Nam Phụ Thâm Tình - Chương 3
“Sao thế, pháo hoa ở Disney không đẹp, hay ngựa gỗ quay quá nhanh, nên trút hết giận lên người tôi?”
Lục Thành bị nghẹn lời: “Sao em lại…”
Các đồng nghiệp trong văn phòng vội vàng đi ra ngoài, nhường chỗ cho chúng tôi.
Tôi xoa xoa gáy, bực bội nói: “Tôi không nói với anh là tôi ở Tân Tỉnh sao? Nhưng không phải anh nói có sắp xếp, bảo tôi đợi sao?”
“Anh vì đi công viên giải trí với cô gái nhỏ mà để tôi đợi thêm trong bão tuyết, bây giờ tôi bình an trở về, anh lại không vui?”
Lục Thành tự biết mình đuối lý, giọng mềm xuống nói: “Tâm Nguyệt, chuyện này là lỗi của anh, anh tưởng bên em không mất liên lạc, tình hình không quá cấp bách.”
“Anh coi An An như em gái, chưa từng vượt quá giới hạn…”
Tôi ngắt lời anh ta: “Lục Thành, anh như vậy thật sự rất vô nghĩa.”
Lúc trước chồng cũ Phó Chiêu Niên nhiều lần ra vào nơi công cộng với thư ký nữ bị chụp ảnh, Lục Thành đã từng nói.
“Đàn ông không biết giữ khoảng cách, chính là mặc nhiên cho phép đối phương đến gần mình.”
Rõ ràng anh ta cũng nghĩ đến điểm này.
Lục Thành có chút áy náy nói: “Tâm Nguyệt, quen biết nhau lâu như vậy, anh chưa từng lừa dối em.”
“Anh thực sự không nghĩ đến chuyện kết hôn với người khác ngoài em, cũng chưa từng làm chuyện có lỗi với em, ngay cả tinh thần ngoại tình cũng không có.”
14.
Anh ta đi đến trước ghế làm việc của tôi, ngồi xổm xuống, giọng tha thiết.
“Nguyệt Nguyệt, anh đảm bảo đây là lần cuối cùng khiến em không vui, em có thể quên chuyện này đi được không?”
Tôi khẽ cười một tiếng: “Lục Thành, anh biết không, hôm qua em đến Thượng Hải trước.”
“Em muốn tận mắt xem ở chỗ của anh, có thực sự có người nào có mức độ ưu tiên cao hơn em không.”
Tôi cúi xuống giúp anh ta chỉnh lại cổ áo: “Nhưng anh đoán xem em nhìn thấy gì?”
“Anh trai, hôn dưới pháo hoa, cảm giác thế nào?”
Sắc mặt Lục Thành trắng bệch, anh ta hiểu tôi, với tính cách của tôi tuyệt đối không thể chịu đựng được những chuyện này.
Sự chắc chắn ban đầu của anh ta không còn, vội vàng nói: “Lúc đó nếu em ở đó, hẳn sẽ thấy anh đẩy cô ta ra!”
“Đúng vậy nhưng cô ta vừa khóc, anh lại bắt đầu dỗ dành cô ta, không phải sao?”
Lục Thành há miệng nhưng không nói được gì.
Tôi thở dài, nhìn sâu vào anh ta.
“Lục Thành, như vậy cũng tốt, trước kia anh đối xử với em quá tốt, tốt đến mức em sợ mình đã phán sai hình phạt cho anh.”
“Cảm ơn anh đã hết lần này đến lần khác làm em thất vọng, chặt đứt hết hy vọng của em.”
“Thực ra anh biết mà, từ lúc anh xuất hiện ở đó, chúng ta đã không thể nào tiếp tục được nữa rồi.”
Lục Thành lặng lẽ nhìn tôi, sắc mặt lạnh lùng nhưng bàn tay nắm chặt lại hơi run rẩy.
Anh ta đang căng thẳng.
Một lúc lâu sau, anh ta thu lại vẻ mặt, từ từ đứng dậy, nhìn tôi từ trên cao.
“Tâm Nguyệt, em biết tại sao Phó Chiêu Niên là người thích sắc đẹp như vậy nhưng khi gặp người phụ nữ xinh đẹp như em lại không có hứng thú không?”
“Bởi vì em quá hung hăng.”
Tôi không nói gì nữa, khi anh ta bắt đầu dùng chồng cũ để công kích tôi thì còn lại bao nhiêu chân thành dành cho tôi đây?
Lần này, chúng tôi không vui vẻ mà chia tay.
15.
Sáng hôm sau, mẹ tôi người đã lâu lắm rồi không liên lạc với tôi, đến bệnh viện.
Bà ấy vẫn giữ vẻ cao cao tại thượng.
Bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần mà tôi đã trả lại cho Lục Thành, bà ta đặt trước mặt tôi.
“Ký vào, đến lúc đó trong nhà sẽ cho con của hồi môn.”
“Con gả vào nhà họ Lục nở mày nợ mặt, sau này người khác sẽ không còn nhắc đến chuyện trước kia con từng ở nhà họ Phó nữa.”
Tôi nhướng mày: “Sao thế, bây giờ lại thịnh hành bán con gái nhiều lần à?”
“Lục Thành đã hứa với các người điều gì? Dự án, đầu tư?”
Bà Tầm tức giận: “Tâm Nguyệt, tôi là mẹ cô, có quyền quyết định chuyện hôn sự của cô!”
“Cô cho rằng tại sao bây giờ cô có thể sống thoải mái như vậy? Là bởi vì cô chơi trò tách khỏi gia tộc như chơi trò gia đình à?”
“Là bởi vì cô là con gái nhà họ Tầm!”
Bà ta vừa đánh một gậy, lại bắt đầu cho quả táo.
“Hơn nữa, không phải Lục Thành là người do chính con chọn sao?”
Tôi bị bà ta chọc cười, tôi vất vả học hành nhiều năm, lẽ nào chỉ vì là thiên kim tiểu thư mới có tư cách tiếp nhận bệnh nhân sao?
Kiến thức, kinh nghiệm của tôi, đều là do bà ấy tôi nhét vào từ lúc còn trong bụng sao?
“Nhà Thanh đã sụp đổ rồi, bà còn nói với tôi chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy nữa!”
“Tôi đã không còn quan hệ gì với nhà họ Tầm từ lâu rồi, bà chọc giận tôi, tôi sẽ lấy chồng rồi mượn tay nhà họ Lục đánh sập nhà họ Tầm!”
Bà Tầm ôm ngực: “Cô, cô, cô.” mãi, nhìn tôi như nhìn kẻ thù không đội trời chung.
16.
Sư huynh mời sư phụ đến.
Sư phụ nghiêm túc yêu cầu bà Lâm rời đi, đừng làm mất trật tự bệnh viện.
Bà Tầm không đạt được mục đích, đương nhiên không muốn đi, lại không muốn mất mặt mà giằng co.
Chỉ có thể giằng co.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một giọng nói chế giễu: “Ồ, thừa dịp tôi không có ở đây mà bắt nạt vợ cũ của tôi à?”
“Là công ty nhà họ Tầm làm ăn phát đạt rồi, không coi trọng nhà họ Phó nữa sao?”
Phó Chiêu Niên khoanh tay dựa vào cửa, cười như không cười nhìn bà Tầm.
Miệng anh ta có hơi hỗn, nhưng cũng thực sự là thiên tài kinh doanh.
Tin đồn đầy trời, giá cổ phiếu lên lên xuống xuống nhưng nhà họ Phó vẫn đứng vững.
Bà Tầm không dám đắc tội với anh ta.
Chỉ là trước khi rời đi, bà ta sắc mặt âm trầm nói với tôi: “Tâm Nguyệt, xem ra lúc trước gọi trời không thấu gọi đất không linh, con đã quên mất rồi.”
Khi kết hôn với Phó Chiêu Niên, vẫn đang đi theo cốt truyện chính, xung quanh tôi như có một tấm lưới giăng kín, ý định trốn thoát vừa nhen nhóm đã bị dập tắt.
Nhà họ Tầm còn tưởng tôi bị quyền thế của họ ép buộc.
Tôi thở dài trong lòng nhưng nhân mạch và tài nguyên mà các gia tộc hào môn tích lũy qua nhiều thế hệ, quả thực không thể coi thường.
Trước đây nếu không phải để ổn định Lục Thành, ngay từ lần trước đến văn phòng anh ta, tôi đã nói lời chia tay rồi.
Mọi người đã giải tán, Phó Chiêu Niên đi vào, đưa cho tôi một hộp quà.
“Lúc chuyển nhà, người giúp việc tìm thấy, là hoa bất tử của em, tiện đường mang đến đây.”
Tôi cúi đầu nhận lấy, đó là năm đầu tiên tôi đến đây, tự mua quà sinh nhật cho mình.
“Cảm ơn.”
Sau này tôi có những món quà được tặng tận tâm hơn nên đã vứt nó sang một bên.
Quanh đi quẩn lại, nó lại về tay tôi, mà tôi cũng như thể đã trở về thời điểm mới xuyên sách.
Vội vã thoát khỏi một mối quan hệ, đơn độc không nơi nương tựa.
Thấy tôi không mấy hứng thú, Phó Chiêu Niên định xoa đầu tôi, tay giơ lên một nửa lại buông xuống.
“Chuyện của Lục Thành coi như anh có lỗi với em nhưng anh cũng coi như giúp em kịp thời cắt lỗ chứ?”
“Anh biết em đã nộp đơn xin đi hỗ trợ ở Châu Phi, chuyện này anh sẽ giúp em giấu kín, không để bất kỳ ai can thiệp.”
Tôi hơi ngạc nhiên nhưng anh ta lại xua tay, quay người rời đi.
Đi đến cửa, anh ta lại dừng lại.
“Tâm Nguyệt, Anh không biết mình có thể cứ vô vọng chờ đợi em mãi không.”
“Chỉ muốn em biết rằng, anh vô cùng chân thành, hết lòng mong em hạnh phúc.”
17.
Buổi tối tan làm, tôi thấy Lục Thành ở trước cửa căn hộ.
Anh ta toàn thân mùi rượu, đầu dựa vào cửa.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ta nghiêng đầu nhìn sang, có chút lấy lòng nói:
“Nguyệt Nguyệt, anh đã đuổi việc Chu An An rồi, sau này sẽ không bao giờ tiếp xúc với cô ta nữa, anh có ngoan không?”
Tôi không nói gì.
Anh ta từ từ đứng thẳng dậy, cười có chút thảm: “Nguyệt Nguyệt, em không yêu anh nữa sao?”
“Rõ ràng em từng dựa dẫm vào anh như vậy, từ khi nào thì em không yêu anh nữa?”
“Anh… anh biết Phó Chiêu Niên lại đi tìm em rồi, em có phải… có phải…”
Tôi nhìn đôi mắt anh ta, vẫn là dáng vẻ tôi thích.
Nhưng người đàn ông tôi từng thích như vậy, sao lại vì vài câu khiêu khích của người khác mà trở nên méo mó như vậy?
Rõ ràng là duyên phận không dễ có được nhưng lại náo loạn đến mức mất mặt như bây giờ.
Tôi khẽ thở dài: “Bắt đầu từ lúc anh nói, anh thấy ghê tởm khi em từng sống chung với người đàn ông khác năm năm.”
Lục Thành hơi sững sờ, trong mắt lộ ra vẻ hoang mang.
Tôi nhắc lại lần nữa: “Anh hỏi em từ khi nào không yêu anh nữa, chính là từ lúc đó. Tối hôm đó ở hộp đêm, em đã nghe thấy cuộc nói chuyện của các anh,”
“Lục Thành, với em, tình yêu vốn là chuyện dệt hoa trên gấm. Nhưng nếu bông hoa này đã mục nát từ gốc, em sẽ nhổ tận gốc.”
Lục Thành mím môi nhìn tôi một lúc, rồi dựa vào tường chậm rãi trượt xuống đất.
Anh ta che mặt, giọng nghẹn ngào: “Anh không khống chế được, Phó Chiêu Niên hiểu rõ mọi thứ về em, anh thực sự rất ghen tị với anh ta.”
“Anh nhìn thấy em, sẽ tưởng tượng ra cảnh hai người từng chung sống, em có nói chuyện với anh ta như vậy không, có làm những chuyện giống như vậy với anh ta không… Anh không dám gặp em.”
“Nhưng Nguyệt Nguyệt, anh đã thử rồi, lúc em không ở đó, anh ở bên ai, làm gì cũng đều nghĩ đến em. Anh nhìn người khác nhưng trong mắt cũng toàn là bóng dáng của em.”
“Anh yêu em Nguyệt Nguyệt…”
“Anh không biết mọi chuyện sao lại thành ra thế này…”
Tôi cúi đầu nhìn anh ta.
Là do tôi bị ảnh hưởng bởi thiết lập trong sách, đã gán cho anh ta bộ lọc “Nam phụ si tình”, tưởng tượng anh ta là một người đàn ông yêu tôi sâu đậm.
Giờ đi đến bước này, chẳng qua là do anh ta không đủ yêu, còn tôi thì chọn nhầm người.
“Lúc anh coi thường em, phản bội em, lợi dụng mẹ em để đối phó với em, không chỉ chà đạp tình yêu của em.”
“Anh cũng phản bội chính anh, người từng thật lòng yêu thương em.”
Lục Thành bật khóc nức nở.
Tôi mở cửa vào nhà, không để ý đến anh ta nữa.
18.
Những ngày tiếp theo, Lục Thành như thể bị mất việc, ngày nào cũng chạy đến bệnh viện.
Tôi bận đến mức chân không chạm đất, anh ta ngoan ngoãn đợi ở ngoài hành lang, chỉ tranh thủ nói với tôi vài câu.
Bất kể tôi có phớt lờ anh ta thế nào, anh ta vẫn có thể tự nói một mình.
Trên bàn làm việc, nước ấm luôn đầy, đến giờ ăn thì đặt đồ ăn cho tôi.
Có lúc gặp người già cần giúp đỡ, anh ta cũng sẽ đến giúp.
Đến nỗi các y tá ở trạm y tá đều đến khuyên tôi, cho anh ta một cơ hội nữa đi.
Khi tôi rất không kiên nhẫn đuổi anh ta đi, anh ta vẫn có thể cười nói: “Nguyệt Nguyệt, lúc em mới quen anh đã rất cảnh giác, phòng bị anh rất dữ.”
Anh ta đặt mình vào vị trí rất thấp, không chỉ ngăn cản người nhà họ Tâm đến làm phiền tôi, còn công khai thể hiện tình yêu trong giới.
Cẩn thận lại hèn mọn.
Anh ta đang bù đắp mọi thứ.
Cố gắng để tôi lần thứ hai mở lòng với anh ta.
Nhưng tôi chỉ thấy phiền phức.
Tôi ghét mọi tình tiết truy thê hỏa táng tràng không đúng lúc.
19.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đến ngày ông nội Lục tám mươi tuổi.
Lục Thành đối với tôi như thế nào thì tạm không nói tới, nhưng gia đình anh ta từ đầu đã rất tôn trọng và chân thành với tôi.
Họ đã nhiều lần bảo vệ tôi trong yến hội, nói với mọi người rằng nhà họ Lục coi trọng tôi và cuộc hôn nhân này như thế nào.
Tôi và Lục Thành đi đến ngày hôm nay cũng nên cho họ một lời giải thích.
Khi Lục Thành đến đón tôi, tôi không phớt lờ anh ta như trước.
Mà lên xe anh ta.
Lục Thành tưởng rằng đây là biểu hiện tôi tha thứ cho anh ta, anh ta thậm chí còn có chút lắp bắp.
“Nguyệt Nguyệt, em có phải…”
“Anh yên tâm, em sẽ không để anh khó xử nữa.”
“Anh…”
Tôi dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.