Nam Phụ Si Tình Là Em Trai Tôi - Chương 1
1.
Hôm em trai tôi đưa bạn gái về nhà, bố mẹ tôi cười đến mức không khép miệng lại được.
Nhưng khi vừa nhìn thấy Lục Thiên Thiên, tôi lập tức bừng tỉnh, ý thức được rằng chúng tôi đều là nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết.
Lục Thiên Thiên chính là nữ chính trong truyện, vì có vài nét giống với bạch nguyệt quang của nam chính nên bị anh ta coi như thế thân.
Thế thân yêu sai người, cam tâm chịu ngược cả thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng còn mang thai bỏ trốn.
Em trai tôi chính là kẻ si tình ngu ngốc, lặng lẽ ở bên bảo vệ nữ chính, nuôi con hộ người ta một cách miễn phí.
Sau khi cặp đôi chính đoàn tụ, tên nam chính bá đạo lạnh lùng, không biết trời cao đất dày kia khiến nhà tôi phá sản.
Còn nữ chính? Cô ta có lẽ không hề hay biết chuyện này, nhưng lại rất “đáng thương” mà bày tỏ sự đồng cảm với gia đình tôi.
Thật sự cảm ơn hai người nhé!
Tôi thu hồi dòng suy nghĩ, kéo em trai ra một góc, hỏi thẳng vào vấn đề:
“Hai đứa chính thức yêu nhau rồi à? Chị thấy Lục Thiên Thiên không có vẻ gì là nghiêm túc cả.”
Em tôi lập tức căng thẳng, mặt nặng như đeo chì: “Chị biết gì rồi?”
Tôi nhìn nó với ánh mắt vừa xót xa, vừa thất vọng, lại bất lực:
“Em là em trai của chị, một bác sĩ thiên tài, xứng đáng với người tốt hơn.”
Cảm ơn tác giả đã cho em trai tôi một sự nghiệp thành công, cũng may tôi cũng là một nữ tổng tài, đủ năng lực đấu với nam chính.
Chỉ tiếc rằng, em trai tôi, một mỹ nhân lạnh lùng lại cứ muốn kiên trì đi con đường của một nam phụ si tình:
“Cô ấy chính là người tốt nhất.”
Tôi trầm mặt xuống.
Theo như cốt truyện, lúc này Lục Thiên Thiên chỉ vừa mới phát hiện mình mang thai.
Tôi nhất định phải tận dụng thời gian, trước khi thiên tài ba tuổi nhận cha, phải nhanh chóng làm cho sự nghiệp phát triển mạnh hơn nữa, dùng thực lực nghiền nát nam chính để bảo vệ gia đình mình.
Thế là tôi mở rộng quy mô công ty, đồng thời dùng danh nghĩa cá nhân để đầu tư vào các dự án khởi nghiệp.
Ba năm sau, khi đứa bé thiên tài lên ba, tôi đã đạt được mục tiêu của mình.
Còn về phần em trai tôi, giống như nguyên tác, vẫn cứ si tình, đến danh phận bạn trai cũng không có.
Thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc Lục Thiên Thiên có điểm gì tốt?
Làm việc thì hậu đậu, suốt ngày gây chuyện, gặp rắc rối là chỉ biết khóc.
Nếu không có em trai tôi, cô ta còn chẳng nuôi nổi bản thân chứ đừng nói đến con trai.
Ba năm qua, bố mẹ tôi sau khi biết rõ mọi chuyện cũng thở dài, đồng ý để em trai tôi kết hôn với Lục Thiên Thiên, coi con trai cô ta như cháu ruột.
Nhưng tôi thì không phục.
Tại sao chứ?
2.
Nam chính Lệ Cảnh Thiên xuất hiện với phong thái vương giả, bá đạo.
Hắn tranh giành một dự án với tôi.
Hắn quá tự tin, tưởng rằng mình là ông hoàng thương giới, không gì là không thể.
Tôi liền cho hắn nếm mùi thất bại!
Hôm đó, vị hôn thê của Lệ Cảnh Thiên, Tô Chỉ Du đến tìm tôi.
Cô ta không vòng vo mà hỏi thẳng:
“Cô muốn gì mới chịu nhường dự án đó cho Cảnh Thiên?”
Không hiểu sao, tôi lại thấy bóng dáng em trai mình trên người cô ta.
Rõ ràng là một người phụ nữ ưu tú như vậy, nhưng lại sẵn sàng hi sinh tất cả vì nam chính.
Và kết cục cũng chẳng có gì tốt đẹp.
Tôi nheo mắt, khẽ nhếch môi hỏi ngược lại:
“Tô tiểu thư có muốn đi với tôi một chuyến không?”
“Tôi rất sẵn lòng.”
Quả nhiên, vì Lệ Cảnh Thiên, cô ta sẵn sàng làm mọi thứ.
Tôi lái xe đưa cô ấy đến trước một cửa hàng hoa nhỏ nằm trong khu thương mại sầm uất.
Tô Chỉ Du thoáng cau mày, giọng điệu mang theo sự khó chịu: “Cô đưa tôi đến đây làm gì?”
“Cô thấy cửa hàng hoa này thế nào?”
Cô ta nhìn quanh, đánh giá một lượt:
“Vị trí tốt, gần trung tâm thương mại và văn phòng, lượng khách không phải vấn đề. Về phần trang trí, phong cách cũng rất ổn.”
Tôi gật gật đầu: “Đúng vậy, tiền thuê mặt bằng và chi phí sửa chữa cũng không hề rẻ.”
Cô ta nhíu mày: “Đây là cửa hàng của cô?”
Tôi cười nhạt: “Là em trai tôi bỏ tiền ra mở cho một người bạn.”
Tôi ra hiệu cho cô ấy nhìn về phía người đang tưới hoa bên trong, Lục Thiên Thiên.
Tô Chỉ Du lập tức trợn tròn mắt: “Là cô ta?!”
Tôi nhếch môi, nhẹ giọng: “Lục Thiên Thiên sinh một đứa con trai, ba tuổi, là một hacker thiên tài, thông minh đến mức đáng sợ. Cô đoán xem, thằng bé là con của ai?”
Tô Chỉ Du sửng sốt.
Trước khi cô ta kịp bùng nổ, tôi mời cô ta đến quán cà phê đối diện nói chuyện.
Tôi kể lại sơ lược những gì đã xảy ra trong ba năm qua.
Tôi nói với cô ấy, mục đích của tôi là muốn cô ấy nhanh chóng kết hôn với Lệ Cảnh Thiên, như vậy mới có thể thúc đẩy Lục Thiên Thiên chấp nhận lời cầu hôn của em trai tôi.
Tô Chỉ Du im lặng nhìn tôi một lúc lâu, rồi bất ngờ bật cười:
“Cô nói ngược rồi. Cô muốn tôi khiến Lệ Cảnh Thiên phát hiện ra sự tồn tại của mẹ con Lục Thiên Thiên càng sớm càng tốt, để em trai cô từ bỏ cô ta nhanh hơn mới đúng.”
Tôi cong môi.
Không sai, tôi chính là muốn khóa chặt hai nhân vật chính lại với nhau.
Em trai tôi, tôi đã từng nghĩ đến chuyện từ mặt nó nhiều lần, nhưng bố mẹ tôi không đồng ý.
Còn Tô Chỉ Du, với điều kiện của cô ấy, tại sao lại phải bám vào Lệ Cảnh Thiên?
Cô ta nhìn tôi đầy ẩn ý: “Nếu những gì cô nói là thật… Nếu hắn ta có con riêng rồi, thì Lệ Cảnh Thiên còn xứng với tôi sao?”
Tôi vỗ tay khen ngợi.
Nếu em trai tôi cũng có giác ngộ như thế thì tốt rồi.
3.
Hai ngày sau, Tô Chỉ Du lại tìm tôi.
Cô ấy như biến thành một con người khác, khí chất sắc bén, toàn thân tỏa ra sự tự tin mạnh mẽ.
Cô ấy khẽ nhếch môi, giọng điệu chậm rãi nhưng đầy chắc chắn:
“Triệu tổng muốn tôi làm gì? Tôi có thể nhận được gì?”
Rất tốt, người trưởng thành nên nói chuyện bằng lợi ích.
Tôi hào phóng đáp:
“Thúc đẩy Lệ Cảnh Thiên và Lục Thiên Thiên đến với nhau, các dự án của Triệu thị, Tô tiểu thư cứ tùy ý chọn.”
Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân.
Chỉ cần có thể tránh khỏi kết cục bị nam chính đẩy đến phá sản, mất bao nhiêu, tôi cũng có thể kiếm lại gấp bội.
Tô Chỉ Du nhướng mày, ánh mắt thâm sâu:
“Triệu tổng, ý đồ của cô chắc chắn không đơn giản chỉ là làm bà mối, đúng chứ?”
Tôi cười nhẹ, giọng điệu đầy ẩn ý:
“Là có lợi cho Tô tiểu thư.”
Không có một kẻ nghịch thiên như Lệ Cảnh Thiên chèn ép, sản nghiệp nhà họ Tô cũng có thể phát triển tốt hơn.
Cuối cùng, chúng tôi đạt được thỏa thuận.
Chiều hôm đó, Tô Chỉ Du đến cửa hàng hoa của Lục Thiên Thiên mua hoa, tình cờ chạm mặt cô ta, cả hai đều vô cùng sửng sốt.
Tô Chỉ Du bắt đầu phát huy vai trò của một nữ phụ độc ác, chế giễu Lục Thiên Thiên là một kẻ thế thân thấp kém, không biết tự trọng.
Cô ấy ngang ngược ra lệnh cho Lục Thiên Thiên rời khỏi thành phố, đừng bao giờ xuất hiện nữa.
Lục Thiên Thiên mắt đỏ hoe, đứa trẻ ba tuổi thiên tài của cô ta lập tức đứng chắn trước mặt mẹ.
Cuối cùng, em trai tôi nhận được cuộc gọi từ nhóc con đó, vội vàng lao đến, đuổi Tô Chỉ Du đi.
Tô Chỉ Du vừa rời khỏi cửa hàng hoa đã lập tức gọi cho tôi.
Cô ấy cười khẩy:
“Triệu tổng, em trai cô đúng là một kẻ si tình điên rồ, tình nguyện nuôi vợ con hộ người ta mà không cần danh phận sao?”
Tôi khẽ giật khóe môi:
“Chừa chút thể diện cho nó đi, dù gì cũng là em trai tôi.”
Dù không muốn thừa nhận, nhưng ngoài việc rơi vào lưới tình với nữ chính khiến đầu óc trở nên hồ đồ, thì những lúc khác, em trai tôi vẫn là một người rất bình thường.
Chúng tôi tán gẫu qua điện thoại một lúc.
Tô Chỉ Du bỗng ngập ngừng:
“Cô thực sự định tìm người đến cửa hàng hoa gây chuyện?”
Tôi sửa lại lời cô ấy:
“Là cô tìm người.”
Không có một nữ phụ độc ác ra sức quấy phá, thì làm sao có thể đẩy nhanh tiến độ tình cảm của nam nữ chính?
Vì vậy, khi vài tên lưu manh đến cửa hàng gây sự, vô tình buột miệng nhắc đến hai chữ “Tô tiểu thư”, Lục Thiên Thiên lập tức đi tìm Lệ Cảnh Thiên.
Nghe nói cô ta nghiêm nghị chỉ trích hắn:
“Giữa chúng ta đã không còn liên quan gì, quản chặt người phụ nữ của anh đi, đừng có đến gây phiền phức cho tôi!”
4.
Không lâu sau, tôi và Tô Chỉ Du ngồi trong quán cà phê đối diện cửa hàng hoa, thờ ơ quan sát nam nữ chính cùng đứa trẻ thiên tài của họ đang giằng co căng thẳng.
Cũng vẫn là mấy lời cũ rích:
“Em tưởng em có thể trốn thoát khỏi anh sao?”
“Anh lạnh lùng vô tình, anh ngang ngược vô lý!”
Tôi quay sang Tô Chỉ Du:
“Thấy thế nào?”
Cô ấy không trả lời mà hỏi ngược lại:
“Cô lại không gọi em trai mình đến để tận mắt chứng kiến sao?”
Tôi nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên đáp:
“Chưa đến lúc để nó xem.”
Và quả nhiên, em trai tôi chỉ tình cờ bắt gặp họ một tuần sau đó.
Lúc này, nam nữ chính không còn giằng co nữa, mà đã ôm nhau thật chặt.
Lệ Cảnh Thiên bá đạo ôm lấy Lục Thiên Thiên bằng một tay, tay còn lại bế đứa trẻ, tuyên bố chủ quyền ngay trước mặt em trai tôi.
Sau khi Lệ Cảnh Thiên đưa hai mẹ con rời đi, em trai tôi ngồi thẫn thờ trong cửa hàng hoa, trông như thể cả thế giới của nó vừa sụp đổ.
Tôi bước vào, mở ngăn kéo, bật máy tính trên quầy thu ngân, mà nó cũng chẳng buồn để ý.
Tôi lấy thứ mình cần rồi xoay người rời đi.
Trước khi đi, tôi chỉ để lại một câu:
“Hôm nay mẹ đích thân vào bếp nấu món cua ngâm rượu mà em thích, nhớ về ăn tối đúng giờ.”
Sau đó, tôi nhờ luật sư gửi một bản kê khai chi tiết đến Lục Thiên Thiên, yêu cầu hoàn trả toàn bộ số tiền mà em trai tôi đã chi cho cô ta.
Từ viện phí của đứa trẻ, học phí hacker của thiên tài ba tuổi, đến tiền thuê cửa hàng và chi phí sửa chữa, ngoại trừ quà tặng và sinh hoạt phí, tất cả những khoản chi lớn có hóa đơn, tôi đều liệt kê ra đầy đủ.
Giữa em trai tôi và Lục Thiên Thiên chưa từng có quan hệ yêu đương, vậy dựa vào đâu mà nó phải chi trả một khoản tiền khổng lồ như vậy cho cô ta?
Hơn nữa, đồng hồ Tag Heuer mà em trai tôi tặng cô ta năm ngoái, tôi cũng không yêu cầu hoàn lại.
Ngày hôm sau, Lục Thiên Thiên tìm đến tận nhà chúng tôi.
Trước mặt tôi và ba mẹ, cô ta ném một tấm thẻ ngân hàng vào người em trai tôi, tức giận nói:
“Không ngờ anh lại là loại người như vậy! Tôi đã nhìn thấu anh rồi!”
Em trai tôi hình như định nói gì đó, nhưng khi trông thấy chiếc xe sang trọng của Lệ Cảnh Thiên đỗ ở không xa, cuối cùng chẳng nói được lời nào.
Mẹ tôi thay nó nhận lấy tấm thẻ, lập tức chuyển toàn bộ số tiền trong đó vào tài khoản của mình.
Sau đó, em trai tôi quay sang chất vấn tôi:
“Là chị làm đúng không?”
Tôi nhún vai, điềm nhiên nói:
“Nếu hai người thật sự có quan hệ yêu đương, dù chỉ một ngày, tôi cũng sẽ không làm vậy.”
Điều khiến tôi ngạc nhiên là lần này, nó không hề mắng tôi là kẻ lạnh lùng vô cảm, cũng không trách tôi chỉ biết tiền bạc, mà chỉ im lặng bước vào phòng.
Khoảng nửa tiếng sau, nó ôm một đống đồ ra ném vào thùng rác.
Tôi tò mò liếc nhìn, thấy trong đó có một cái kẹp cà vạt cũ kỹ và vài bức tranh trẻ con nguệch ngoạc.
Tôi tặc lưỡi.
Cuối cùng cũng hiểu vì sao em trai tôi cứ mãi cố chấp với Lục Thiên Thiên.
Những thứ này… sao có thể vứt đi được?
Dĩ nhiên là phải trả lại cho chủ nhân của nó rồi.
Không biết Lệ Cảnh Thiên khi nhìn thấy chúng sẽ có cảm nghĩ gì đây?