Mưu Cục Giang Gia - Chương 4
Chưa đến nửa ngày tin Trình Tử Nhạc đã đến Bùi Chinh liền yên nổi lập tức bước viện của
“Tỷ tỷ bằng để làm phu quân của ngươi thế nào”
Hắn bất ngờ nắm lấy tay ánh mắt sâu xa:
“Một là vốn dĩ thích tỷ tỷ hai là thể giúp tỷ chặn miệng đời”
Cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay truyền đến khiến cả nổi da gà
Như thể một con rắn băng giá đang quấn quanh cổ tay
Ta giả vờ do dự chậm rãi : “Để suy nghĩ đã”
Thấy từ chối ngay Bùi Chinh cũng thức thời rời
Ngày hôm đồng ý với
“Đã đính thân một tín vật đính ước”
Ta đưa mắt về phía ngọc bội treo bên hông
Bùi Chinh nở nụ nhưng trong đáy mắt hề ý :
“Ánh mắt tỷ tỷ tệ Đây là di vật của mẫu thân luôn mang theo bên từ nhỏ đến giờ”
Ta duyên giọng điệu ngọt ngào:
“Vậy ngươi cho cho”
Hắn ngẩn nhưng vẫn đặt ngọc bội tay giọng đầy sủng nịch:
“Tỷ tỷ đã tất nhiên sẽ cho”
Ngay khoảnh khắc cầm ngọc bội trong tay biết kế hoạch của đã thành công
Ta đã tốn biết bao nhiêu tâm sức chỉ để tín vật
Hắn “một mũi tên trúng hai đích” nhưng biết rằng—”bọ ngựa rình ve chim sẻ chực lưng”
Tin tức và Bùi Chinh đính thân nhanh chóng lan truyền khắp thành
Hôn kỳ định ba tháng
Sau khi đính thân bắt đầu dẫn Bùi Chinh làm quen với chuyện làm ăn của Giang gia
Hắn đặc biệt quan tâm đến tuyến đường thủy
Ta khẽ chỉ tay về phía kho hàng:
“Đầu năm chúng còn vận chuyển lương thực lên kinh thành Đến lúc đó ngươi sẽ nhiều việc để làm ”
Ánh mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ giọng điệu ôn nhu:
“Có thể giúp đỡ Thanh nhi là vinh hạnh của ”
9
Tin tức và Bùi Chinh đính thân cuối cùng cũng truyền đến tai Tống Mạn Nhi
Nàng như mất trí lao thẳng đến Giang phủ ánh mắt căm hận đến mức thể giết chết cả nghìn lần
Nàng gào lên:
“Giang Thanh cái gì ngươi cũng cướp của ”
“Rõ ràng Bùi lang và tâm đầu ý hợp tại ngươi cứ chen ”
“Ngươi dựa quyền thế ép buộc một kẻ yêu ngươi thành thân ngươi đáng thiên hạ phỉ nhổ”
“Rõ ràng là đã cứu mà ngươi ngang nhiên cướp công Đồ tiện nhân”
Nhìn bộ dạng điên cuồng của Tống Mạn Nhi vẻ như Bùi Chinh từng cho nàng biết thân phận thật sự của cũng chẳng tiết lộ kế hoạch của
Đây quả thực giống với kiếp khi bọn họ một lòng tin tưởng lẫn
Ta yên lạnh lùng nàng chửi rủa đến khi nàng dần mất khí lực mới đưa tay nắm cằm nàng ép nàng ngẩng đầu lên
Vết sẹo trán nàng lộ rõ một nữ nhân ngu tự cao tự đại
Ta nhạt giọng chậm rãi nhưng mang theo uy hiếp:
“Nếu ngươi thực sự tư tình với Bùi Chinh đáng lẽ nên đến tìm đúng ”
“Ngươi đến tìm chẳng qua là vì xem cũng là nữ nhân nghĩ rằng dễ ức hiếp giống ngươi”
Từng chữ từng câu của như từng nhát dao đâm thẳng lòng nàng
Nàng nghẹn lời phản bác
Chỉ đầy nửa tuần trà Bùi Chinh đã gọi về phủ
Hắn hề vẻ chột từ cửa sải bước đến bên cạnh thậm chí thèm liếc Tống Mạn Nhi vẫn đang bệt đất
Hắn ôn hòa giọng điệu dịu dàng như đang dỗ dành :
“Tỷ tỷ ai khiến tỷ tức giận ”
Ta đáp chỉ bày vẻ mặt giận dỗi
Trên đường về hẳn là đã báo cho biết bộ sự việc
Bùi Chinh giữa quyền lực và mỹ nhân ngươi sẽ chọn điều gì
Tống Mạn Nhi đến thảm thương từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống liên tục
Nàng kéo tay run giọng :
“Bùi lang với Ta tin khi đến nha môn Giang Thanh còn thể dùng quyền thế đè ép khác”
“Ta tin chắc chắn là ép buộc”
Ta vẻ đau lòng giọng chất chứa bi thương:
“Bùi Chinh nàng thật Nếu thực sự đã chia rẽ một đôi tình nhân thì hôn ước lập tức hủy bỏ mời ngươi dẫn nàng rời khỏi Giang phủ ngay”
Lời Bùi Chinh lập tức thẳng nghiêm mặt :
“Ta với vị cô nương chỉ hai lần gặp gỡ Hơn nữa nàng nhiều lần thất lễ với thê tử cưới của thấy nên giao nộp lên quan phủ xử lý thì hơn”
“Không thể nào”
Tống Mạn Nhi như thể mất hết lý trí hét lên gần như lạc giọng:
“Bùi lang đã chỉ yêu một mà”
“Ta tận mắt thấy …”
“Chát”
Một cái tát giáng thẳng xuống mặt nàng
Tống Mạn Nhi đánh ngã xuống đất miệng phun một búng máu trong đó còn lẫn cả mảnh răng
Là Bùi Chinh tay
Giọng của lạnh lẽo vô tình:
“Đừng để nàng ở đây nhảm làm loạn thanh danh Kéo xuống ”
Người của lập tức kéo nàng nàng dù giãy giụa cũng thể thoát
Sau khi tất cả rời Bùi Chinh quỳ một chân mặt nhẹ giọng :
“Tỷ tỷ đừng vì những đó mà ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ”
Ta giả vờ bật nhưng trong lòng lạnh lẽo đến thấu xương
Đối với tình yêu mỹ nhân đều chẳng quan trọng bằng quyền lực
Càng gần đến Tết Bùi Chinh càng bận rộn ban ngày hầu như thấy bóng dáng
Ta cũng rõ đã dỗ dành Tống Mạn Nhi thế nào nhưng theo tin tức thăm dò hai bọn họ hòa hảo như từng chuyện gì xảy
Theo quỹ đạo của kiếp chính trong cung yến mừng năm mới sẽ giết ngược kinh thành cuối cùng thuận lợi leo lên ngôi vị hoàng đế
Đêm Tiểu niên Tiểu Viên hớt hải chạy báo tin:
“Tiểu thư Bùi công tử mất tích Đã tìm khắp thành nhưng thấy bóng dáng”
Ta hề hoảng hốt chỉ bình tĩnh nhấc bút một bức thư cẩn thận niêm phong từng lớp
“Dùng tuyến đường bộ nhanh nhất đưa thư đến chỗ Trình Tử Nhạc Nói với — đã xuất phát”
Ngẩng đầu lên bầu trời đêm pháo hoa rực rỡ tỏa sáng lóa mắt
Bùi Chinh tặng ngươi một trận vạn tiễn xuyên tâm hy vọng ngươi thích nó
Nửa tháng đã phái Trình Tử Nhạc mang theo ngọc bội của Bùi Chinh lên đường đến kinh thành
Một bình thường thể diện kiến Tam hoàng tử nhưng với tín vật thân cận của Bùi Chinh tất cả đều rõ ràng cần thêm lời nào
10
là oan gia ngõ hẹp
Đêm giao thừa giữa phố phường náo nhiệt chạm mặt Tống Mạn Nhi
Nàng còn mặc y phục của nữ nhân nông thôn nữa lưng là Tống Doanh Nhi đang ôm theo mấy bọc đồ lớn nhỏ
Nàng vỗ tay hai cái lập tức mấy tên hắc y nhân từ mái nhà nhảy xuống bao vây chặt lấy
“Giang Thanh hôm nay chúng sẽ tính cả nợ cũ lẫn nợ mới”
Ta nhếch môi khinh miệt:
“Ngươi đang đến cái tát của Bùi Chinh ”
Bị chọc đúng chỗ đau khuôn mặt nàng đỏ bừng vì tức giận:
“Ngươi đừng tưởng thực sự yêu ngươi Ngươi chẳng qua chỉ là bàn đạp của ”
“Hắn chỉ giả vờ đối với ngươi để kinh thành mà thôi”
“Ngươi là một nữ nhân độc ác đáng chết ở đây”
Ta lạnh lùng vỗ tay hai cái châm biếm:
“Các ngươi thật đúng là biết hổ Một đám tham lam tuyến đường thủy của Giang gia cuối cùng trở mặt cắn ngược Ngay cả chó hoang ven đường cũng còn lương tâm hơn các ngươi”
Rồi lạnh quét mắt đám sát thủ:
“Động thủ Ta cũng xem ám vệ mà Bùi Chinh để cho ngươi lợi hại đến ”
Đám ám vệ đúng là chút bản lĩnh nhưng thể nào chống cấm quân của Tam hoàng tử
Một trong số đó cung kính cúi chào :
“Giang tiểu thư cảm ơn đã làm mồi nhử nếu chúng đã thể bắt bọn chúng dễ dàng như ”
Ta đưa tay chỉ về phía Tống Mạn Nhi giọng thản nhiên như thể đang bàn về thời tiết:
“Nếu cảm tạ thì bẻ gãy chân nàng ném đường ”
Rồi Tống Doanh Nhi
Nàng hề cầu xin tha cho tỷ tỷ mà chỉ im lặng rơi nước mắt
lần trong mắt chỉ khoái cảm của sự trả thù
Sau lưng từng tiếng kêu gào thảm thiết vang lên ngớt
Còn coi như thấy gì
Từ đây đảng phái của Ngũ hoàng tử xóa sổ
Trình Tử Nhạc mặt giọng kiên định:
“Không phụ sự ủy thác của cô nương Bùi Chinh còn kịp tiến kinh thành đã vạn tiễn xuyên tim”
Ta hài lòng
So với một phu quân càng cần một cộng sự đáng tin cậy hơn
Đầu xuân quan phủ gửi tin đến:
Kẻ thực sự sát hại Giang Dự đã tìm
Có nhân chứng khẳng định khi chết Giang Dự từng xô xát với Tống Mạn Nhi và Bùi Chinh
Nhân chứng đủ vật chứng đủ nha môn lập tức áp giải Tống Mạn Nhi lên công đường triệu đến đối chất
“Người chết Giang Dự khi mất từng xảy xung đột với Tống Mạn Nhi ”
Ta bình thản đáp:
“Có Khi đó ngay cửa Giang phủ mọi đều tận mắt chứng kiến”
“Tống Mạn Nhi từng thù oán với Giang phủ ”
Ta khẽ:
“Có lẽ Tống cô nương là kẻ đố kỵ với giàu chăng”
Tống Mạn Nhi hét lên nhưng quan sai lập tức ấn xuống đất
Nàng gào rú điên cuồng:
“Thả Các ngươi biết là ai ”
“Ta là phi tử của Ngũ hoàng tử Đợi về các ngươi sẽ ai thoát khỏi ”
nàng quên mất một chuyện—Ngũ hoàng tử mãi mãi thể về nữa
Sau khi đánh gãy chân Tống gia cũng đến đón nàng về
Bọn họ cần một phế nhân chỉ biết ăn bám
Nàng lê lết phố xin ăn qua ngày
Lâu dần ngay cả đầu óc cũng trở nên bất
Khi cúi nàng lần cuối chỉ nhẹ giọng với quan phủ:
“Tất cả đều nhờ đại nhân làm chủ”
Hậu quả của nàng còn bận tâm nữa
Giang gia sắp mở một cục diện mới
Tam hoàng tử đã gửi đến một lễ vật để cảm tạ
Lần sẽ mượn gió đông mà bay lên thật cao