Năm Tám Tuổi, Tôi Vì Cứu Trúc Mã Mà Bị Bắt Cóc - Chương 1
01
“Cháu trai, bà già này bị trật chân, cháu có thể đưa bà đến bệnh viện không?”
“Ối chao, đau quá, không đi nổi nữa rồi!”
Dưới ánh nắng chiều tà, Nghiêm Tiêu – một cậu thiếu niên có trái tim ấm áp, vừa nghe thấy tiếng gọi liền lập tức dừng bước.
“Bà ơi, nhà bà ở đâu? Bà không đi nổi nữa à? Thôi lên đi, cháu cõng bà!”
Chậc chậc, nhìn xem có bao nhiêu tốt bụng, bao nhiêu chính trực.
Cảnh tượng này, ai nhìn thấy mà không cảm thán rồi dán ngay cho Nghiêm Tiêu một cái nhãn “người tốt”?
Nhưng cậu thiếu niên ấm áp, điển trai, thích giúp đỡ người khác nàyvì sao ở kiếp trước lại thờ ơ đứng nhìn tôi bị bắt đi?
Nghiêm Tiêu cõng bà lão đi về phía đường lớn, còn quay đầu lại giục tôi:
“Nễ Chi, mau lên, cậu không đi cùng sao?”
Cậu bé Nghiêm Tiêu khi tám tuổi vẫn còn gầy lắm, cõng bà lão có vẻ hơi vất vả, phải nhích vai lên để giữ thăng bằng.
Tôi “ồ” một tiếng, sau đó ôm bụng dừng bước:
“Đột nhiên tớ đau bụng quá, cậu cứ đi trước đi, lát nữa tớ sẽ đến tìm cậu!”
Dứt lời, tôi xoay người, chạy ngược hướng với bọn họ.
Trời đã cho tôi cơ hội quay lại một lần nữa, cảnh tượng giải hận này tôi nhất định phải có mặt chứ!
Dựa vào ký ức kiếp trước, tôi chạy đến một tòa nhà nhỏ.
Từ vị trí này, tôi có thể nhìn thấy con hẻm nơi kiếp trước tôi bị bắt cóc.
Bệnh viện ngay gần đó, trên đường vẫn có người qua lại, nhưng trời đã dần tối.
Mãi lâu sau, Nghiêm Tiêu mới cõng bà lão đến nơi, từng bước từng bước đi qua con hẻm nhỏ.
“Bà ơi, hay bà xuống đi, nặng quá…”
Nhưng bà lão không đáp lại, mà rút ra từ trong túi một chiếc khăn tay.
Kiếp trước, khi nhận ra có gì đó không ổn, tôi đã giật phăng chiếc khăn, ném xuống đất, kéo Nghiêm Tiêu bỏ chạy.
Nhưng hành động của tôi lại chọc giận những kẻ đang ẩn nấp trong bóng tối.
Chúng lập tức lao ra, có hai tên xông lên bắt lấy chúng tôi.
Cuối cùng, Nghiêm Tiêu trốn thoát.
Còn tôi, trở thành nạn nhân duy nhất.
Nhưng lần này, tôi đứng trên hành lang tòa nhà, lạnh lùng nhìn xuống tất cả.
Chiếc khăn tẩm thuốc mê bị úp chặt vào mặt Nghiêm Tiêu.
Nhưng Nghiêm Tiêu phản ứng nhanh hơn tôi của kiếp trước, lập tức hất bà lão khỏi lưng.
Thân thể cậu ta lảo đảo hai cái, ôm lấy đầu, cố gắng hét lên vài câu rồi xoay người định chạy.
Xem ra cậu ta cũng nhận ra tình huống không đúng rồi.
Nhưng chạy trốn dễ thế sao?
Hai tên đàn ông đã chặn trước sau, chỉ trong chớp mắt đã bắt gọn cậu ta.
Tiếng kêu cứu vang vọng trong không gian, tôi nhìn cảnh tượng ấy, khóe môi khẽ cong lên.
Giữa lúc giãy giụa, Nghiêm Tiêu vô tình ngước lên.
Bốn mắt chạm nhau.
Tôi cười, vẫy tay chào cậu ta.
“Cứu mạng! Nễ Chi! Mau cứu tớ!”
Cứu cậu ta sao?
Kiếp trước tôi đã cứu rồi mà.
Nhưng tôi đã ch.t.
2
Tôi cố tình đi vòng bên ngoài thêm một tiếng nữa rồi mới khóc lóc quay về.
Nhưng ba mẹ thấy tôi khóc lại chẳng mấy để tâm.
Chỉ nói: “Lại đánh nhau với Nghiêm Tiêu rồi đúng không?
“Đã dặn con bao nhiêu lần rồi, con gái thì phải có dáng vẻ của con gái…”
Nghe đến phát chán, tôi lập tức bật khóc to hơn:
“Ba, mẹ! Nghiêm Tiêu về nhà chưa? Con không tìm thấy cậu ấy đâu cả!”
Một câu này khiến mẹ tôi giật mình đến mức đánh rơi cả điện thoại xuống đất:
“Cái gì? Không phải hai đứa đi cùng nhau sao?
“Mau qua nhà bên cạnh xem thử!”
Ba mẹ tôi hoảng hốt kéo tôi sang nhà họ Nghiêm, vừa bước vào cửa đã hỏi:
“Nghiêm Tiêu có ở đây không?”
Mẹ của Nghiêm Tiêu nghe vậy thì cau mày:
“Chị sui à, chị hồ đồ rồi sao? Nghiêm Tiêu chẳng phải đi chơi cùng Chi Chi à…”
Tôi và Nghiêm Tiêu lớn lên bên nhau từ nhỏ, đúng chuẩn thanh mai trúc mã.
Vậy nên cha mẹ hai bên vẫn thường trêu ghẹo, gọi nhau là “sui gia”.
Nhưng khi thấy tôi khóc đến mức suýt lộ cả amidan, ba mẹ cậu ấy cũng bắt đầu lo lắng.
“Chi Chi, sao chỉ có mình con về? Nghiêm Tiêu đâu?”
Tôi vừa khóc vừa kể:
“Cậu ấy đưa một bà lão đến bệnh viện, con đau bụng nên chạy vào nhà vệ sinh. Nhưng sau đó con đến bệnh viện tìm mãi mà chẳng thấy Nghiêm Tiêu và bà lão kia đâu cả!”
Nghe đến đây, ba mẹ Nghiêm Tiêu như sững người, vội vàng vớ lấy áo khoác rồi lao ra ngoài.
Ba mẹ tôi cũng vội vàng chạy theo:
“Đừng hoảng quá, có thể thằng bé ham chơi quên mất thời gian thôi!”
“Chúng tôi sẽ giúp anh chị tìm, chẳng phải anh có quen cục trưởng cục cảnh sát sao? Mau báo cảnh sát, kiểm tra camera giám sát đi!”
Diễn thì phải diễn cho tròn vai.
Tôi cố tình khóc lóc ầm ĩ rồi mới chạy về nhà.
Vừa bước vào cửa, nước mắt liền khô cong trong chớp mắt.
Đây chính là lý do tôi phải cố tình nấn ná thêm một tiếng rồi mới về.
Cả hai nhà đều có chút tiền và quan hệ.
Nếu để họ tra ra camera giám sát mà thực sự cứu được Nghiêm Tiêu thì sao?
Ít nhất tôi cũng phải tranh thủ thời gian giúp bọn buôn người rời khỏi thành phố trước đã.
Nếu không, làm sao tôi thực hiện kế hoạch tiếp theo đây?
3
Ánh mắt tuyệt vọng và kinh hoàng của Nghiêm Tiêu khi bị bắt đi chẳng khác nào tôi của kiếp trước.
Kiếp trước, vì tôi bất ngờ xuất hiện, bọn buôn người bắt hai đứa cùng lúc nên có phần chật vật.
Cả hai chúng tôi liều mạng chạy về phía ánh sáng ngoài con hẻm.
Ngay lúc sắp bị tóm, Nghiêm Tiêu bất ngờ đẩy mạnh tôi một cái.
Tôi ngã nhào xuống đất, đau điếng người.
Tôi điên cuồng cầu xin cậu ta kéo tôi dậy:
“Nghiêm Tiêu! Kéo tôi lên! Cầu xin cậu đấy!”
Ra khỏi con hẻm này là đường lớn đông người qua lại, chúng tôi sẽ an toàn trở về nhà.
Bọn buôn người ngày càng tiến lại gần, tôi run rẩy đưa tay về phía Nghiêm Tiêu, gần như cầu khẩn.
Nhưng cậu ta chỉ liếc nhanh ra sau lưng tôi, nghiến răng, rồi quay đầu bỏ chạy không chút do dự.
“Nghiêm Tiêu!”
Tôi hoảng loạn khóc thét, dùng cả tay lẫn chân bò về phía trước.
Nhưng cuối cùng vẫn bị bọn chúng túm lấy cổ chân, lôi ngược trở lại.
Lúc đó, tôi vẫn còn ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần Nghiêm Tiêu chạy thoát, cậu ta nhất định sẽ tìm người quay lại cứu tôi.
Nhưng rồi, giữa con hẻm tối tăm ấy, tôi bị hai kẻ súc sinh kia giày vò suốt hơn nửa tiếng, vậy mà Nghiêm Tiêu vẫn không xuất hiện.
“Con nhãi chết tiệt! Ai bảo mày nhiều chuyện hả?”
“Tao vốn chẳng thèm để mắt đến mày, vậy mà mày cứ thích lo chuyện bao đồng à? Mày thấy đã đủ thỏa mãn chưa?”
Tám tuổi, tôi đau đến ngất đi mấy lần, chỉ cảm nhận được từng cái tát giáng xuống mặt mình.
Nghiêm Tiêu… tại sao chứ?
Chỉ cần cậu kéo tôi một cái, cả hai chúng ta đều có thể chạy thoát.
Dù cậu có quay lại tìm tôi, tôi cũng đâu đến mức này…
Sau đó, tôi bị bán vào một vùng núi hoang vu, bị dày vò suốt mười năm mới trở về.
Nhưng lúc tôi quay về, trong nhà bỗng nhiên có thêm một cô gái giống tôi đến bảy phần.
Cô ta ngang nhiên bước vào nhà tôi, ôm chầm lấy ba mẹ tôi, thân thiết đến mức không chút e dè.
Khi tôi còn đang do dự, cô ta đã trợn mắt ngạc nhiên:
“Ba, mẹ, Tiêu ca ca, chị gái này thối quá! Chẳng lẽ mắc bệnh gì bẩn thỉu sao?”
Vẻ mặt vô tội, nhưng từng lời thốt ra lại độc địa đến tận xương.
Thế là, ba mẹ tôi, vốn còn đang đắm chìm trong niềm vui đoàn tụ, bỗng chốc thay đổi thái độ.
Còn Nghiêm Tiêu thì lại nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét tột cùng.
Tôi đã nghĩ, chỉ cần tôi đối tốt với họ, họ nhất định sẽ dần chấp nhận tôi.
Nhưng điều tôi nhận lại, lại là giọng điệu lạnh lùng đến thấu xương:
“Nếu mày chết bên ngoài, mãi mãi sẽ là ánh trăng sáng trong lòng mọi người. Sao lại phải quay về làm bẩn mắt chúng tao?”
Sau đó, tôi tận mắt thấy giả thiên kim gọi bọn buôn người là “ba mẹ”, còn bàn bạc kế hoạch bắt cóc tôi lần nữa.
Cô ta hoảng loạn lái xe đâm chết tôi.
Nghiêm Tiêu thì giúp cô ta che giấu tội trạng, vứt xác tôi xuống biển.
Đã vô tình tuyệt nghĩa như thế, vậy thì tôi đứng nhìn cậu ta chịu khổ cũng chẳng có gì sai, đúng không?
Gió đổi chiều rồi.
Kiếp này, cậu ta cũng nên nếm thử cảm giác bị nhốt trong núi sâu, bị bao ánh mắt thèm thuồng vây quanh đi thôi.
Nghiêm Tiêu có khuôn mặt điển trai, lại thuộc kiểu thanh tú, gầy gò.
Mà mấy gã đàn ông già háu đói ấy… lại thích nhất kiểu người như cậu ta.
4
Bọn họ tìm kiếm suốt cả đêm mới trở về.
Vừa đẩy cửa vào nhà, ba mẹ Nghiêm Tiêu đã vội vàng túm lấy tay tôi, gặng hỏi:
“Chi Chi, con nghĩ kỹ lại đi, người mà Nghiêm Tiêu cõng trông như thế nào? Con vẽ ra cho dì xem!”
Mẹ cậu ta siết chặt cánh tay tôi, lắc mạnh:
“Vẽ ra cho dì đi!”
Tôi sững người, sau đó bĩu môi, bị dọa đến phát khóc:
“Con cũng không nhớ nữa, lúc đó con đau bụng, chỉ lo chạy vào nhà vệ sinh thôi mà!
“Ba, mẹ, đã tìm thấy Nghiêm Tiêu chưa?”
Càng khóc lóc thảm thiết bao nhiêu, trong lòng tôi lại càng vui vẻ bấy nhiêu.
Theo tình hình kiếp trước, giờ này Nghiêm Tiêu chắc đã sắp bị đưa lên núi rồi!
Ba mẹ tôi giúp tôi lau nước mắt, sau đó quay sang ba mẹ Nghiêm, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Cuối cùng, họ chỉ lắc đầu.
Bốn người lớn thẫn thờ ngồi trên ghế sô pha, như những con rối mất đi linh hồn.
Chỉ khi điện thoại đổ chuông, ánh mắt bọn họ mới ánh lên một tia hy vọng.
“Có tin tức gì chưa?!”
Nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của họ, tôi khẽ nheo mắt, trong đáy mắt ánh lên tia giễu cợt.
Mất một đứa con thôi mà.
Không sao cả, một thời gian nữa rồi cũng sẽ qua.
Kiếp trước, Nghiêm Tiêu đã tìm cho ba mẹ tôi một đứa con gái nuôi.
Kiếp này, tôi đương nhiên cũng sẽ giúp ba mẹ cậu ta bước qua nỗi đau này.
Tôi chống cằm, trầm ngâm suy nghĩ.
Hình như ở trại trẻ mồ côi gần đây có một cậu bé trông rất giống Nghiêm Tiêu.
Đến lúc đó, cậu ta quay về nhà, sẽ thấy một “cậu chủ giả” được nuôi dưỡng hoàn hảo thay thế vị trí của mình.
Chắc chắn sẽ vui lắm đây!