Muôn Kiếp Vẫn Cần Có Em - Chương 4
13
Đám cưới bị hoãn từ 11:58 đến 12:18.
Cuối cùng Hứa Thụ Bạch cũng kết hôn rồi.
Anh đeo nhẫn vào ngón áp út của Lâm Tây, trịnh trọng hứa hẹn sẽ ở bên nhau trọn đời, cùng nhau đến già.
Trên màn hình điện tử liên tục phát lại những khoảnh khắc từng có của Hứa Thụ Bạch và Lâm Tây.
Người dẫn chương nói rằng video đó là do chính tay Hứa Thụ Bạch cắt ghép.
Lâm Tây cười tươi như hoa.
Nhưng tôi lại thấy rất nhàm chán.
Kỹ năng cắt ghép video của Hứa Thụ Bạch là do tôi dạy.
Hồi đại học, Hứa Thụ Bạch đột nhiên thích chụp ảnh.
Anh ta lập một tài khoản mạng xã hội, còn tôi thì thức trắng đêm học cắt ghép.
Sau đó chúng tôi kiếm được khoản tiền đầu tiên trên mạng xã hội, anh ta thấy hứng thú nên bảo tôi dạy lại.
Trong bữa tiệc, Lâm Tây cứ nhìn về phía cửa phòng tiệc.
Cô ta như đang chờ đợi ai đó.
Hứa Thụ Bạch chỉ cần rảnh tay là lại gọi điện thoại.
Cho đến khi đám cưới kết thúc, người mà Lâm Tây chờ cũng không đến, còn điện thoại của Hứa Thụ Bạch cũng không gọi được.
Sau đám cưới, bố của Lâm Tây kéo Hứa Thụ Bạch nói chuyện phiếm vài câu, nhưng câu cuối cùng lại nói về Từ Thanh Dã.
“Hôm nay không thấy công tử nhà họ Từ nhỉ.”
“Tôi nghe Tây Tây nói hai người quen nhau đã mười mấy năm, hôm nay còn tưởng sẽ gặp được.”
Bàn tay buông thõng bên hông của Hứa Thụ Bạch khẽ nắm chặt lại.
Không chỉ Từ Thanh Dã, hai người bạn chơi thân với anh ta cũng không đến.
Thậm chí hôm nay còn xuất hiện trên chiếc xe tang Maybach kia.
Hốc mắt tôi bỗng nhiên thấy cay cay.
Trong đầu vang lên câu nói trước kia anh ta từng nói nếu tương lai cô dâu của anh không phải là tôi, thì họ nhất định không được đến dự đám cưới của anh.
Lời hứa của tuổi trẻ bồng bột, họ đã thay anh thực hiện.
Nhưng anh thì không.
14
Hứa Thụ Bạch gọi điện cho Từ Thanh Dã vào sáng hôm sau.
Từ Thanh Dã không nói gì, mà gửi cho Hứa Thụ Bạch một vị trí, đồng thời dặn dò: “Đừng dẫn theo Lâm Tây.”
“Không ai muốn nhìn thấy cô ta.”
Hứa Thụ Bạch mở loa ngoài điện thoại.
Lời của Từ Thanh Dã không sót một chữ nào lọt vào tai Lâm Tây.
Mắt cô ta đỏ lên trong nháy mắt, nước mắt trực trào ra, sắp rơi mà lại mạnh mẽ không rơi xuống.
Hứa Thụ Bạch cầm áo khoác vội vã ra ngoài, lúc đi còn dùng ngón tay cái lau đi giọt nước mắt chưa rơi của Lâm Tây: “Ngoan, ở nhà đợi anh.”
Xe chạy một mạch.
Từ Thanh Dã và hai người bạn của anh đã đợi ở ven đường.
Tôi chỉ thấy không khí xung quanh càng lúc càng lạnh lẽo, mặc dù nhiệt độ hôm nay rất cao, lên đến 38 độ.
Hoang vu hẻo lánh, không một bóng người.
Bên chân Từ Thanh Dã rơi đầy tàn thuốc, tay còn kẹp nửa điếu thuốc.
Minh Hạo và Lương Trầm nhìn thấy Hứa Thụ Bạch, đầu không hẹn mà cùng ngoảnh sang hướng khác.
Hứa Thụ Bạch đỗ xe, đi đến trước mặt Từ Thanh Dã.
Miệng vừa mở ra đã bị Từ Thanh Dã đấm một cú thật mạnh, máu chảy ra từ mũi và khóe miệng.
Tôi sợ hãi né sang một bên.
Từ Thanh Dã nổi tiếng là nóng tính, không chỉ chơi máy tính giỏi, mà đánh quyền Thái cũng rất giỏi.
Hứa Thụ Bạch nghiêng mặt đi, lửa giận trong mắt bùng lên.
“Từ Thanh Dã, mày điên rồi à!”
“Tao còn chưa hỏi tụi mày tại sao hôm qua không đến dự đám cưới của tao, tụi mày lại hẹn tao đến cái nơi khỉ ho cò gáy này để làm gì.”
Từ Thanh Dã vung nắm đấm, túm lấy cổ áo Hứa Thụ Bạch, vừa kéo vừa lôi đi về phía ngọn núi.
Càng đi vào, gió càng lạnh.
Lá cây bị gió thổi xào xạc, như bản nhạc đưa hồn.
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra, đây là nơi tôi gặp chuyện.
Có lẽ tôi đã chết ở đây.
Từ Thanh Dã dừng lại, đá Hứa Thụ Bạch ngã xuống đất, quát lớn.
“Hứa Thụ Bạch, kẻ phụ bạc đáng chết nhất.”
“Nhưng tại sao người chết lại là Nam Dương.”
15
Trên mảnh đất khô cằn vẫn còn những vết máu loang lổ chưa được xử lý.
Hứa Thụ Bạch chống tay đứng dậy, nhưng lại ngã xuống.
Anh ta kinh ngạc quay đầu nhìn Từ Thanh Dã, lắp bắp hồi lâu mới nói: “Mày nói Nam Dương chết rồi?”
Từ Thanh Dã nhìn Hứa Thụ Bạch không nói gì, nhưng ánh mắt của anh ấy rất đáng sợ, lạnh hơn cả nhìn một người chết.
Minh Hạo và Lương Trầm im lặng gật đầu, nhưng nắm đấm trong tay lại siết chặt đến kêu răng rắc.
Hứa Thụ Bạch vẫn không tin.
Anh cười lớn vài tiếng rồi nhìn xung quanh, đột nhiên hét lớn: “Nam Dương, ra đây!”
“Tôi biết cô ở đó, các người liên hợp lại lừa tôi đúng không!”
Giống như một kẻ điên.
Đột nhiên, tầm mắt anh ta dừng lại ở bụi cỏ.
Tôi nhìn theo ánh mắt anh, chiếc hoa tai ngọc trai anh tặng tôi trong lễ đính hôn đã rơi một chiếc ở đó.
Hứa Thụ Bạch lao tới.
Anh ta moi chiếc hoa tai ra khỏi bụi cỏ, trên đó còn dính chút máu.
Có lẽ anh ta đã chấp nhận tin tôi đã chết.
Không khí chưa bao giờ tĩnh lặng như lúc này.
Hứa Thụ Bạch ngồi từ 10 giờ đến 12 giờ, không nói một lời.
Từ Thanh Dã hút thuốc, điếu này nối điếu khác.
Ánh nắng giữa trưa khiến người ta choáng váng, tôi trốn dưới bóng cây.
Khi Hứa Thụ Bạch đứng dậy, anh ta không đứng vững, tay anh ta run còn dữ dội hơn cả lúc nắm tay Lâm Tây trong lễ cưới hôm qua.
Từ Thanh Dã dập tàn thuốc dưới chân, nghiền nát nó.
Cuối cùng, Từ Thanh Dã nhướng mắt nhìn Hứa Thụ Bạch.
“Hứa Thụ Bạch, tình anh em của chúng ta đến đây là hết.”
“Gặp lại, là kẻ thù chứ không phải bạn.”
16
Hứa Thụ Bạch là người duy nhất trong bốn người không có gia thế.
Trước kia khi còn đi học, vì Hứa Thụ Bạch học giỏi, EQ cao, nên đã chơi thân với ba người họ.
Từ cấp hai đến cấp ba rồi đến đại học, Từ Thanh Dã vẫn luôn học cùng trường với chúng tôi.
Minh Hạo và Lương Trầm chọn đi du học, khi về nước thì tôi và Hứa Thụ Bạch đã xác định quan hệ yêu đương.
Từ khi khởi nghiệp, thực ra họ đã giúp chúng tôi rất nhiều.
Sự phát triển của Tinh Mậu không thể thiếu sự giúp đỡ hết mình của ba người họ.
Nhưng bây giờ, bốn người họ dường như sắp tan rã.
Cũng đã trôi qua mười sáu năm.
Hóa ra chúng tôi đều đã lạc mất nhau.
Hứa Thụ Bạch ở trên núi rất lâu.
Từ lúc hoàng hôn đến khi trăng lên, gió núi thổi qua bên tai, thổi lạnh cả người tôi.
Hứa Thụ Bạch nghe điện thoại của bố Hứa, giọng nói hơi khàn.
“Bố, bệnh của mẹ con vẫn đang tìm cách.”
“Bên Lương Trầm… không tiện làm phiền người ta mãi.”
Tôi vốn dựa vào thân cây, nghe vậy liền hơi thẳng người dậy.
Năm ngoái, là năm tôi vất vả nhất ở nước ngoài.
Mỗi tháng chỉ có thể tranh thủ thời gian gọi video cho họ.
Cách màn hình, tôi không phát hiện ra sự khác thường của mẹ Hứa.
Mà năm đó, Hứa Thụ Bạch và Lâm Tây lại đang mặn nồng.
Thậm chí đến tận hôm qua, anh ta mới biết được tình hình bệnh của mẹ Hứa.
Bố Hứa im lặng một lúc, một lúc sau mới trả lời: “Năm ngoái Thanh Dã và Tiểu Trầm đã đến thăm chúng ta rồi, con không cần lo lắng cho chúng ta nữa.”
“Con chọn ai thì bố mẹ không can thiệp, nhưng bố mẹ muốn nói với con rằng, có những người một khi đã bỏ lỡ thì sẽ không còn nữa.”
“Người lớn rồi, đừng hối hận vì lựa chọn của mình.”
Nhìn thấy Hứa Thụ Bạch bị lời nói của bố mình đè cong cả lưng, nước mắt tôi không kìm được nữa mà trào ra.
Đúng vậy.
Người lớn rồi.
Đừng hối hận vì lựa chọn của mình.
17
Hứa Thụ Bạch trở về phòng tân hôn vào đêm khuya.
Điện thoại của Lâm Tây liên tục gọi đến, Hứa Thụ Bạch bị thúc giục đến mức mất kiên nhẫn.
Tôi như nhìn thấy hình ảnh anh ta từ chối cuộc gọi của tôi trước đây.
Tốc độ xe của Hứa Thụ Bạch còn nhanh hơn cả lúc đến.
Tiếng động cơ gào thét không át được tiếng gào đau đớn của Hứa Thụ Bạch.
Nhưng rõ ràng đã có người nói với anh ta, đừng hối hận vì lựa chọn của mình.
Bây giờ anh ta như vậy, ngược lại khiến tôi có chút khinh thường.
Lâm Tây chờ ở cửa biệt thự.