Mười Sáu Năm Hư Tình Giả Ý - Chương 5
13
Tiếng thét chói tai của lão thái bà đã kết thúc cuộc chiến đẫm máu giữa hai cha con.
Triệu Kế Hiên trong cơn cuồng loạn giật lấy chiếc kéo bên cạnh, mạnh tay đâm thẳng vào bụng dưới của Triệu Thư Ngôn.
Triệu Thư Ngôn ngã phịch xuống đất.
Hắn ôm lấy phần dưới thân đang chảy máu đầm đìa, gương mặt kinh hoàng, sửng sốt, không thể tin nổi nhìn nhi tử mà hắn luôn coi là người thừa kế của mình.
Triệu Kế Hiên cũng sững sờ, cơn phẫn nộ như thủy triều rút đi, cái đầu bị lửa giận che mờ cuối cùng cũng dần dần tỉnh táo lại.
Chiếc kéo rơi khỏi tay hắn, rơi thẳng xuống đất.
Cùng lúc đó, lão thái bà rên lên một tiếng thảm thiết rồi ngã vật xuống đất bất tỉnh.
Sau khi vô tình đả thương phụ thân mình, cuối cùng Triệu Kế Hiên cũng hoảng loạn.
Hắn hoang mang nắm lấy tay ta:
“Nương, phải làm sao đây? Con không cố ý đâu, con không cố ý làm hại phụ thân.”
Liễu Thất Thất chẳng qua chỉ là một ngoại thất không danh không phận, sự tồn tại của nàng ta đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của Triệu Kế Hiên.
Việc nàng ta chết sẽ giúp xóa bỏ mọi nghi ngờ về mối quan hệ giữa hai người họ, lợi nhiều hơn hại.
Nhưng Triệu Thư Ngôn thì khác.
Hắn không chỉ là cha ruột của Triệu Kế Hiên, mà còn là quan viên triều đình.
Nếu bị phát hiện hắn đã đả thương phụ thân mình, thì tiền đồ của Triệu Kế Hiên coi như hoàn toàn tiêu tan.
Ta giả vờ khóc lóc nhào tới người Triệu Thư Ngôn:
“Phu quân! Phu quân chàng làm sao vậy? Phu quân mau tỉnh lại đi!”
Đại phu nhanh chóng đến, vừa nhìn thấy tình trạng của Triệu Thư Ngôn đã tái mặt.
Lão thái bà già nua nước mắt giàn giụa:
“Đại phu, con trai ta sao rồi? Mau nói đi.”
Đại phu run rẩy đáp:
“Tình trạng của Triệu đại nhân rất tệ, lão phu nhân, bà nên chuẩn bị tinh thần.
“Nửa người dưới của Triệu đại nhân e là sẽ bị liệt, hơn nữa…
“Vết thương do chiếc kéo này quá sâu, e là Triệu đại nhân từ nay về sau không thể làm đàn ông được nữa.”
Nghe vậy, Triệu Thư Ngôn kích động đến mức trợn trắng mắt, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Da thịt trên gương mặt lão thái bà co giật dữ dội, chân bà ta mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Bà ta gào khóc thảm thiết không thành tiếng.
Một bên là con trai ruột, bên kia lại là đứa cháu trai mà bà ta yêu thương nhất.
Bà ta đau lòng cho con trai mình, nhưng cũng không đành lòng nhìn đứa cháu ngoan bị tống vào ngục giam, chỉ biết ôm mặt khóc nức nở, tự lừa dối bản thân để trốn tránh thực tại.
Nhưng hiện thực tàn khốc không cho phép bà ta trốn tránh.
Chẳng bao lâu sau, người của Hình bộ đã xông vào phủ.
Ngay khi biết chuyện bên Trúc Uyển xảy ra ầm ĩ, ta đã lập tức sai người báo cho Hình bộ, bây giờ bọn họ đến vừa đúng lúc.
Dù ở triều đại nào, “con giết cha” đều là trọng tội.
Mặc dù Triệu Thư Ngôn chưa chết, nhưng hành động của Triệu Kế Hiên cũng đủ để hắn bị tống vào đại lao, chịu đủ loại cực hình.
Viên ngoại lang của Hình bộ – Trương đại nhân – bước vào, nhíu mày nhìn một lượt khắp phòng, ánh mắt dừng lại vài giây trên chiếc kéo dính máu dưới chân Triệu Kế Hiên rồi mới chậm rãi thu hồi ánh nhìn, lạnh giọng hỏi:
“Triệu đại nhân bị ai đả thương?”
Lão thái bà vừa thấy người của Hình bộ liền hoảng loạn, vội vã bò dậy khỏi mặt đất, gào khóc:
“Không liên quan đến cháu trai ta, tất cả là do Tống Thanh Thương – con đàn bà độc ác này hại con ta!
“Các ngươi mau bắt nó lại, bắt nó lại!”
Triệu Kế Hiên sợ hãi đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, hắn túm chặt lấy tay ta, khóc lóc van xin:
“Nương, người sẽ không bỏ mặc con đúng không?
“Con là đứa con duy nhất của người, cũng là người thừa kế duy nhất của cha.
“Người nhất định sẽ cứu con mà! Con không thể chết được, con còn phải đỗ Trạng nguyên…
“Nương, cứu con, cứu con với!”
Hắn nhìn ta đầy hy vọng, trong ánh mắt tràn ngập khát khao và cả sự tin tưởng chắc chắn.
Đón nhận ánh mắt của hắn, ta lạnh lùng hất tay hắn ra, đau đớn lắc đầu:
“Kế Hiên, con khiến mẹ quá thất vọng rồi.
“Chính vì con ỷ lại mình là độc tử của Triệu phủ nên mới dám làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa như giết cha ruột!”
14
Trước ánh mắt không thể tin nổi của Triệu Kế Hiên, ta khẽ đặt tay lên bụng mình:
“Mẹ đã mang thai được hai tháng, coi như cha con đã có người nối dõi.
“Kế Hiên, dù mẹ có thương con đến đâu, cũng không thể trơ mắt nhìn con lầm đường lạc lối hết lần này đến lần khác.”
Ban đầu khi thấy ta không chịu đứng ra nhận tội thay, tâm lý của Triệu Kế Hiên đã gần như sụp đổ.
Giờ lại nghe tin ta mang thai, hắn không còn là người thừa kế duy nhất của Triệu phủ nữa, cuối cùng hắn hoàn toàn suy sụp.
Hắn điên cuồng nhặt lấy chiếc kéo trên đất, lao thẳng đến đâm vào bụng ta:
“Ta phải giết con súc sinh đáng chết này!”
Cây kéo còn chưa kịp chạm vào người ta thì hắn đã bị Trương đại nhân đá bay ra ngoài.
Mắt ông ta trợn trừng, giận dữ quát lớn:
“Bắt Triệu Kế Hiên lại cho ta!”
Nếu không phải chuyện này ầm ĩ đến tai mình, ông ta cũng chẳng muốn quản việc nhà của quan viên kinh thành.
Cho dù có để người hầu đứng ra chịu tội thay, ông ta cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng bây giờ Triệu Kế Hiên lại ngông cuồng đến mức dám giết mẹ ngay trước mặt ông ta, hoàn toàn không coi Hình bộ ra gì.
Loại nghịch tử như vậy, nhất định phải trừng trị thật nặng!
Khi bị người của Hình bộ dẫn đi, Triệu Kế Hiên hoàn toàn mất hết vẻ hung hãn ban nãy, hắn nước mắt nước mũi giàn giụa, gào khóc thảm thiết cầu xin ta:
“Nương, con sai rồi, người cứu con, cứu con với!”
“Đứa cháu ngoan của ta! Kế Hiên!”
Lão thái bà lảo đảo đuổi theo phía sau, trơ mắt nhìn đứa cháu trai yêu quý của mình bị bắt đi.
“Thần đồng năm xưa” giờ đây trở thành “nghịch tử giết cha giết mẹ”, chuyện này quá mức tàn nhẫn.
Huống hồ, ta – người mẹ ruột của hắn – lại chính là người đứng ra làm chứng buộc tội, khiến Triệu Kế Hiên nhanh chóng bị phán tội “trảm lập quyết” (chém đầu ngay lập tức).
Khi tin tức truyền về Triệu phủ, lão thái bà khóc đến mù cả mắt.
Triệu Thư Ngôn nhìn đôi chân hoàn toàn vô cảm của mình, trong mắt tràn ngập thù hận.
Ngay cả khi biết tin con trai ruột bị phán tội tử hình, hắn cũng không có bất kỳ cảm giác nào, thậm chí còn muốn vỗ tay khen hay:
“Tất cả đều là do con đàn bà độc ác Tống Thanh Thương hại chết Kế Hiên của ta!
“Trả Kế Hiên lại cho ta!”
Nghe lão thái bà liên tục chửi rủa ta bằng những lời cay nghiệt, cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà lên tiếng:
“Mẫu thân, đều là do người nuông chiều thằng khốn đó, mới khiến nó trở thành nghịch tử giết cha giết mẹ!
“May mà Thanh Thương đã mang thai, Triệu gia ta coi như vẫn còn người nối dõi.”
Nói xong, hắn dịu dàng quay sang nhìn ta:
“Thanh Thương, may mà có nàng ở đây.”
Ta cũng mỉm cười đáp lại hắn:
“Phu quân, xin lỗi chàng, đại phu chẩn đoán sai rồi, ta không mang thai.”
Tiếng khóc của lão thái bà lập tức im bặt, bà ta run rẩy hỏi ta:
“Ngươi… vừa nói gì?”
“Ta nói, ta không có thai.
“Bây giờ Triệu Kế Hiên chết rồi, đứa con trai quý báu của bà cũng phế rồi, Triệu gia các người e là sẽ tuyệt hậu rồi.”
Nhìn nụ cười dịu dàng trên gương mặt ta, trong mắt lão thái bà tràn ngập sợ hãi.
Bà ta ôm chặt ngực mình, toàn thân run lẩy bẩy:
“Ngươi… đồ đàn bà độc ác… độc phụ…!”
Chưa dứt lời, bà ta bỗng kêu thảm một tiếng, khí huyết dâng trào, tắt thở ngay tại chỗ.
15
“Nương!”
Trên giường, Triệu Thư Ngôn vật vã vùng vẫy, cuối cùng ngã nhào xuống đất.
Hắn rít lên trong đau đớn:
“Tống Thanh Thương, đồ tiện nhân!
“Tại sao ngươi lại làm như vậy?
“Kế Hiên cũng là con của ngươi!
“Ta đối xử với ngươi thâm tình nghĩa trọng như vậy, tại sao ngươi lại đối xử với chúng ta tàn nhẫn như thế?”
“Con của ta?”
Sắc mặt ta lập tức lạnh xuống, ta vung tay tát mạnh vào mặt hắn, cái tát làm gò má hắn lập tức sưng đỏ hẳn lên.
“Con của ta đã sớm bị ngươi và Liễu Thất Thất – đôi gian phu dâm phụ các ngươi hại chết rồi!
“Triệu Thư Ngôn, ngươi lừa gạt ta hơn mười năm, lại tự tay giết hại cốt nhục của ta.
“Ta nhất định sẽ bắt các ngươi trả bằng máu!”
Nhìn gương mặt Triệu Thư Ngôn biến đổi liên tục từ kinh hãi, hoảng loạn đến khó tin, ta khẽ bật cười:
“Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không để Triệu phủ rơi vào tay đám tộc nhân của ngươi đâu.
“Ngươi sẽ có ‘nhi tử’ để kế thừa gia nghiệp mà.”
Ta gọi Oản Đông đến:
“Lão phu nhân vì cái chết của cháu trai mà khí huyết công tâm mà chết.
“Phu quân thì nằm liệt trên giường.
“Ta lại đang mang thai, từ hôm nay trở đi, Triệu phủ đóng cửa từ chối tiếp khách, bất kỳ ai cũng không được gặp.
“Còn nữa—”
Trước ánh mắt muốn nứt toác của Triệu Thư Ngôn, ta bình thản nói:
“Đi tìm cho ta vài nam nhân gia thế trong sạch, thân thể khỏe mạnh, gương mặt khôi ngô tuấn tú.
“Dù sao… ta cũng phải sớm sinh ra người thừa kế cho Triệu gia mà.”
________________________________________
15
Sau một đêm hoan lạc, ta hài lòng tiễn gã nam sủng cao lớn vạm vỡ biết điều hiểu ý ra khỏi cửa.
Ta vén rèm cửa sổ lên, trên giường, gương mặt Triệu Thư Ngôn đã đỏ bừng vì giận dữ.
Mạch máu trên cổ hắn nổi rõ lên, tấm vải nhét trong miệng cũng thấm đầy máu.
Phần thân dưới của hắn vì lâu ngày không được vệ sinh mà bốc mùi hôi thối, thậm chí có cả dòi bọ bò qua bò lại giữa hai chân.
“Đồ tiện nhân… Có bản lĩnh thì giết ta đi…”
Ta nhướng mày:
“Muốn chết à?
“Đáng tiếc là ta sẽ không cho ngươi chết dễ dàng như vậy đâu.
“Dù sao nếu ngươi chết rồi thì ta cũng trở thành quả phụ.
“Hiện tại hài nhi còn chưa lớn, nếu góa phụ mất con thì nhỡ đâu sản nghiệp này bị đám tộc nhân của ngươi chiếm mất thì sao?”
Ta nhẹ nhàng dùng khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán hắn, giọng điệu dịu dàng vô hạn:
“Cho nên, ngươi phải sống thật lâu, chịu đựng đủ mọi đau khổ, tận mắt nhìn thấy hài nhi của ta trưởng thành.”
Nói xong, ta đứng thẳng người dậy, ném chiếc khăn tay lên mặt Triệu Thư Ngôn.
“Phu quân, bệnh tình của chàng nặng quá rồi, ta sẽ sai hạ nhân mang canh sâm tới cho chàng uống.
“Phải rồi, chàng cứ luôn nói những lời khiến ta tức giận, để khỏi phải bực mình vì chàng, chi bằng ta cắt luôn cái lưỡi của chàng đi thì hơn.”
Dưới lớp khăn tay, Triệu Thư Ngôn phát ra tiếng kêu cầu xin đầy kinh hãi.
Tên nô lệ câm bước vào, mạnh tay bóp miệng Triệu Thư Ngôn.
Oản Đông bưng bát canh sâm đi vào, nhìn thấy lớp dầu mỡ nổi lềnh bềnh trên mặt canh, ta bất giác thấy buồn nôn.
Ta sững người một lúc, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ kinh hỉ, bàn tay bất giác đặt lên bụng.
“Hài nhi à, cuối cùng con cũng trở về rồi.
“Lần này, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt!”
Ta không còn tâm trạng giày vò Triệu Thư Ngôn nữa, thản nhiên rời khỏi viện:
“Khoá chặt cửa viện lại, từ nay về sau ngoài gã nô lệ câm ra, không cho bất kỳ ai ra vào viện này.”
“A a—— A a——”
Tiếng gào thét thê thảm của Triệu Thư Ngôn bị nhốt kín trong sân viện u ám, dần dần lụi tắt.
Hãy để hắn một mình thối rữa trong bóng tối.
Còn ta…
Ta sẽ đi đón chào tương lai rực rỡ của mình.
(Hết)