Năm 89 Tuổi, Tôi Tái Sinh Sau Khi Chồng Giả Chết - Chương 2
4
“Mạn Trinh Giản Mạn Trinh”
“Ba chồng con ngã từ sườn núi xuống mau qua xem ”
Tôi vội vã vứt cái cào phân chạy theo làng đến báo tin
Cha Cố khiêng đến phòng y tế thôn là máu đã hôn mê bất tỉnh
Thầy thuốc trong thôn lắc đầu: “Không thể chữa ở đây chuyển lên bệnh viện huyện”
Mẹ Cố ôm mặt nức nở
“Trời ơi là trời khổ thế chứ Sao ngã đập trúng đầu cơ chứ”
Tôi lên tiếng trấn an: “Mẹ đừng nữa Mẹ chăm sóc ba con về nhà thu dọn đồ cần dùng lấy thêm vài bộ quần áo Chúng gặp ở đầu làng”
Với tình trạng của cha Cố chắc chắn nhập viện
Tôi vội vã chạy về nhà thu dọn đồ đạc tiện tay lấy từ trong sổ danh bạ của cha Cố mảnh giấy ghi số điện thoại của Cố Đình Tông
Nhờ làng giúp đỡ cuối cùng cũng đưa cha Cố lên bệnh viện huyện
Cha Cố hôn mê suốt hai ngày đến ngày thứ ba mới tỉnh
ông thể chuyện chỉ phát những tiếng rên ú ớ rõ ràng
Bác sĩ ông chấn thương đầu nhiều vết thương cơ thể nếu điều trị thể sẽ liệt giường suốt quãng đời còn
Mẹ Cố đau đớn đến mức suýt ngất
Bà liên tục kêu trời trách đất miệng lẩm bẩm nào là quả báo nào là nghiệt duyên
Tôi cũng rơi nước mắt tỏ vẻ đau lòng
Những điều bất công thế gian quá nhiều quả báo là một khái niệm quá xa vời
Ông trời thời gian xử lý hết mọi oan trái
Vậy nên quả báo của Cha Cố là do tự tay ban cho
Kiếp ông cố tình lăn từ sườn núi xuống chỉ trật chân nhưng loan tin là gãy chân cần tĩnh dưỡng cả trăm ngày
Mấy ngày đó Mẹ Cố cũng giả bệnh than đau đầu liệt giường khiến ở chăm sóc lỡ mất cơ hội lên đường nhập học
Kiếp khi ông diễn vở kịch cũ đã đặt những tảng đá mà ông đã di chuyển
Vậy nên khi ông lăn xuống đầu đập thẳng những tảng đá đó
Chắc chắn ông thể ngờ rằng chỉ một đêm những tảng đá về đúng vị trí cũ
Lần thương thế của ông nặng hơn kiếp nhiều viện suốt bảy ngày mới xuất viện
May mà họ hàng làng xóm quyên góp giúp đỡ gia đình mới chật vật chống đỡ qua cơn khó khăn
Cha Cố đã liệt trở thành một kẻ vô dụng
Chỉ trong vòng nửa tháng gia cảnh ngày càng bần hàn khốn khó
Mẹ Cố ngày nào cũng lóc thở dài luôn miệng than thở:
“Trời ơi cuộc sống nông nỗi …”
Người thân trong họ đến thăm Cha Cố ngay mặt mọi Mẹ Cố quỳ xuống cầu xin
“Tiểu Mạn mẹ cầu con đừng học nữa Mẹ một thân một làm thể chăm sóc ba con nổi”
“Con ở nhà giúp mẹ chăm sóc ba … Nếu con nhường suất học đại học thể bán cho khác lấy tiền chữa bệnh cho ba con”
Có phụ họa:
“Là con dâu hiếu thảo với cha mẹ chồng là điều quan trọng nhất”
Lại kẻ sợ rời khỏi nhà về nữa giọng điệu kích động:
“Bỏ mặc cha mẹ chồng để học chẳng quá bất hiếu ”
Tôi im lặng hề nhượng bộ
thím hai của Cố Đình Tông dậy chỉ tay mặt mắng xối xả:
“Cố Đình Tông đã hy sinh vì nước
Là vợ góa của nó thay vì yên phận ở nhà chăm sóc cha mẹ chồng cô còn mơ tưởng thi đại học”
“Tôi thấy cô chẳng học mà là trường để quyến rũ đàn ông thì ”
Tôi ngước mắt thấy đội trưởng thôn đã ngay ngoài cửa
Tôi bình thản đối diện với thím hai của Cố Đình Tông nhạt:
“Thím thế … chẳng lẽ là vì chính thím cũng suy nghĩ đó ”
Sắc mặt thím hai tái mét tức giận quát lên:
“Mày bậy cái gì thế hả”
Tôi buồn để ý đến bà mà sang Mẹ Cố
Chỉ một câu của bà mà đã dẫn theo cả một đám họ hàng mặt đấu đá thay bà
Rõ ràng bao nhiêu năm qua trong mắt bọn họ vẫn là ngoài
Tôi chậm rãi lên tiếng:
“Mẹ mẹ cũng nghĩ như ”
Mẹ Cố vội vàng xua tay luống cuống phủ nhận:
“Không Mẹ biết con loại đó”
Tôi nhạt
“Mẹ biết là ”
“Từ đến nay con từng ý định bỏ rơi mẹ và ba”
“Bởi vì con đã quyết định…”
“Sẽ đưa hai cùng đến Đế Kinh với con”
5
“Cái gì”
Mẹ Cố dám tin tai
Lúc đội trưởng thôn bước
Nhìn đám đông náo loạn ông sa sầm mặt giọng điệu nghiêm nghị:
“Tiểu Mạn đã thủ tiết vì Đình Tông suốt bảy năm trời con của nó thế nào các chẳng lẽ biết”
“Nó là sinh viên đại học đầu tiên của thôn Ai còn dám nó thì đừng trách đội trưởng thôn sẽ nể tình nữa”
Thím hai của Cố Đình Tông lập tức cúi đầu co rút như con chim cút lặng lẽ nép đám đông
Đội trưởng thôn đưa ba tấm vé tàu cho
“Chú đã cố hết sức chỉ mua hai vé giường thôi”
Nhìn tấm vé mỏng manh trong tay kìm mà đỏ hoe mắt
Đây chỉ là tấm vé đến Đế Kinh mà còn là chìa khóa mở một cuộc đời mới của
Tôi cúi đầu cảm kích:
“Cảm ơn chú như là đã giúp chúng con nhiều Hai vé giường là lắm ”
Đội trưởng thôn một bà con làm việc đường sắt đã nhờ ông giúp mua ba tấm vé tàu Đế Kinh
Con gái của đội trưởng thôn là thứ hai trong thôn thi đỗ đại học còn là trường sư phạm ở tỉnh lỵ
Trước đây chính đã giúp cô ôn luyện
Bởi đây là món nợ nhân tình mà họ thiếu
Mẹ Cố mừng lo chần chừ hỏi:
“Đến Đế Kinh chúng sẽ ở Không tem lương thực chúng lấy gì để ăn”
Tôi trấn an bà:
“Bạn con đã giúp con thuê một phòng gần trường Khi nhập học mỗi tháng con sẽ trợ cấp cộng thêm việc làm thêm kiếm chút tiền chắc chắn đến mức để ba mẹ đói”
“Mẹ Đình Tông đã chết bây giờ ba cũng thành thế con làm thể bỏ mặc hai ”
“Bác sĩ ở Đế Kinh giỏi hơn nhiều biết ba vẫn còn cơ hội chữa trị”
Nghe Mẹ Cố gật đầu lia lịa:
“ đúng lên thủ đô hơn còn thể chữa bệnh cho ba con nữa”
Chưa đầy nửa ngày cả thôn đều biết chuyện sẽ đưa cha mẹ chồng cùng đến Đế Kinh
Đội trưởng thôn khéo léo bao lâu tin tức đã lan đến tận công xã thậm chí còn khiến cán bộ huyện biết chuyện
Huyện cử đến thăm hỏi còn gọi cả phóng viên xuống phỏng vấn
Một phóng viên vác máy ảnh chụp hình “gia đình ba ” của chúng
Cha Cố rên ư ử Mẹ Cố thì lo lắng yên
Cán bộ phụ nữ nắm lấy tay Mẹ Cố khen ngợi:
“Chị dâu nhà chị một cô con dâu đấy”
“Chúng định lấy đồng chí Giản làm hình mẫu cho huyện Một phụ nữ cần cù hiếu thuận thế thật hiếm cô chính là tấm gương của chúng ”
“Chị lên chút bức ảnh sẽ đăng báo đấy”
Mẹ Cố gượng gạo nặn một nụ
Sau đó huyện và công xã mỗi nơi gửi một khoản tiền trợ cấp tổng cộng gần hai trăm đồng
Số tiền giải quyết cho ít phiền phức
Khi cán bộ hỏi còn khó khăn gì khác nghiêm túc :
“Đình Tông mất tích đã lâu sống chết rõ Nếu tổ chức thể giúp đỡ xin hãy để ý tin tức của ”
Nghe đến đây Cha Cố đột nhiên kêu ú ớ phản ứng dữ dội
Tôi rưng rưng nước mắt giọng nghẹn :
“Anh đã chiến đấu vì nhân dân Nếu thực sự đã hy sinh thì cũng nên để tro cốt về quê để thân thể an lòng”
Vị lãnh đạo gật đầu chắc chắn:
“Đồng chí Giản cứ yên tâm tổ chức nhất định sẽ hết sức tìm kiếm tin tức”
Sau khi cán bộ rời Mẹ Cố lập tức đóng kín cửa lén lút lục tung cả căn phòng
Từ trống nơi cửa sổ loáng thoáng tiếng bà tức giận quát tháo:
“Rốt cuộc ông để nó ở Rốt cuộc giấu nó ở hả”
Cha Cố chỉ thể rên rỉ ú ớ cách nào trả lời
Tôi thò tay túi áo lấy mẩu giấy ghi số điện thoại của Cố Đình Tông lạnh nhạt ném lò lửa bếp
Chỉ trong chớp mắt ngọn lửa liếm qua thiêu rụi tất cả thành tro bụi
6
Trước đây đã từng bình chọn là tấm gương phụ nữ trong huyện nay báo chí tuyên truyền mạnh mẽ danh tiếng lan rộng trở thành nổi tiếng trong huyện
Ngày dẫn cha mẹ chồng đến Đế Kinh nhập học nhiều đến tiễn đưa
Nhờ bài báo đưa tin một bụng trong huyện đã chủ động đổi cho chúng một vé giường nhờ cần chen chúc trong khoang ghế cứng chật chội
Đoàn tàu màu xanh chầm chậm lăn bánh
Nhìn thị trấn dần dần lùi xa trong lòng cũng ngày càng trở nên thanh thản
Cố Đình Tông cha mẹ ai nấy tự hiếu thuận
Anh chịu đến núi thì sẽ mang cả ngọn núi đến cho
Người đến đón chúng ở ga Đế Kinh chính là Trần Hải Triều học trò mà cha từng đắc ý nhất
“Mạn Trinh… em vất vả ”
Tôi chạm nhẹ mặt —
Làn da thô ráp áo vải sẫm màu dấu vết của những năm tháng lao động quần quật ở thôn quê
Trông bây giờ chắc lắm nhỉ
Tôi khẽ dịu dàng đáp:
“Anh Hải Triều làm phiền ”
“Không gì phiền cả Em gọi đúng lúc lắm nếu chậm thêm một chút lẽ đã rời khỏi Đế Kinh ”
Cha mẹ đã qua đời nếu sự giúp đỡ của e rằng còn tốn nhiều công sức
Căn phòng thuê cho chúng cách trường chỉ mười phút bộ
Sau khi sắp xếp thỏa tiễn cửa
“Anh Hải Triều em những căn nhà chiếm dụng khi giải oan sẽ trả cho chủ cũ Anh thể giúp em hỏi thăm xem nhà của ba mẹ em hy vọng lấy ”
Trước đây đã từng trong nhật ký của Cố Đình Tông giả danh đã qua đời lợi dụng danh nghĩa chồng để thừa kế tứ hợp viện của cha —một căn nhà vị trí vô cùng đắc địa
Không biết bây giờ gia đình ba của Cố Đình Tông còn đang sống trong căn nhà vốn thuộc về
Trần Hải Triều trầm giọng:
“Trước khi em đến đã nhờ dò la Có tin gì sẽ báo ngay”
Tôi gật đầu: “Vâng cảm ơn ”
Anh thật lâu thở dài một tiếng:
“Em lẽ nên gọi điện cho sớm hơn”
Lịch sử xoay vần cuốn theo biết bao điều bất đắc dĩ
Trước khi qua đời cha đã cắt đứt bộ liên hệ với bên ngoài còn căn dặn kỹ lưỡng:
“Trừ khi dồn đến đường cùng tuyệt đối liên lạc với thân bạn bè”
Suốt bao nhiêu năm qua từng chủ động báo tin cho bất kỳ ai
Nếu nhờ sống e rằng đời cũng dám liên lạc với bất kỳ quen nào
Trần Hải Triều rút từ trong ngực một phong bì dày đưa cho
Tôi hiểu đó là gì
“Không cần em tiền ”
Chỉ cần đối chất rõ ràng với Cố Đình Tông trút bỏ gánh nặng từ cha mẹ chồng cộng thêm trợ cấp từ trường học thể tự lo cho
Tôi kiên quyết từ chối cuối cùng cũng đành thôi
Sau khi tiễn Trần Hải Triều cửa đụng ngay Mẹ Cố
Bà đó ánh mắt đầy cảnh giác giọng điệu chất vấn:
“Tiểu Mạn thật với con là quan hệ gì”
Trong lòng Mẹ Cố dù con trai bà đã tái hôn nhưng cái danh con dâu của vẫn thể quan hệ với bất kỳ đàn ông nào khác
Kiếp cũng
Năm hơn ba mươi tuổi đội trưởng thôn từng giới thiệu cho một đàn ông
chỉ gặp mặt một lần Cha Cố và Mẹ Cố đã sức phá rối khiến hôn sự thành
Tôi lạnh nhạt hỏi :
“Mẹ nghĩ chúng con quan hệ gì”
Mẹ Cố trừng mắt:
“Con là vợ của Đình Tông Nhớ lấy thân phận của đừng làm gì bôi nhọ danh dự của nó”
Tôi thẳng mắt bà chậm rãi cất giọng:
“Mẹ cứ yên tâm”
“Con cũng mong rằng…”
“Dưới âm phủ Cố Đình Tông cũng sẽ nhớ kỹ thân phận của …”
“Đừng làm chuyện gì với Giản Mạn Trinh ”
Sắc mặt Mẹ Cố tái mét ngay lập tức