Bạch Nguyệt Quang Của Vị Hôn Phu Muốn Dựa Con Thăng Vị - Chương 1
1.
Buổi lễ đính hôn dần đi đến hồi kết, Thẩm Dữ Thì môi cong lên, nâng ly nhìn tôi, khẽ nhướng mày:
“Vị hôn thê, uống với anh một ly nhé?”
Nhìn gương mặt điển trai tràn đầy ý chí, tôi cũng không nhịn được bật cười, rồi nâng ly lên cụng.
“Tử Tử!”
Một giọng nói gấp gáp vang lên đầy lạc quẻ, vô cùng đột ngột.
Tôi quay đầu lại theo phản xạ.
Chỉ thấy một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi chen qua đám người lớn bước vào, sau lưng là một người phụ nữ.
Trông rất quen.
Tôi nhớ ra rồi, là Sở Nam, người yêu cũ của Thẩm Dữ Thì.
Tôi từng thấy ảnh cô ta trong điện thoại của anh.
Đó là khi hai nhà An – Thẩm mới bắt đầu hợp tác, cha mẹ đôi bên đều có ý muốn tác thành cho tôi và Thẩm Dữ Thì.
Bố mẹ tôi khi đó cũng nói anh là người tốt, không có scandal, gia thế môn đăng hộ đối…
Tóm lại, là đối tượng kết hôn lý tưởng.
Tôi cũng thấy vậy.
Nên đã bắt đầu mối quan hệ này trên tiền đề sẽ đi tới hôn nhân.
Anh từng nói với tôi:
“Đây là người yêu cũ của anh, cũng là mối tình đầu. Nhưng cô ấy đã ra nước ngoài bảy năm rồi, không còn liên lạc gì.”
Ngay trước mặt tôi, Thẩm Dữ Thì cũng hỏi:
“Nếu em để ý, anh có thể xóa ảnh.”
Tôi có để ý không?
Có chút đấy.
Nên tôi nói: “Vậy xóa đi.”
Từ đó, cuộc sống của tôi không còn cái tên Sở Nam nữa.
Tôi nghĩ, trong lòng Thẩm Dữ Thì cũng vậy.
Không ngờ hôm nay cô ta lại xuất hiện.
Ngay trong lễ đính hôn của tôi và Thẩm Dữ Thì.
Sở Nam cuối cùng cũng đuổi kịp thằng bé, luống cuống liếc nhìn Thẩm Dữ Thì, sau đó cúi người giữ chặt vai con trai, nghiêm mặt nói:
“Tử Tử, không được làm loạn, theo mẹ về nhà.”
Thằng bé chu môi, hất tay cô ta ra:
“Con không về! Con muốn ba! Con muốn ba!”
“Sao con—” Sở Nam đứng thẳng người, tức giận nhìn thằng bé.
Thằng bé bướng bỉnh giậm chân:
“Con muốn tìm ba!”
“Tử Tử, con quá bướng rồi, mẹ… mẹ mặc kệ con đấy!”
Sở Nam vừa giận vừa bất lực, ánh mắt lại lướt qua Thẩm Dữ Thì, sau đó xoay người bỏ chạy.
Tôi từ tốn nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh.
Thẩm Dữ Thì vẫn cầm ly trên tay, nhưng ánh mắt đã dõi theo bóng dáng Sở Nam mất rồi.
Nhận ra tôi đang nhìn, anh thoáng ngập ngừng, rồi đưa ly cho tôi:
“Tống Hi, anh ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay.”
Không đợi tôi gật đầu, Thẩm Dữ Thì đã bỏ mặc vị hôn thê là tôi ngay trước mặt bao nhiêu người, chạy theo một người phụ nữ khác.
Còn thằng bé kia thì đã chạy tới trước mặt cha mẹ của Thẩm Dữ Thì.
Nhắm chuẩn thật đấy.
Cô ta dạy kỹ quá rồi.
2
Tử Tử nắm lấy tay ông nội – Thẩm Lập Xương, cha của Thẩm Dữ Thì.
Không hổ là người đang nắm quyền điều hành Tập đoàn Thẩm thị, ông lập tức hiểu rõ tình huống bất ngờ trước mắt.
Ông nhanh chóng bảo người đưa đứa trẻ rời đi, sau đó cùng mẹ của Thẩm Dữ Thì – bà Tiết Uyển – bước đến trước mặt tôi.
Tôi khẽ cong môi, dĩ nhiên sẽ không phải người mở lời trước.
Thẩm Lập Xương cẩn thận quan sát nét mặt tôi, rồi mỉm cười hiền hòa:
“Tống Hi, lễ đính hôn kết thúc rồi, có mệt không? Hôm nay con vất vả quá.”
“Cái thằng Dữ Thì này cũng thật là, dù gặp lại bạn cũ lâu năm thì cũng không đến mức xúc động như vậy.”
“Con yên tâm, chú đã cho người đi tìm nó về rồi.”
Tôi mỉm cười:
“Chú à, con không mệt đâu. Mọi người đều là người một nhà, chú không cần khách sáo như vậy.”
“Đây không phải khách sáo, mà là quan tâm con thật lòng.”
Tiết Uyển nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng vỗ về.
Rõ ràng, bà rất hài lòng với sự khéo léo, đoan trang của tôi.
Từng ấy năm qua, họ đã quá hiểu tôi, mà tôi cũng biết làm thế nào để khiến họ càng thêm yêu quý.
Tôi liếc sang cha mẹ mình, không thấy biểu cảm gì khác thường trên mặt hai người.
Mẹ chỉ khẽ gật đầu với tôi một cái rất kín đáo.
Tôi lập tức hiểu ý, cùng Thẩm Lập Xương và Tiết Uyển lần lượt tiễn khách.
Sau đó, tất cả cùng trở về Thẩm gia.
Vừa ngồi xuống, Thẩm Lập Xương đã lập tức gọi người vào, giọng trầm hẳn đi:
“Cậu chủ vẫn chưa về sao?”
Người đứng đối diện ông cúi đầu, cẩn thận trả lời hai chữ:
“Chưa ạ.”
Tôi và ba đưa mắt nhìn nhau, ba tôi bật cười, lên tiếng:
“Lão Thẩm à, Dữ Thì đâu còn là trẻ con nữa, không thể lạc được. Ngược lại, là đứa bé kia…”
Tôi cũng làm ra vẻ như vừa sực nhớ, nhưng không giả bộ ngây ngô quá, nếu không lại thành giả tạo.
“Đứa bé đó, đúng là rất giống Dữ Thì. Chú, cô, hai người nên làm xét nghiệm đi.
Nhưng chuyện này… vẫn nên bàn với Dữ Thì trước.”
Thấy tôi nói thẳng như vậy, Thẩm Lập Xương cũng không né tránh nữa.
Ông thở dài, nhìn sang ba tôi:
“Lão An, tôi thật sự không còn mặt mũi nào đối diện với hai người. Nhưng xin anh chị yên tâm, nhà tôi tuyệt đối sẽ không để Tống Hi phải chịu thêm bất kỳ uất ức nào nữa.
Đợi Dữ Thì về, tôi sẽ bảo nó cam kết rõ ràng trước mặt mọi người – cắt đứt với người phụ nữ kia!”
Ba tôi trầm giọng, ngữ khí nặng nề:
“Lão Thẩm, vậy thì hôm nay chúng ta cứ nói rõ với nhau một lần, tránh để sau này hai nhà vì chuyện này mà sinh ra mâu thuẫn.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là lòng Dữ Thì vẫn còn đặt nơi Tống Hi.
Nếu nó vẫn muốn cưới Tống Hi, thì đứa bé kia – chúng tôi không thể đồng ý để các người nhận về. Tống Hi đã chịu quá nhiều thiệt thòi rồi.”
Thẩm Lập Xương giơ tay lên:
“Lão An, tôi hiểu. Chuyện này tôi dám bảo đảm, cho dù đứa bé thực sự là con của Dữ Thì, thì cũng tuyệt đối không thể uy hiếp địa vị của Tống Hi nửa phần.
Huống hồ, tình cảm bao năm nay của Dữ Thì dành cho Tống Hi, hai người đều biết cả.
Nó không phải người hồ đồ, xin cứ yên tâm.”
Lúc này, quản gia Thẩm gia đưa một cậu bé bước vào – chính là Tử Tử.
3
“Ông ơi! Bà ơi!”
Tử Tử buông tay quản gia, chạy tới, nhào thẳng vào lòng Thẩm Lập Xương.
“Ông ơi, cuối cùng cháu cũng được gặp ông rồi!”
Thế nhưng, Thẩm Lập Xương lại thẳng tay đẩy thằng bé ra, đứng dậy, rút một sợi tóc trên đầu nó đưa cho quản gia.
Không nói một lời, nhưng quản gia hiểu ý ngay, cầm tóc đi làm việc.
Tử Tử vẫn muốn chui vào lòng ông:
“Ông ơi, ông làm cháu đau đó!
Ông ơi, ba cháu đâu rồi? Cháu muốn gặp ba!
Hu hu… ông ơi, bao nhiêu năm nay, cháu lúc nào cũng nhớ mọi người!”
Đột nhiên, thằng bé chỉ tay vào tôi, gương mặt non nớt tuấn tú đầy vẻ dữ tợn:
“Là tại cô – người đàn bà xấu xa này cướp mất ba cháu! Đồ xấu xa!”
Nói xong nó lao về phía tôi, giơ hai nắm tay bé xíu định đánh.
Tôi mỉm cười nắm lấy tay nó, cúi người nhìn thẳng:
“Nhóc con, cô không phải người xấu đâu.”
Tử Tử bĩu môi thật cao:
“Cô chính là người xấu!”
Tôi bật cười, khẽ lắc đầu, xoa đầu nó:
“Nhóc con à, lời mẹ dạy chưa chắc đã đúng.
Chính cháu hãy nhìn đi, cô có giống người xấu không?”
Tử Tử chớp chớp mắt, nghiêng đầu quan sát tôi:
“Nhưng… mẹ cháu nói cô là người xấu, là cô cướp mất ba cháu.”
Tôi nói đến đây thì im lặng, không tiếp lời nữa.
Sắc mặt Thẩm Lập Xương và Tiết Uyển đều trở nên khó coi.
Đặc biệt là Thẩm Lập Xương – ông quát lên giận dữ:
“Im miệng!”
Tử Tử bị dọa sợ thật sự, “òa” một tiếng bật khóc.
Thẩm Lập Xương lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, ra hiệu cho người đưa thằng bé đi.
Tôi và cha mẹ cũng không ở lại Thẩm gia lâu, liền rời đi.
Về đến nhà, mẹ tôi mới hỏi:
“Tống Hi, con nghĩ thế nào?”
Bà liếc sang ba tôi, nhẹ giọng khuyên:
“Thật ra, đàn ông có con riêng bên ngoài cũng không phải chuyện hiếm.
Huống hồ đứa bé này đã năm sáu tuổi, là trước khi Dữ Thì quen con cơ mà.
Nếu đúng như Thẩm gia nói, con cũng không cần bận lòng quá.
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.”
Ba tôi cũng gật đầu:
“Hôm nay bố cũng nhìn thấy người phụ nữ đó rồi – chẳng có chỗ nào hơn con cả.
Chỉ cần Dữ Thì không ngu, thì chắc chắn nó sẽ không bỏ con vì cô ta.”
Cuộc hôn nhân này là do ba mẹ tôi sắp đặt, ngay từ đầu đã hướng đến lợi ích.
Bao năm nay, hai nhà hợp tác vô cùng thuận lợi, cùng nhau thu được nhiều lợi ích.
Hôm nay là phía Dữ Thì xảy ra chuyện, Thẩm gia đương nhiên rơi vào thế yếu, cần đến chúng tôi.
Nhưng cha mẹ tôi cũng đâu phải người dễ mềm lòng – đối với họ, lợi ích luôn đặt lên hàng đầu, tuyệt đối sẽ không vì một người đàn bà hay một đứa trẻ mà để tôi và Dữ Thì chia tay.
Tôi chỉ mỉm cười:
“Ba mẹ yên tâm, con hiểu mà.”
Mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm, cười với ba:
“Thấy chưa, em nói rồi mà – Tống Hi nhà mình không phải loại con gái ghen tuông hẹp hòi.
Nó biết rõ mình cần gì.”
Ba tôi hài lòng nhìn tôi, gật đầu.
Tôi lớn lên trong môi trường như vậy.
Ba mẹ có yêu tôi không?
Có chứ, vì tôi là đứa con gái duy nhất của họ.
Nhưng điều họ quan tâm hơn, vẫn là lợi ích.
Tôi cũng yêu họ.
Giống như họ, trong lòng tôi – lợi ích là trên hết.
Đó mới chính là kiểu “gia đình yêu thương” của chúng tôi.
Còn về Thẩm Dữ Thì…
Anh ta bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ, bao nhiêu đứa con – tôi không quan tâm.
Chỉ cần những người đó không đụng đến lợi ích của tôi, mọi thứ đều có thể thương lượng.
Tôi đến với Thẩm Dữ Thì, vốn dĩ cũng chẳng phải vì yêu anh ta.
4
Ngày hôm sau Thẩm Dữ Thì mới đến tìm tôi, lúc ấy tôi đã có mặt ở công ty.
Anh cẩn thận quan sát sắc mặt tôi, sau đó mỉm cười bước đến bên cạnh:
“Tống Hi, anh đến để xin lỗi đây.”
Tôi lạnh nhạt liếc anh một cái:
“Anh và Sở Nam tối qua đã ngủ với nhau rồi à?”
Thẩm Dữ Thì dường như không ngờ tôi hỏi thẳng đến vậy, ngẩn người một lát rồi nhíu mày không vui:
“Em nghĩ anh là loại người nào? Vừa mới đính hôn với em xong là đi ngủ với người phụ nữ khác à?”
Tôi lúc này mới đặt tập tài liệu trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn anh:
“Vậy thì anh xin lỗi vì chuyện gì?”
Thẩm Dữ Thì kéo tay tôi, nắm chặt lấy:
“Tống Hi, em yên tâm, từ lúc chúng ta đính hôn, anh sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em cả.
Nhưng hôm qua, anh lại để em đứng đó một mình trước mặt bao nhiêu người, chạy theo Sở Nam – chuyện đó là anh sai. Anh phải đến xin lỗi em.”
Tôi làm bộ giận dỗi, hừ nhẹ một tiếng:
“Anh cũng biết à? Thế anh định bồi thường cho em thế nào đây?”
Thẩm Dữ Thì vòng tay ôm lấy cổ tôi từ phía sau, đặt một nụ hôn lên má tôi:
“Những thứ tầm thường kia làm sao xứng với em được? Anh bồi thường chính mình cho em, thấy sao?”
Nói rồi anh nắm lấy cằm tôi, định kéo mặt tôi lại để hôn.
Tôi nghiêng đầu tránh, đẩy anh ra.
Thẩm Dữ Thì bật cười:
“Em đang ghen đấy à? Anh nhớ anh từng nói với em từ sớm rồi mà – Sở Nam là mối tình đầu của anh, nhưng cũng chỉ đến thế thôi.
Bảy năm trước bọn anh đã chia tay rồi.”
“Nhưng cô ta sinh con cho anh.”
Tôi lạnh giọng, nghiêm túc nói:
“Thẩm Dữ Thì, chúng ta nói chuyện đi.”
Có lẽ anh đã nói chuyện với Sở Nam, vì vậy anh rõ ràng biết Tử Tử là con ruột của mình.
“Anh đã bàn với ba mẹ rồi.”
Thẩm Dữ Thì bước đến trước mặt tôi, giọng trầm ổn:
“Anh sẽ nói lại với em những gì đã nói với họ.”
“Tống Hi, bây giờ chúng ta đã đính hôn.
Kể cả khi chưa đính hôn, anh cũng không muốn chia tay em.
Nếu em vẫn sẵn sàng tiếp tục bên anh, anh sẵn sàng bù đắp cho em.
Em muốn gì anh cũng cho, kể cả toàn bộ con người anh.”
Nói đến đây, anh dừng lại vài giây, như thể đang chuẩn bị cho một bước ngoặt lớn:
“Nhưng mà… Tống Hi, dù giờ anh và Sở Nam không còn bất kỳ quan hệ nào nữa, nhưng dù sao cô ấy cũng đã sinh cho anh một đứa con.
Anh… anh không thể mặc kệ hai mẹ con họ được.”
Ừm vậy là đoạn cuối làm tôi liên tưởng đến chúng ta chính là những con kiến trong mắt nhà tư bản