Muôn Vẻ Hoa Nở - Chương 1
01
Vì mẹ chồng ở quê, suốt thời gian tôi mang thai, bà cũng không chịu lên thành phố chăm tôi, nên gần một năm rồi tôi không gặp bà.
Vừa hết cữ, tôi đã nhận được cuộc gọi từ mẹ chồng.
Bà thẳng thừng thông báo: “Mẹ sinh đứa thứ hai rồi!”
“Hả?”
Tôi tưởng mình nghe nhầm.
“Hả cái gì mà hả! Mẹ đã sinh thêm một đứa cho nhà họ Kiều, đây là chuyện vui lớn!”
“Ờ… chắc vậy.” Tôi không nhịn được lẩm bẩm.
“Hân Di, con nói vậy là ý gì? Có phải con ghen tị vì mẹ lại sinh được con trai không?”
Tôi cạn lời: “Mẹ à, con còn đang bận chăm con mình, lấy đâu ra thời gian ghen tị với mẹ chứ. Mẹ cứ yên tâm mà ở cữ đi!”
Tôi hoàn toàn không biết chuyện mẹ chồng mang thai, chồng tôi – Kiều Minh Huy – cũng chưa từng nhắc đến.
Chuyện sinh con là việc của ông bà, nhưng hai người đều đã sáu mươi tuổi, giờ lại có con nhỏ, sớm muộn gì cũng thành gánh nặng cho vợ chồng tôi.
Quả nhiên, mẹ chồng ngay lập tức đưa ra yêu cầu:
“Mẹ lớn tuổi rồi, sinh con xong sức khỏe bị tổn hao, cần phải tĩnh dưỡng. Dù sao con cũng phải chăm Nữu Nữu, một con cừu cũng phải chăn, hai con cừu cũng phải chăn, cứ để cả hai đứa cho con chăm sóc luôn nhé!”
Tôi đâu có ngu mà đi nuôi con thay người khác, lập tức từ chối:
“Không được! Con không trông nổi! Ai sinh thì người đó nuôi, con không mong mẹ giúp, mẹ cũng đừng trông cậy vào con!”
Mẹ chồng còn định dây dưa, tôi giận quá nên dứt khoát dập máy.
Càng nghĩ càng tức!
Lúc tôi mang thai, mẹ chồng đã nói trước:
“Ai sinh người đó nuôi, mẹ nuôi Minh Huy đến lớn là đã tốt lắm rồi.”
“Con của con thì con tự chăm, như thế mới có lợi cho tình cảm mẹ con.”
“Dù sao mẹ cũng già rồi, không trông mong gì vào các con, nên cũng không có nghĩa vụ phải chăm cháu.”
Giờ thì hay rồi, không những không giúp tôi trông cháu, bà còn muốn tôi giúp bà nuôi con?
Đúng là vô lý hết sức!
02
Kiều Minh Huy tan làm về nhà, hiếm hoi lắm mới mua một bó hồng tươi cho tôi.
Nhìn thấy hoa, tâm trạng tôi có chút khá hơn, định đợi đến trước khi đi ngủ mới nói với anh ta về chuyện này.
Kết quả, chính Kiều Minh Huy lại không nhịn được.
“Vợ à, mẹ anh có gọi cho em không?”
“Ừ, có. Sao vậy?”
“Vậy em… đồng ý rồi chứ?”
Tôi hỏi ngược lại: “Anh nghĩ là tôi nên đồng ý sao?”
Kiều Minh Huy lúng túng đáp: “Hay là… em cứ đồng ý đi. Mẹ anh sức khỏe không tốt, bà cũng bất đắc dĩ thôi.”
Tôi không biết mẹ chồng đã nói gì với Kiều Minh Huy.
Nhưng rất rõ ràng, anh ta đã đứng về phía bà rồi.
Tôi đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn anh ta: “Mẹ anh không còn cách nào khác, vậy tôi có cách chắc?”
“Đã biết sức khỏe không tốt, tại sao còn sinh con ở cái tuổi này?”
Kiều Minh Huy không biết phải trả lời ra sao, chỉ có thể miễn cưỡng giải thích: “Mẹ anh muốn sinh cho anh một đứa em làm bạn thôi mà!”
Tôi bật cười: “Anh đã là người trưởng thành, có vợ có con rồi, còn cần một đứa trẻ sơ sinh làm bạn sao?”
“Mẹ anh không phải sinh em cho anh, mà là sinh một cục nợ cho tôi!”
“Không phải đâu, vợ à, em hiểu lầm rồi! Nếu thật sự để mẹ anh gửi em bé ở đây, anh sẽ bảo bà đưa tiền sinh hoạt phí mà!”
Tôi cạn lời trước sự ngây thơ của anh ta, không chút do dự đáp thẳng: “Anh còn chưa tỉnh ngủ à? Anh nghĩ đây là chuyện có đưa tiền hay không sao?”
Thấy tôi không lay chuyển, sắc mặt Kiều Minh Huy trở nên khó chịu: “Vậy em bảo phải làm sao? Ba mẹ anh nuôi anh khôn lớn, đến lúc này chẳng lẽ anh không thể giúp họ?”
“Tất nhiên anh có thể giúp, nhưng đừng lôi tôi vào! Anh muốn nuôi em trai thì nghỉ việc rồi tự mà chăm!”
Tôi lạnh lùng nói xong, bế con về phòng ngủ.
03
Trước khi ngủ, Kiều Minh Huy lại mặt dày sán tới.
“Vợ ơi…”
“Đừng làm phiền tôi, tôi muốn ngủ.”
“Vợ à, em đồng ý đi mà, anh đảm bảo chỉ lần này thôi!”
“Ồ, ý anh là ba mẹ anh vẫn còn sức mà sinh tiếp con thứ ba, thứ tư nữa sao?”
“Ây da, anh không có ý đó! Chỉ là tình huống bây giờ đặc biệt…”
“Đúng là đặc biệt thật! Tôi ở nhà một mình chăm con, không ai giúp đỡ, giờ còn bắt tôi trông thêm con của mẹ anh? Tôi chắc là người đầu tiên trên cả nước gặp phải chuyện này đấy!”
“Mẹ anh không thể tự chăm được mà…”
Bị câu nói lòng vòng vô nghĩa này chọc điên, tôi bật dậy quát: “Lúc cởi quần sao không nghĩ đến chuyện tự chăm đi?!”
“Ngần ấy tuổi rồi còn làm ra cái chuyện này, gây họa cho con cái, không biết xấu hổ à?!”
Thấy tôi nói thẳng như vậy, sắc mặt Kiều Minh Huy lập tức sầm xuống: “Cố Hân Di, em có thể nói chuyện dễ nghe hơn một chút không?!”
“Tôi còn chưa nói khó nghe bằng cái việc các người đã làm đâu!”
Thấy không lay chuyển được tôi, Kiều Minh Huy tức giận ôm gối ra phòng khách ngủ.
Sau trận cãi vã này, tôi hoàn toàn mất cả buồn ngủ, chỉ có thể nằm đó, suy tính xem nên làm gì tiếp theo.
Tôi vốn không thích mẹ chồng.
Trước khi cưới, bà ta không để lộ gì nhiều, nhưng sau khi kết hôn, sự tinh ranh và tính toán mới dần lộ ra.
Chưa đầy một tháng sau đám cưới, trong một buổi họp mặt gia đình, bà ta bất ngờ lên tiếng trước mặt mọi người:
“Hân Di à, mẹ thấy cái vòng vàng trên tay con càng nhìn càng thích. Cả sợi dây chuyền vàng đó nữa, con cũng có đeo thường xuyên đâu, hay là cho mẹ mượn đeo đi?”
Nếu bà ta nói riêng với tôi ở nhà, tôi còn có thể cân nhắc.
Nhưng bà ta lại cố tình nói giữa bàn tiệc toàn người nhà chồng, rõ ràng là muốn ép tôi vào thế khó.
Xung quanh, tất cả đều là người nhà họ Kiều.
Họ mỉm cười nhìn tôi, chờ xem phản ứng, còn có kẻ lắm chuyện góp lời:
“Phải đó Hân Di, mẹ chồng con vất vả cả đời rồi, con để bà đeo một chút cũng có sao đâu, vàng đâu phải đồ dễ hỏng!”
Người nói câu này chính là một bà cô, trên cổ cũng đeo một sợi dây chuyền vàng.
Tôi nhếch môi, thản nhiên đáp: “Vậy cô cho mẹ chồng tôi mượn sợi dây chuyền của cô đi, dù sao nó cũng không hỏng mà?”
Bà ta sững người, cười cứng ngắc: “Ây da… cái móc khóa dây chuyền của cô hơi khó mở, không thì cô đã cho mượn rồi.”
Tôi bật cười lạnh lùng, giả vờ đứng dậy: “Không sao, để cháu mở giúp cô!”
Bà ta tái mặt, lắp bắp từ chối: “K-không… không cần đâu.”
Mẹ chồng bị tôi từ chối ngay trước mặt mọi người, mặt mày không còn chút thể diện, cố tình làm ra vẻ đáng thương:
“Không sao đâu, mẹ chỉ tiện miệng nói thôi, con không muốn thì thôi vậy.”
Tôi cười nhạt: “Đúng là tôi không muốn.”
Bà ta nghe xong, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:
“Mẹ đã mặt dày cầu xin con rồi, vậy mà con còn từ chối thẳng thừng, chẳng chừa chút tình cảm nào!”
Bên cạnh có người xúi bẩy thêm: “Ối chà, con dâu nhà này cũng ghê gớm thật đấy.”
Nghe vậy, mẹ chồng càng hăng, lau nước mắt, thở dài não nề: “Đúng vậy, bây giờ đám trẻ chẳng còn chút hiếu thảo nào nữa!”
Tôi đảo mắt, lạnh lùng đáp:
“Vậy mẹ kiếm cho anh Minh Huy một bà vợ bằng tuổi mẹ đi, vừa hiếu thảo, lại có chung chủ đề trò chuyện với mẹ nữa!”
Câu nói vừa dứt, cả bàn cười phá lên.
Mặt mẹ chồng hết đỏ rồi tái, khó coi vô cùng.
04
Từ sau lần đó, tôi bắt đầu cảm thấy mẹ chồng sâu xa, tính toán, chứ không hề hiền lành, chân chất như bà thể hiện trước khi tôi kết hôn.
Những chuyện nhỏ sau này càng chứng minh điều đó.
Ví dụ như mỗi lần về nhà bà ăn cơm, mẹ chồng luôn tỏ vẻ nhiệt tình, chủ động múc cơm cho chúng tôi.
Nhưng khi tôi nhìn vào bát của mình, quanh đi quẩn lại chỉ toàn rau xanh và mì.
Còn dưới đáy bát của chồng tôi, lúc nào cũng nằm ngay ngắn hai quả trứng gà.
Không chỉ vậy, ngay cả vị trí đặt món ăn trên bàn cũng rất có chủ đích.
Rau luôn theo tôi đi khắp nơi.
Còn thịt, cá? Nhất định phải được đặt trước mặt con trai bà.
Bà vừa xới cơm cho Minh Huy vừa nói:
“Chỉ cần hai con sống tốt, mẹ có làm nhiều hơn nữa cũng vui lòng.”
Nhưng khi quay sang tôi, lại đổi giọng ngay:
“Mẹ già rồi, lưng không còn dẻo, chân cũng không còn nhanh nhẹn, nhà này phải giao lại cho con lo liệu thôi.”
Tôi cười tít mắt đáp ngay:
“Vậy mẹ đưa sổ tiết kiệm, giấy tờ nhà đất cho con trước đi!”
Mẹ chồng sững người, rồi lập tức đổi sắc mặt:
“Gấp cái gì, mấy thứ đó sớm muộn gì cũng là của các con mà!”
Tôi nhếch môi, giọng điệu đầy mỉa mai:
“Sớm muộn cũng cho thì là vì mẹ không mang theo được. Còn cho ngay bây giờ mới là thật lòng thương con.”
Mẹ chồng trừng mắt lườm tôi, nghẹn họng không nói thêm lời nào.
Tôi thừa thắng xông lên:
“Mẹ à, hóa ra mẹ chỉ muốn giao việc nhà cho con thôi, chẳng khác nào muốn con làm bảo mẫu miễn phí à?”
Mẹ chồng giận tím mặt, giậm chân bộp bộp rồi hậm hực chạy đi méc con trai.
Mấy lần như vậy, tôi cũng chẳng buồn về nhà bà thường xuyên nữa, có chuyện gì thì cứ để Minh Huy tự về quê.
Chính vì hạn chế tiếp xúc với mẹ chồng, bà mới có thể lặng lẽ mang thai, sinh con mà tôi không hề hay biết.
Nhưng điều khiến tôi thắc mắc nhất là—chẳng lẽ Kiều Minh Huy cũng không biết chuyện này sao?
Anh ta vốn không phải người ngốc nghếch, sao có thể không nhận ra vấn đề phía sau việc ba mẹ mình đột ngột sinh con ở tuổi này?
05
Tôi không đồng ý đón “em trai chồng” về nuôi, thế là hoàn toàn đắc tội với cả bố lẫn mẹ chồng.
Ngay cả bố chồng, người bình thường luôn giả điếc, giả câm, lúc này cũng bỗng dưng tai thính, miệng lanh.
Hôm đó, ông ta gửi cho tôi một bao lì xì trên WeChat, rồi gọi điện ngay sau đó, giục tôi nhận tiền.
“Con sinh xong, bố cũng chưa có dịp đến thăm, con cứ cầm lấy ít tiền này mà mua đồ cho cháu đi.”
Tôi biết thừa giới hạn của bao lì xì WeChat là 200 tệ, nhưng nghĩ dù sao cũng là chút lòng thành, nên tôi nhận.
Kết quả—cả một khoản tiền “khổng lồ” trị giá 100 tệ.
Không đến dự tiệc đầy tháng của cháu gái, chỉ gửi một bao lì xì 100 tệ, thế mà họ vẫn coi như đã xong bổn phận.
Bảo tôi không tức giận được sao?
Nhưng điều làm tôi giận hơn là hai ngày sau, dì ruột của Minh Huy gọi điện đến.
“Hân Di à, dì nghe nói bố chồng con đã chuyển cho con một khoản tiền, con nhận rồi à?”
Chuyển… một khoản tiền?
Nghe giọng điệu có gì đó không ổn, tôi quyết định án binh bất động, xem xem bọn họ lại định giở trò gì.
“Ừ, có chuyển, sao vậy?”
“Ây dà, con cũng biết đấy, bố mẹ chồng con khổ cực bao nhiêu năm rồi, trong hoàn cảnh này mà vẫn bớt tiền giúp con, con phải biết biết ơn chứ!”
“Vậy nên?”
“Vậy nên con nhanh chóng đón em trai chồng về nuôi đi, dù sao thì…”
Hiểu rồi.
Tôi chẳng thèm nghe thêm, cắt ngang ngay:
“Dì đứng đó nói chuyện nên không thấy đau lưng, phải không?”
Bà ta lập tức cau có: “Sao con lại nói chuyện hỗn láo với trưởng bối thế hả?!”
“Tôi nhận 100 tệ của bố chồng, thế mà ông ấy mặt dày đòi tôi nuôi con giúp ông ấy. Nếu đã vậy, tôi gửi dì 200 tệ, dì nuôi đứa nhỏ hộ tôi đi?”
Dì nhỏ há hốc mồm: “100 tệ? Bố chồng con nói với dì khác hẳn mà…”
“Tôi không quan tâm ông ấy bịa chuyện thế nào, tôi nói sự thật, và sự thật là tôi không nuôi. Dì lo lắng thế thì bế nó về nhà mà chăm đi!”
“Dì… dì không nuôi nổi, dù sao nó cũng là…”
“Nuôi không nổi thì đừng có lắm mồm!”
Không đợi bà ta nói hết câu, tôi dứt khoát dập máy.
Thật kỳ lạ, dường như cả thế giới này đều muốn tôi nuôi đứa trẻ đó.