Mưu Cục Giang Gia - Chương 3
6
Đầu tháng Lạc Thành đón trận bão tuyết đầu tiên
Như thường lệ mỗi năm mở kho phát cháo
Những bách tính cô quả phát ba đấu gạo tàn tật bệnh tật cũng ba đấu còn mỗi hộ dân nhận một đấu gạo Đồng thời còn cho dựng một gian lều tránh gió ngay cửa thành nấu cháo trắng miễn phí phát cho dân nghèo
Ta đích thân trông coi ở lều phát cháo dù là mùa đông giá rét nhưng trán vẫn lấm tấm mồ hôi
Bùi Chinh bưng chén nước đến mặt : “Hà tất đích thân làm những chuyện Nàng nghỉ làm thay cho”
Ta lắc đầu mỉm từ chối Nếu tự làm thì thể thu phục lòng dân
Cũng chẳng trách kiếp đuổi khỏi kinh thành
Đến ngày thứ ba phát cháo Tống Mạn Nhi xuất hiện
Nàng đội một chiếc mũ lông cáo càng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn thêm phần thanh tú
Ánh mắt nàng đầy căm tức nghiến răng : “Giang Thanh ngươi cố tình đặt lều phát cháo ở đây chẳng là để phá hoại việc làm ăn của ”
Ta nhướng mày chậm rãi đáp: “Tống cô nương đùa phát cháo thì liên quan gì đến việc làm ăn của ngươi chứ”
Dĩ nhiên câu là giả dối
Ta cứ tưởng từ chuyện ở y quán lần nàng sẽ còn đủ bạc để tiếp tục kinh doanh Không ngờ nàng mở một quán cháo ở mười dặm ngoài cửa thành
Tuy làm ăn phát đạt gì nhưng cũng đến mức ế ẩm
Người thường nương tay với kẻ khác chính là tàn nhẫn với chính Kiếp đã chết một lần lòng từ bi sớm đã xé xác mười tám tầng địa ngục
Ta nhạt: “Chi bằng để bà con quanh đây phán xét một chút”
Nghe dân chúng xung quanh lập tức lao nhao chỉ hận thể phun nước bọt mặt Tống Mạn Nhi
Dù chẳng ai lợi ích của xâm phạm cả
“Con nha đầu tâm địa thật đen tối buôn bán đổ cho khác”
“Giang tiểu thư là Bồ Tát tái thế thể kẻ tiểu nhân như ngươi vu hãm ”
“Cút Đừng làm phiền Giang tiểu thư nữa”
Tống Mạn Nhi mắt đỏ bừng trừng trừng : “Giang Thanh ngươi đúng là một con tiện nhân giỏi giả vờ”
Ta từng qua câu nhưng cũng đoán hàm ý của nó
“Chát”
Một cái tát giáng thẳng xuống mặt nàng
Tống Mạn Nhi ôm lấy bên má đỏ rực thể tin nổi
Ta thong thả xoa cổ tay giọng điệu lạnh lùng: “Không ai dạy ngươi quy củ Nếu dạy cho ngươi cũng Cái miệng đúng là nên đánh”
Ta liếc qua Bùi Chinh một cái khuôn mặt bình thường vẫn mang nét cợt nhả nay vô thức trầm xuống ánh mắt khó lường
Tống Mạn Nhi quét mắt đám đông dù nàng vẫn còn làm ăn ở đây dám đắc tội tất cả mọi Cuối cùng nàng ôm má chạy thẳng màn tuyết
Sau khi Tống Mạn Nhi rời rõ ràng Bùi Chinh chút thất thần
Ta tất nhiên vui vẻ tạo điều kiện cho bọn họ: “Hôm nay trong phủ chút việc A Chinh phiền ngươi trông giúp lều cháo nhé”
Hắn một lòng đặt lên Tống Mạn Nhi thậm chí còn chẳng kịp suy nghĩ liền gật đầu đồng ý ngay
Ta gọi Trình Tử Nhạc đến cùng theo Bùi Chinh từ xa
Quả nhiên đến một khắc Tống Mạn Nhi đã xuất hiện
Hai họ một gốc cây dường như đang tranh cãi điều gì đó
Trình Tử Nhạc đột nhiên lên tiếng: “Cô nương đừng nữa kẻo bẩn mắt cô nương”
Ta thản nhiên đáp: “Không ”
Quả nhiên Bùi Chinh bất ngờ ôm chặt lấy Tống Mạn Nhi cúi đầu hôn nàng
Cuối cùng hai dựa sát trông chẳng khác nào một đôi tình nhân
Ta biết rõ những hành động của Bùi Chinh với chẳng qua chỉ là diễn kịch mục đích là chiếm tuyến vận chuyển đường thủy của Giang gia
Còn với Tống Mạn Nhi bao nhiêu chân tình cũng rõ
Có điều lần số bạc mà nàng dùng để mở quán ăn hẳn là do chu cấp
Ta nhẹ nhàng vuốt ve chuỗi ngọc trong tay vội thứ nhất định thể nóng vội
Tối hôm đó Bùi Chinh mới trở về phủ
Nhìn thấy vết thương nơi khóe miệng giả vờ tò mò hỏi: “A Chinh môi ngươi thương thế”
Hắn khựng sắc mặt cứng đờ: “Không cẩn thận va ”
Rồi lập tức chuyển chủ đề: “Tỷ tỷ hôm nay lạnh chết”
Nhìn bộ dạng thản nhiên đánh trống lảng trong lòng nhạt thầm khinh bỉ—
Thật đúng là một kẻ ghê tởm
Còn giả bộ giỏi đến thế nữa chứ
7
Ngày Đông chí đến báo rằng Giang Dự đã tới cửa phủ kêu gào đòi gặp
Ta khoác tấm áo lông hồ ly vận chuyển từ Đông Lương về từ bậc thềm cao
Gia đinh đã chặn chân
Giang Dự quỳ rạp nền tuyết hai tay đầy vết nứt do rét buốt y phục chằng chịt vết vá Giữa tiết trời lạnh giá run lẩy bẩy ngừng:
“A tỷ sai về nhà”
Hắn lóc đến thảm thương nước mắt nước mũi tèm lem đầu đập mạnh xuống nền đất phát tiếng “cộp cộp” đầy thê lương
Ta chỉ cảm thấy buồn trong lòng chẳng dậy lên chút gợn sóng nào
Ta nhướng mày hờ hững hỏi: “Vậy còn Tống Doanh Nhi ”
Tình cảnh của ở Tống gia biết rõ mồn một
Tống Doanh Nhi vốn đã là kẻ nhu nhược khi gả cho nàng vẫn chỉ là con cừu mặc xâu xé Hơn nữa vì tính tình yếu đuối cũng gánh phần lớn việc đồng áng trong nhà
Một thiếu gia nuông chiều từ bé xuống ruộng mấy ngày đã kêu sống kêu chết gì thì cũng chịu làm nữa Vì chuyện suýt chút nữa khiến lão gia nhà họ Tống tức đến ngất xỉu
Tống gia chán ghét chẳng kiếm chút lợi lộc nào từ Giang gia ăn nhiều tiêu lắm quả thực là một kẻ vô dụng
Hiện tại quan hệ giữa và nhà họ Tống chẳng gì
Ánh mắt Giang Dự ngừng đảo qua đảo chằm chằm về một góc nào đó
Ta liếc sang vạt áo nơi góc tường trong lòng đã hiểu rõ bèn giả vờ xoay định rời
Chó cắn chó trò sắp bắt đầu
Quả nhiên Giang Dự hoảng hốt vội hét lên: “Ta đã bỏ nàng ”
Bước chân khựng
Hắn như sắp chết đuối vớ cọc gỗ vội vàng bám lấy: “A tỷ như đã khiến tỷ hài lòng ”
Xem tình yêu sâu đậm đến mà tiền cũng chẳng đáng một xu
Bỗng một giọng giận dữ vang lên từ góc tường: “Giang Dự ngươi là đồ cặn bã”
Tống Mạn Nhi lao chạy gào thét phía là Tống Doanh Nhi mắt đỏ hoe
Giang Dự bật nhạo báng: “Ngươi thì gì Nhà các ngươi xem như trâu ngựa đến cơm trắng cũng chẳng cho ăn cả nhà trốn trong phòng mà ăn cá ăn thịt đừng tưởng ngửi thấy mùi”
Hắn quét mắt Tống Doanh Nhi gằn giọng châm chọc: “Tống Doanh Nhi cũng chỉ là một kẻ vô dụng ngày nào cũng các ngươi sai bảo như nô bộc ngay cả mở miệng cũng dám”
Tống Doanh Nhi sững tại chỗ hai mắt rưng rưng liên tục dùng tay áo lau nước mắt
Tống Mạn Nhi tức đến phát điên hét lớn một tiếng lao đến định cào rách mặt Giang Dự
Hai nhanh chóng lao đánh đấm túi bụi
Tống Mạn Nhi dù cũng là nữ nhân sức lực yếu hơn Giang Dự nhiều Không bao lâu nàng đè xuống đất mấy bạt tai giáng thẳng mặt lóc thảm thiết
Chẳng biết ai là báo quan cuối cùng cả hai đều giải
Giang Dự lôi mà vẫn còn ngừng gào thét: “A tỷ Cứu ”
Nghe đó Tống Mạn Nhi hủy dung còn Giang Dự thì chỉ nhốt vài ngày thả
e rằng Tống gia cũng chẳng thể dung thêm nữa
Chẳng ngờ còn kịp nhận lời cầu xin giúp đỡ từ Giang Dự thì đã tin chết
Lúc đó đang danh sách chuẩn cho đêm trừ tịch gia đinh hốt hoảng chạy báo:
“Tiểu thư Giang Dự chết ngay cửa phủ ”
Tim trầm xuống
Ta chết nhưng tuyệt đối chết ngay cửa Giang phủ
Hắn chết ở đây thì miệng lưỡi thế gian cũng đủ nhấn chìm
8
Chỉ một ngày trong thành liền lan truyền tin đồn:
“Tiểu thư Giang gia vì độc chiếm gia sản mà tiếc đuổi ruột thịt khỏi nhà khiến chết cóng ngay cửa phủ”
Tin tức làm dấy lên sóng gió khắp nơi Không ít văn nhân còn tụ tập cùng nghị luận:
“Thật thể tưởng tượng nổi là phụ nữ thể quản gia”
“Tâm địa nữ nhân là độc ác nhất Giang lão gia suối vàng cũng chẳng thể yên lòng”
“Đã thể để một nữ nhân đầu gia tộc”
Thậm chí kẻ còn đến bến tàu của Giang gia gây rối nhưng đều Trình Tử Nhạc trấn áp nhanh gọn
Bùi Chinh bên cạnh khuôn mặt vô tội vẫn mang theo nụ dịu dàng như mọi khi tay cầm một khối ngọc bội lật qua lật một cách tùy ý
Hắn giọng điệu như thể đầy tin tưởng:
“Tỷ tỷ tin ngươi như ”
Nhìn vẻ mặt hiền lành vô hại trong lòng chỉ cảm thấy ghê tởm
Ta mỉm đáp: “Ngươi tin là ”
đầu ngón tay run lên Không vì sợ hãi mà là vì thấy ghê tởm sự giả tạo của
Tiểu Viên lo lắng đến mức yên: “Tiểu thư chúng làm bây giờ”
Ta ôm chặt lò sưởi tay thở hòa trong khí lạnh giá kết thành từng làn sương trắng
“Báo quan sai thế nào để quan phủ phán quyết”
Sau khi pháp y kiểm tra thi thể kết luận đưa :
Giang Dự chết do sát hại Nội tạng trong đều đánh nát vứt cửa Giang phủ khi vẫn còn thoi thóp cuối cùng chết vì đông cứng
Ngoài Bùi Chinh còn ai năng lực làm chuyện
Một mũi tên trúng hai đích
Vừa giúp Tống Mạn Nhi báo thù ném cho một mớ hỗn độn
Mặc dù huyện nha đã dán cáo thị làm rõ sự thật nhưng vẫn ít tin Bọn họ quan tâm Giang Dự chết thế nào cái họ chỉ là cái cớ để công kích —một nữ nhân đầu một gia tộc
Sau khi tin Trình Tử Nhạc chủ động đến Giang phủ quỳ một gối mặt giọng trong trẻo nhưng hai vành tai đỏ bừng:
“Ta tin tưởng nhân phẩm của cô nương Nếu cô nương cần một để đính thân thể cân nhắc đến ”
Ta lắc đầu giọng bình thản:
“Không cần ngươi chỉ cần bảo vệ tuyến đường thủy của Giang gia là ”
Bờ vai Trình Tử Nhạc sụp xuống cúi đầu đáp:
“Vâng thưa cô nương”