Mưu Cục Giang Gia - Chương 2
04
Không sự giúp đỡ của Giang gia việc buôn bán đậu hũ thối của Tống Mạn Nhi chẳng duy trì bao lâu
Kiếp khi Giang Ngọc biết chuyện vì yêu mà yêu cả đường liền sai gia đinh Giang phủ bảo vệ nàng giúp nàng đánh đuổi kẻ quấy rối khiến việc làm ăn ngày một khởi sắc Sau đó nàng mở hẳn một quán ăn
lần chỗ dựa quầy hàng của nàng lập tức đám lưu manh qua đường để mắt tới hết lần đến lần khác đòi phí bảo kê thậm chí cùng còn kẻ giở trò trêu ghẹo
Giang Ngọc tuổi trẻ khí thịnh trực tiếp động thủ với bọn chúng
chẳng qua chỉ là một công tử tay trói gà chặt đánh bao lâu đã bọn chúng đánh cho đến mức dám lên tiếng
Cuối cùng Tống Mạn Nhi đập vỡ đầu của một kẻ trong đám côn đồ
Chúng liền kéo đến nhà họ Tống làm ầm lên còn tuyên bố sẽ tố cáo nàng đại lao
Không còn cách nào khác Tống Mạn Nhi bồi thường vài lượng bạc mới thể dàn xếp thỏa
Mất hết vốn liếng xem xem lần nàng lấy gì mà mở quán ăn
Vì chuyện Giang Ngọc cũng từng tìm đến một lần nhưng còn bước cửa đã cản
Trên còn khoác vải vóc đắt đỏ của Tô Hàng mà chỉ là một bộ vải thô rách cũ Đầu ngón tay đông lạnh đến mức đỏ bừng thân thể co rút cửa run rẩy nào còn dáng vẻ thiếu gia cao cao tại thượng của Giang phủ thuở nào
Hắn vẫn còn tưởng bản thân là thiếu gia Giang gia:
“Tránh gặp Giang Thanh”
“Đám các ngươi còn dám cản Muốn chết ”
Đám hộ vệ sớm đã nhận lệnh của kiên quyết chặn bên ngoài:
“Người nhàn tạp phủ”
Cuối cùng Giang Ngọc mất hết kiên nhẫn tức giận quát vọng :
“Giang Thanh đừng cầu xin về”
Ta giường đến mức dừng :
“Ta ước gì ngươi về”
—
Đến canh ba chợt tỉnh giấc
Diều Hồng mang trà đến nhẹ giọng bẩm báo:
“Cô nương đã cứu trở về Khi tìm thấy vết thương của dường như đã xử lý sơ qua ”
Người nàng nhắc đến chính là Ngũ hoàng tử—Bùi Chinh
Ta đã sắp xếp giám sát chỗ cứu ngờ vẫn Tống Mạn Nhi tay
Chẳng lẽ đây chính là vận khí nữ chính
Không tin
Trời xanh đã cho một cơ hội làm tuyệt đối thể thua
“Đi xem ”
—
Tại viện nhỏ trong Giang phủ Bùi Chinh đang yên giường lồng ngực phập phồng yếu ớt mùi máu tanh tràn ngập khắp phòng
Vết thương của nặng ngực còn một vết thương xuyên thấu Nếu là bình thường e rằng đã mất mạng từ lâu
Ta gương mặt cương nghị của trong lòng hiện lên ký ức về cảnh tượng lăng trì kiếp nỗi sợ hãi gần như nhấn chìm
Bên hông như thể ẩn ẩn đau nhói
Hắn vốn nên sống
Bất giác khi hồn bàn tay đã siết chặt lấy cổ
Lưng đổ mồ hôi lạnh cứ như dã thú đang cắn xé nội tạng
Không Bây giờ thể chết
Ta cắn mạnh đầu lưỡi cơn đau lan khắp cơ thể đè nén mối hận vô tận trong lòng
Giờ mà động thủ giết cả Giang gia sẽ thể thoát khỏi tai họa
Chẳng bao lâu nữa ám vệ của chắc chắn sẽ tìm đến Mọi hành động của Giang phủ thể nào qua mắt bọn họ
Bình tâm một lúc lâu phất tay gọi Diều Hồng :
“Tìm đại phu đến để chết Cần dược liệu gì thì cứ lấy trong khố phòng”
—
Khi Bùi Chinh tỉnh đang tính toán sổ sách trong viện
Nghe tin trầm ngâm một lát thay một bộ y phục màu hồng phấn mà hiếm khi mặc
Nhìn gương đôi mắt hạnh trong sáng mang theo vài phần ý tứ khó dò
Bước phòng chậm rãi lên tiếng:
“Công tử cảm thấy khá hơn ”
Bùi Chinh thoáng ngẩn mới phản ứng :
“Là cô nương cứu ”
Ta gật đầu
Ta thực sự đã cho cứu chuyện tính là dối
Trong mắt ánh lên vài phần nghi hoặc trong lời ẩn chứa ý thăm dò nhưng đều bình tĩnh ứng đối chậm rãi kể từng chi tiết về việc cứu trong sơn động
Chuyện cũng nhờ kiếp tình sử của và Tống Mạn Nhi đã lan truyền khắp nơi ai ai cũng biết
Dần dần mới buông lỏng cảnh giác thậm chí vô thức thu khí thế sắc bén quanh đối với cũng thân cận hơn vài phần
6
Một tháng đến Hồi Xuân Đường lấy thuốc nơi là một trong những sản nghiệp của Giang gia
Vừa bước cửa liền bắt gặp Tống Mạn Nhi và Giang Dự đang bên trong cùng chưởng quầy bàn bạc chuyện mua bán
Tống Mạn Nhi khoa tay múa chân tranh luận gay gắt: “Đây đều là tiền thảo loại hai mươi văn quá thấp ”
Chưởng quầy làm lành: “Cô nương giá của tiền thảo ở các tiệm khác cao nhất cũng chỉ mười lăm văn thôi Hơn nữa lượng hàng bên cô quá lớn những tiệm thuốc nhỏ cũng thể nhập nhiều như Giá đã hợp lý ”
Không khí bỗng chốc ngưng trệ Tống Mạn Nhi yên một bên gì
Giang Dự đột nhiên lớn tiếng quát: “Chưởng quầy dù cũng là công tử của Giang gia hôm nay nếu ngươi cho một cái giá thỏa đáng đợi về…”
Ta sải bước tiến giọng lạnh lùng: “Ngươi định làm gì”
“Giang gia kẻ như ngươi nếu còn dám lấy danh nghĩa Giang gia lừa bịp trực tiếp báo quan”
Ta chưởng quầy chậm rãi : “Nếu Tống cô nương cảm thấy giá cả phù hợp thì cuộc mua bán bỏ thôi”
Giang Dự tức giận đến phát run: “Giang Thanh ngươi dựa mà ”
“Chỉ vì đây là sản nghiệp của Giang gia”
Hắn nghiến răng: “Ngươi hao hết tâm tư đuổi khỏi Giang gia chẳng chỉ vì độc chiếm sản nghiệp của Giang gia Ngươi xứng đáng với cha mẹ đã khuất ”
Ta lạnh lùng ngắt lời : “Thứ nhất là chính ngươi rời ai ép buộc Thứ hai ít nhất đã giữ vững gia nghiệp của cha mẹ còn ngươi đã làm gì Chỉ vì một nữ nhân mà ngay cả họ của cũng quên mất còn dám đến chuyện xứng đáng với cha mẹ”
Mặt Giang Dự lúc xanh lúc trắng hàm răng cắn chặt
Tống Mạn Nhi thì ngược vẫn giữ bình tĩnh chằm chằm trong mắt chút e dè: “Giang Thanh ngươi chẳng qua chỉ dựa gia thế Người như ngươi mới chứng tỏ thương hộ là hạng thấp kém”
Ta nhướng mày lời quả thực khác xa với tư tưởng “mọi đều bình đẳng” mà kiếp nàng luôn rao giảng
Ta còn kịp lên tiếng một giọng nam trầm thấp từ ngoài cửa truyền : “Đương kim thánh thượng hiện nay đang thúc đẩy phát triển thương nghiệp ý ngươi là cho rằng quyết định của thánh thượng sai lầm Hơn nữa một cô nương dựa bản lĩnh của để kiếm tiền há là thứ mà đám dân đen các ngươi thể so bì”
Người đến chính là Bùi Chinh hiện tại đã thể xuống giường tự do Hôm nay đến tiệm thuốc cũng là để lấy thang thuốc cuối cùng
Chưa đến phủ bao lâu đã nhận vô số lời khen ngợi nào là thanh quý lạnh lùng tài hoa xuất chúng tất cả đều là danh xưng dành cho
đối với chút khác biệt
Khi sốt cao mê man sẽ lẩm bẩm gọi “Giang tiểu thư” Khi trong viện thưởng hoa vô thức khen ngợi: “Người còn hơn hoa”
Rồi lập tức đỏ mặt bối rối giải thích: “Ta ý gì khác chỉ là thật mà thôi”
Một đôi mắt đào hoa chất chứa tâm tư thiếu niên và những rung động thuở ban đầu nếu vẫn còn là một thiếu nữ hoài xuân mười tám tuổi chắc chắn sẽ động lòng sự bày tỏ
bây giờ khi bọn họ chỉ cảm thấy nực
Ánh mắt Bùi Chinh dừng Tống Mạn Nhi thoáng sững sờ
Bốn mắt giao trong mắt lóe lên một tia kinh diễm nhưng nhanh liền biến mất
Tống Mạn Nhi cũng ngây hồi lâu mặt đỏ bừng một tài tử xuất sắc như đến mức chẳng gì nàng hận thể tìm một cái lỗ để chui xuống
Ta làm như thấy mỉm bước lên: “Chỉ là một cuộc mua bán thỏa thuận thôi mà A Chinh cần tức giận Mời tiễn Tống cô nương mười dặm ngoài là ”
Ta cố tình nhấn mạnh ba chữ “mười dặm” mỉm
Bùi Chinh đã chỉ rõ địa điểm cho ngươi đừng phụ kỳ vọng của đấy
Giang Dự còn gì đó nhưng Tống Mạn Nhi trừng mắt lườm một cái đành nghiến răng theo nàng rời
Khi mặt trời lặn dẫn Bùi Chinh đến bến tàu của Giang gia
Vài chục chiếc thuyền lớn nhỏ neo đậu ven sông hàng hóa chất đầy kho bãi
Ta giới thiệu: “Chỉ là một chút tiểu sinh ý mà thôi”
Bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của khi kho hàng tự nhiên mở miệng: “Ta chỉ là một nữ nhân quản lý những việc thực sự chút hao tâm tổn trí”
Bùi Chinh lập tức tiến lên một bước giơ tay như xoa đầu : “Thanh nhi thực sự đã vất vả cho nàng ”
Ta làm bộ kinh ngạc để dấu vết mà che miệng đôi mắt đỏ lên: “Ai da cũng chỉ là mệnh khổ tìm tâm đầu ý hợp thôi”
Nói xong liền đổi chủ đề sai dắt xe ngựa : “A Chinh thương thế của ngươi còn lành hẳn đừng để nhiễm lạnh ở bến sông”
Trong xe ngựa ánh mắt Bùi Chinh vô thức hướng bên ngoài
Ta phớt lờ chuyên tâm thảo luận tuyến đường vận chuyển cùng Trình Tử Nhạc
Sau khi báo cáo xong đặc biệt nhấn mạnh việc kiểm kê hàng hóa thật cẩn thận
Trong thư phòng Tiểu Viên bưng lên một đĩa bánh hạt dẻ: “Tiểu thư Bùi công tử đối với thật ”
“Này là Bùi công tử tự chuẩn cả buổi sáng đó”
Trong phủ cũng vài lời đồn rằng và sắp thành đôi
Nếu tính đến chuyện thường xuyên ngoài ban đêm còn gặp ai ai biết chỉ biết mỗi lần trở về trong mắt đều giấu niềm vui
Từ lần gặp Tống Mạn Nhi đó đến nay mới hơn một tháng ngờ bọn họ tiến triển thần tốc như
Ta liếc bánh hạt dẻ nhàn nhạt : “Lát nữa đem vứt ”
Tiểu Viên giật : “Vì ạ Không tiểu thư thích bánh hạt dẻ của cửa tiệm ”
Ta dừng giọng nghiêm nghị: “Tiểu Viên chủ tử của ngươi là ai ngươi còn nhớ ”
Nàng lập tức quỳ phịch xuống đất: “Tiểu thư nô tỳ sai ”
Ta nghi ngờ lòng trung thành của nàng Kiếp khi tống đại lao nàng đã quỳ cầu xin tất cả những ai thể cuối cùng Giang Dự sai đánh chết
ảnh hưởng của nam chính quá lớn nhất định cảnh tỉnh nàng
Ta hy vọng kiếp cả và nàng đều thể sống thật