùng gằn giọng:
“Không về thì cút! Từ giờ tao coi như chưa từng có đứa con trai nào như mày!”
Cả người Nghiêm Tiêu cứng đờ.
Cuối cùng, Nghê Nguyện nhẹ nhàng chạm vào cánh tay cậu ta, cậu ta mới miễn cưỡng cắn răng nhả ra một câu:
“Về thì về! Nhưng đây là Tiểu Ân, cô ấy là bạn gái tôi! Cô ấy phải ở lại đây với tôi!”
Vở kịch ầm ĩ cuối cùng cũng kết thúc.
Nhưng trước khi vào nhà, Nghê Nguyện quay đầu liếc tôi một cái, trong mắt tràn đầy căm hận.
Tôi không hiểu.
Có tư cách để hận, chẳng phải chỉ có tôi thôi sao?
Chẳng lẽ… cô ta cũng trọng sinh rồi?
13
Hôm sau, tôi và Nghiêm Thanh có hẹn đi chuẩn bị cho buổi triển lãm nghệ thuật.
Sau khi suy nghĩ, tôi cố tình ghé sang nhà bên cạnh:
“Chú, dì ơi~ Nghiêm Tiêu thế nào rồi ạ?”
Nghe thấy giọng tôi, Nghiêm Tiêu lập tức đập mạnh đũa xuống bàn:
“Ba! Con đã nói rồi, từ giờ chúng ta phải cắt đứt quan hệ với nhà bên kia!”
Ba cậu ta bất đắc dĩ liếc cậu ta một cái.
Còn mẹ cậu ta thì vội vàng đứng dậy, kéo tôi vào nhà:
“Đừng nghe nó nói linh tinh, nó vừa về nhà, đầu óc vẫn còn sốc đấy.”
“Ai mà sốc chứ?!”
Nghiêm Tiêu đập mạnh bàn, hai bước đã đi đến trước mặt tôi.
Kiếp trước, cậu ta cao tận 1m85, đứng rất vững chãi.
Nhưng lần này, có lẽ do suy dinh dưỡng, tôi mang giày cao gót mà đã ngang tầm cậu ta rồi.
“Nghiêm Chi! Mày còn dám đến đây giả bộ à? Cút ngay!”
Ba mẹ cậu ta định ngăn lại, nhưng Nghê Nguyện – hay phải gọi là Tiểu Ân của kiếp này – đã nhẹ nhàng cản họ:
“Chú, dì, hay là cứ để Nghiêm Tiêu nói hết đi đã.”
Nghiêm Tiêu hít sâu một hơi, cắn chặt răng, giọng nói lộ rõ oán hận:
“Nghiêm Chi, tao thật không biết tao đã đắc tội với mày chỗ nào!
“Mày có biết tao đã trải qua những gì trong suốt mười năm qua không?!”
Có lẽ là nhớ lại chuyện gì đó quá đau đớn, môi cậu ta khẽ run lên:
“Nhưng bây giờ tao đã về! Đây là nhà tao! Không phải của mày! Cũng không phải của thằng khốn kia! Tao mới là con trai của nhà họ Nghiêm! Tao mới là người thừa kế!”
Tôi lặng lẽ quan sát nét mặt của ba mẹ Nghiêm.
Sau đó, tôi ra vẻ như đang dỗ dành một đứa trẻ mà gật đầu:
“Được, được, được, cậu nói đúng hết.”
“Nghiêm Thanh, không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.”
Nghiêm Tiêu đột ngột chắn trước mặt tôi:
“Đi đâu?”
Tôi cố tình nhìn Nghiêm Thanh bằng ánh mắt ngưỡng mộ:
“Tham dự buổi họp báo của dự án tôi và Nghiêm Thanh hợp tác.”
Rồi tôi quay sang nhìn Nghiêm Tiêu, nụ cười càng thêm sâu:
“Đúng rồi, cậu trước đây chẳng phải cũng thích theo chú dì tham gia mấy sự kiện này sao?
“Lần này có muốn đi cùng không?”
Cậu ta tức đến mức mặt đỏ bừng.
A, tôi quên mất.
Dù có bệ phóng tốt đến đâu, thì mất tích mười năm cũng sẽ rất khó để quay trở lại.
Tôi khẽ cười, vẫy tay với ba mẹ Nghiêm:
“Chú, dì, bọn con đi đây ạ.”
14
Vừa ra khỏi cửa, Nghê Nguyện liền lặng lẽ đi theo tôi.
Nghiêm Thanh đã lên xe chờ trước, còn cô ta thì bắt đầu dò xét:
“Nghe nói cậu và Nghiêm Tiêu là thanh mai trúc mã, năm đó khi bị bắt cóc, cậu cũng có mặt?”
“Thế sao cậu lại chạy thoát được?”
Nhìn gương mặt vô tội mà cô ta cố tỏ ra, tôi bịt mũi, lùi lại một bước:
“Ôi trời, sao hôi thế? Hôm qua cậu tắm chưa sạch à?”
“Cả người toàn mùi tanh hôi, không phải là mắc bệnh gì bẩn thỉu đấy chứ?”
Kiếp trước, khi lần đầu gặp nhau, đây chính là lời cô ta đã nói với tôi.
Lần này, tôi chỉ trả lại nguyên vẹn mà thôi.
Hai ánh mắt đối diện, chẳng còn gì để che giấu.
Sự thù hận lập tức trào dâng trong đáy mắt cả hai.
“Quả nhiên, mày cũng trọng sinh rồi!”
Tôi bật cười hai tiếng:
“Ông trời đúng là có mắt.”
“Đặc biệt cho tao cơ hội quay lại, để thanh toán món nợ với bọn giết người chúng mày!”
Nghê Nguyện khẽ nhếch môi, lạnh lùng nhìn tôi:
“Trọng sinh thì sao? Tao vẫn sẽ khiến mày thua thảm hại như kiếp trước!
“Kiếp này, tao sẽ nghiến nát mày bằng xe, rồi quẳng xác mày xuống cống cho cá ăn!”
“Đến lúc đó, ba mẹ mày vẫn sẽ xem tao là con gái ruột của họ!”
Tôi hơi nheo mắt, bất chợt bật cười.
Cô ta nghĩ tôi đã phí mười năm qua một cách vô ích sao?
Giờ đây, không phải tôi không rời bỏ được họ, mà là họ không rời bỏ được tôi nữa rồi.
“Mày cười cái gì?”
Tôi nhìn cô ta từ trên xuống dưới, giọng điệu hờ hững:
“Chỉ là nghĩ rằng… nếu không có tiền nhà tao đổ vào người mày, mày trông chẳng có gì đặc biệt cả.”
Rồi tôi cúi đầu, cười nhẹ:
“Mày đoán xem, nếu Nghiêm Tiêu biết cha mẹ bọn buôn người chính là ba mẹ ruột của mày… cậu ta sẽ làm gì nhỉ?”
Mắt Nghê Nguyện trợn trừng, đồng tử co rút mạnh.
Còn tôi thì bình thản quay người, bước lên chiếc Mercedes đỗ gần đó.
Vừa ngồi xuống, Nghiêm Thanh đã đưa tôi một chai nước:
“Cậu có vẻ rất ghét bọn họ.”
Tôi không hề che giấu:
“Đúng.”
“Nếu cậu còn muốn ở lại đây, thì phải giống tôi
“Xem bọn họ như kẻ địch.”
Mười năm qua, tôi chờ chính là khoảnh khắc này.
Nghiêm Thanh nhìn thẳng phía trước, khởi động xe, nhẹ giọng nói:
“Được.”