Năm Tám Tuổi, Tôi Vì Cứu Trúc Mã Mà Bị Bắt Cóc - Chương 2
5
Nửa tháng trôi qua, nhà họ Nghiêm đã huy động mọi mối quan hệ, nhưng vẫn không tìm thấy Nghiêm Tiêu.
Ba mẹ cậu ta đắm chìm trong đau thương, gầy sọp đi trông thấy.
Tôi nhìn “xót xa”, mỗi ngày đều sang nhà họ để an ủi:
“Chú, dì, con xin lỗi. Nếu lúc đó con không đi vệ sinh, có phải Nghiêm Tiêu sẽ không bị lạc không?
“Giá như con biết trước người đó là bọn buôn người, con nhất định sẽ liều mạng ngăn cậu ấy làm việc tốt!”
Chỉ có nói như vậy, tôi mới có thể dẫn dắt câu chuyện theo ý mình.
Ba mẹ Nghiêm nhìn tôi, vừa mở miệng nhưng chưa kịp nói đã rơi nước mắt.
Nhờ sự kiên trì an ủi của tôi, thêm một tuần nữa trôi qua, cuối cùng họ cũng dần chấp nhận sự thật.
“Đứa bé ngốc, sao có thể trách con được chứ? Con không đi theo là đúng rồi, nếu con đi thì e là cũng…”
“Đều tại cô và chú, chỉ lo dạy thằng bé phải giúp đỡ người khác, lại quên mất thế giới này còn có những kẻ buôn người đáng chết!”
Nói rồi, hai người ôm nhau khóc rống lên.
Suốt gần một tháng trời bên cạnh bọn họ, tôi đã sớm quen với cảnh này.
Nhìn họ khóc đến lả người, tôi lặng lẽ đi vào bếp, nấu một nồi cháo trắng đơn giản.
Chờ họ khóc xong, tôi bưng cháo ra:
“Chú, dì, hai người ăn chút gì đi, lỡ như có tin tức của Nghiêm Tiêu, đến lúc đó vẫn còn nhiều việc phải làm mà.”
Dưới sự thuyết phục của tôi, họ miễn cưỡng ăn được một chút.
Ngày này qua ngày khác, tôi âm thầm len lỏi vào gia đình họ, khiến họ xem tôi như chỗ dựa tinh thần, như một người thân thiết để giãi bày mọi chuyện.
Mãi đến hôm đó, khi tôi cố tình không đến thăm, họ đã lập tức nóng ruột đến mức chạy sang nhà tìm tôi.
Lúc ấy, tôi biết mình đã thành công.
Sau khi giúp họ ổn định tâm trạng, tôi mỉm cười đề nghị:
“Chú, dì, hay là con đưa hai người ra công viên đi dạo một chút nhé?
“Cứ ở trong nhà mãi cũng sẽ bức bối lắm.”
Mẹ Nghiêm lau nước mắt, gật đầu:
“Được rồi, Chi Chi, nghe theo con vậy.”
Khóe môi tôi cong lên, chậm rãi đáp:
“Vâng ạ.”
6
Tôi đi cùng bọn họ, giả vờ thả bộ vô định trong công viên.
Mẹ Nghiêm nắm chặt tay tôi, vừa đi vừa kể chuyện hồi nhỏ của Nghiêm Tiêu:
“Nghiêm Tiêu và con sinh cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, lại còn ở sát vách, nên chúng ta luôn cảm thấy hai đứa có duyên phận với nhau.”
“Chi Chi, con có biết ‘A Bối Bối’ của Nghiêm Tiêu là gì không?”
Tôi ra vẻ tò mò, hỏi lại:
“Gì cơ? Một thằng con trai lớn như thế mà còn có ‘A Bối Bối’ á?”
Mắt mẹ Nghiêm lóe lên một tia ý cười, nhưng rất nhanh đã bị vẻ u ám che phủ:
“Nói ra thì buồn cười lắm, ‘A Bối Bối’ của nó chính là khăn sữa lúc con còn ở cữ.”
“Không biết bằng cách nào mà nó nhặt được, từ đó về sau đêm nào cũng phải ôm ngủ.”
“Nghiêm Tiêu ấy à, từ nhỏ đã thích con nhất.”
Tôi im lặng.
Thích tôi ư?
Nếu thật sự thích tôi, kiếp trước sao lại nhẫn tâm bỏ mặc tôi không cứu?
Nếu thật sự thích tôi, tại sao sau này lại để giả thiên kim chiếm lấy vị trí của tôi?
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ, ba mẹ Nghiêm bỗng sững lại.
“Nghiêm… Nghiêm Tiêu?”
Bọn họ lập tức buông tay tôi, lao về phía cậu thiếu niên đang ngồi trên băng ghế cách đó không xa.
“Nghiêm Tiêu! Sao con không về nhà? Ba mẹ lo muốn chết!”
“Hu hu hu… Con có biết con làm ba mẹ sợ thế nào không?”
Cậu thiếu niên bị họ ôm chặt đến mức hoảng loạn, hoàn toàn không biết phải phản ứng ra sao.
Tôi chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu với cậu ta.
Đây chính là mục đích tôi đưa họ đến công viên hôm nay.
Cố Vọng, đứa trẻ trong trại mồ côi.
Cậu ta có đến tám phần giống Nghiêm Tiêu.
Dựa vào gương mặt này, cộng thêm những thói quen mà tôi đã dạy trước đó…
Chừng đó là đủ để cậu ta sống tốt trong nhà họ Nghiêm rồi.
7
Khi ba mẹ Nghiêm nhận ra Cố Vọng không phải Nghiêm Tiêu, họ thực sự thất vọng.
Nhưng may mắn là, tôi vẫn ở đây.
“Chú, dì, hai người không cảm thấy đây là duyên phận sao?
“Cậu ấy trông giống Nghiêm Tiêu đến kỳ lạ.”
Rồi tôi quay sang Cố Vọng, tỏ vẻ thân thiện:
“Anh ơi, nhà anh ở đâu thế? Sao trước đây em chưa từng gặp anh? Sau này chúng ta có thể chơi cùng nhau không?”
Cố Vọng cúi đầu, lí nhí đáp:
“Tôi là trẻ mồ côi trong trại trẻ.”
Từ khóe mắt, tôi thấy ánh mắt ba mẹ Nghiêm khẽ sáng lên.
Tôi tiếp tục đẩy câu chuyện theo hướng mình muốn:
“Chú, dì, đúng là duyên số thật đấy… Thật kỳ diệu quá!
“Chúng ta ở gần trại trẻ mồ côi như thế mà lại chưa từng gặp cậu ấy.
“Mà… chú, dì, hai người có muốn…”
Làm sao họ có thể từ chối đây?
Người tuyệt vọng, chỉ cần nhìn thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi cũng sẽ cố nắm chặt không buông.
Huống hồ, có bao nhiêu đứa trẻ ngoài kia lại trông giống hệt con trai họ đến thế này?
Cuối cùng, bọn họ đưa Cố Vọng về nhà, thậm chí còn đặt tên mới cho cậu taNghiêm Thanh.
Hôm sau, Nghiêm Thanh tìm đến tôi, im lặng hồi lâu mới hỏi:
“Tại sao cậu lại giúp tôi?”
“Làm sao cậu biết chắc rằng họ sẽ nhận nuôi tôi?”
Tôi cố gắng giữ giọng điệu đơn thuần, không để lộ bất kỳ tâm cơ nào:
“Bởi vì con trai ruột của họ đã bị bắt cóc. Mà cậu thì trông rất giống cậu ấy.”
“Cố gắng học hành cho tốt nhé, đừng làm chú dì thất vọng~”
Chỉ cần ngoan ngoãn, không gây rắc rối…
Sau này, cậu ta sẽ chính thức trở thành con trai của nhà họ Nghiêm.
Đến lúc đó, cuộc sống của cậu ta sẽ giống hệt như giả thiên kim kiếp trướcđược nâng niu trong nhung lụa, sống một cuộc đời hoàn toàn mới.
Tôi mong chờ lắm, mong chờ thời gian trôi qua thật nhanh.
Mười năm sau, khi Nghiêm Tiêu trở về…
Thấy chỗ của mình bị người khác chiếm mất…
Không biết khi đó, gương mặt cậu ta sẽ có biểu cảm thế nào nhỉ?
8
Có Nghiêm Thanh ở đây, nỗi đau của ba mẹ Nghiêm như tìm được chỗ trút.
Cậu ta là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Chỉ trong hai tuần, đã hoàn toàn chiếm được lòng tin của họ.
Thậm chí, họ còn dẫn Nghiêm Thanh đến nhà tôi dùng bữa.
Mẹ tôi mỉm cười nhìn cậu ta:
“Đứa trẻ này ngoan thật, chỉ tiếc là mồ côi. Bây giờ gặp được hai người, đúng là phúc phận của nó.”
“Nghiêm Thanh hình như trạc tuổi con Chi Chi nhà tôi, trước đây con học trường nào vậy?”
Vừa hỏi xong, ba mẹ Nghiêm lập tức quay sang tôi.
“Chi Chi, hôm nay chú dì cũng định nói với con về chuyện này.”
“Chúng ta muốn cho Nghiêm Thanh chuyển đến học cùng trường với con. Nó mới vào, chắc còn lạ lẫm, hay là để nó học chung lớp với con đi? Con giúp dì chăm sóc nó một chút nhé.”
Tôi không chút do dự đồng ý ngay:
“Dạ được ạ!”
Như vậy chẳng phải tôi sẽ có thêm nhiều thời gian để tiếp xúc với Nghiêm Thanh sao?
Ngày hôm sau, Nghiêm Thanh chuyển vào lớp tôi.
Nhưng vòng tròn xã hội này vốn không lớn, gần như ai cũng biết cậu ta là con nuôi của nhà họ Nghiêm.
Con cái nhà giàu từ trước đến nay đều rất giỏi đánh giá giá trị của người khác.
Chỉ cần thấy Nghiêm Thanh chưa có chỗ đứng vững vàng trong nhà họ Nghiêm, lập tức bắt đầu bài xích, thậm chí còn bắt nạt cậu ta.
Tôi nhìn thấy hết, nhưng không ra tay giúp đỡ.
Mãi đến một tuần sau, khi thấy cậu ta bị bắt nạt đến mức không thể phản kháng, tôi mới đứng ra.
Dù sao thì… bị ức hiếp đến đường cùng rồi mới được cứu giúp, cậu ta mới càng biết ơn tôi hơn.
Tan học, Nghiêm Thanh lại bị chặn trong góc hành lang.
Tôi chen vào từ phía sau, làm như không thấy chuyện bắt nạt, lên tiếng đầy tự nhiên:
“Nghiêm Thanh, sao còn đứng đây chơi thế?”
“Chú dì không phải đã đăng ký lớp học thêm cho cậu rồi sao? Học hành cho tốt để sớm giúp họ gánh vác công việc chứ.”
Nghiêm Thanh chớp mắt, có vẻ bối rối trong giây lát.
Nhưng may mà cậu ta không ngốc, biết tôi cố tình nói cho bọn họ nghe, nên không vạch trần tôi.
Những người khác ngẩn ra, kinh ngạc hỏi:
“Hả? Chi Chi, cậu không đùa đấy chứ? Nhà họ Nghiêm định giao công ty cho một đứa con nuôi sao?”
Tôi nghiêng đầu, nở nụ cười vô tư:
“Không thì sao giờ?”
“Nghiêm Tiêu không biết trôi dạt đến đâu rồi, giờ chú Nghiêm chỉ có một đứa con trai này thôi, không cho Nghiêm Thanh thì còn cho ai?”
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng hiểu ý, tự động nhường đường.
“Mai gặp nhé!”
Trên đường về, Nghiêm Thanh đi bên cạnh tôi, im lặng suốt một quãng dài.
Mãi đến khi gần về đến nhà, cậu ta mới khẽ nói:
“Hôm nay… cảm ơn cậu.”
Còn chưa kịp để tôi nói “Không có gì”, cậu ta đã tiếp lời:
“Tôi biết cậu chỉ đang giúp tôi thoát khỏi rắc rối thôi. Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ không tham thứ không thuộc về mình đâu.”
…?
Tôi dừng bước, quay lại nhìn thẳng vào cậu ta.
9
“Tại sao không tham?”
Nghiêm Thanh thoáng ngẩn ra, há miệng nhưng chẳng thể nói nên lời.
Tôi nghiêm túc nhìn cậu ta:
“Cơ hội đặt ngay trước mắt cậu, cậu lại không biết nắm lấy?”
“Chẳng lẽ cậu muốn bị người ta chèn ép cả đời?”
Cậu ta cau mày, trong đôi mắt đẹp đẽ ấy thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp.
Tôi dời ánh mắt đi.
Cậu ta… thật sự quá giống Nghiêm Tiêu.
“Nhưng tôi chỉ là con nuôi. Sớm muộn gì Nghiêm Tiêu cũng sẽ quay về.”
“Con nuôi thì sao?”
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Điều họ quan tâm chưa bao giờ là huyết thống, mà là ai có thể mang lại lợi ích cho gia tộc.”
Cảm xúc ư?
Nực cười.
Trước tám tuổi, ba mẹ tôi cũng yêu thương tôi vô cùng, nâng niu như trân bảo.
Nhưng mười năm sau, khi tôi chật vật quay về, họ vẫn chọn đứng về phía giả thiên kim, bỏ rơi tôi như một thứ rác rưởi.
Họ chê tôi đen đúa, gầy gò, nhìn không ra dáng vẻ tiểu thư nhà giàu.
Chê tôi quên sạch những quy tắc xã giao đã từng học, đưa tôi ra ngoài sẽ làm mất mặt họ.
Thậm chí, trong một bữa tiệc gia đình có hơn hai mươi người, chỉ vì tôi đánh rơi đôi đũa xuống đất, ba tôi đã thẳng thừng mắng:
“Cút ra ngoài ngay!”
Nhưng ba mẹ à…
Mười năm qua, tôi luôn bị trói tay trói chân bằng dây xích.
Muốn ăn, tôi chỉ có thể cúi đầu vào bát như một con chó.
Không ăn thì chỉ có chết đói.
Đối với tôi, mấy thứ gọi là lễ nghi ấy, chính là thứ tôi từ bỏ đầu tiên.
Sống sót trở về đã là chuyện không hề dễ dàng rồi.
Tôi cười nhạt:
“Tình cảm có thể phai nhạt.”
“Nắm bắt cơ hội hay không, tùy cậu thôi.”
Nói xong, tôi xoay người bước vào nhà.
Kiếp này, tôi chỉ quan tâm đến lợi ích mà thôi.