Mười Sáu Năm Hư Tình Giả Ý - Chương 4
10
Hai chữ “di nương” khơi dậy dây thần kinh nhạy cảm của hai người bọn họ, cả hai cuối cùng đều sực tỉnh.
Nhận thấy ánh mắt hiếu kỳ của những người xung quanh, Triệu Thư Ngôn gần như không kiềm chế nổi cơn giận:
“Thanh Thương, nàng đang làm gì vậy? Thất Thất là tiểu thư khuê các danh giá, sao có thể làm thiếp?”
Ngay cả Triệu Kế Hiên đang ngồi ở phía bên kia cũng hệt như pháo nổ, thấy mẹ ruột của mình bị ta – người mẹ kế “ác độc” này ức hiếp, hắn liền tức tối lao tới, trừng mắt nhìn ta:
“Sao ngươi có thể ức hiếp biểu cô?
“Nương, người thật khiến con quá thất vọng!
“Chỉ vì biểu cô dịu dàng hiền thục, lại hiếu thuận rộng lượng, được lòng mọi người trong phủ, mà nương lại nghĩ ra cách này để nhục mạ, ép buộc bà ấy rời khỏi đây sao?
“Nương thua kém biểu cô ở mọi mặt cũng đành, nhưng tâm địa sao lại độc ác như vậy!”
Liễu Thất Thất lập tức nhập vai diễn xuất, đôi mắt đẫm lệ đầy yếu đuối và phẫn uất:
“Biểu tẩu, nếu người không muốn Thất Thất ở nhờ Triệu phủ, người có thể nói thẳng, sao lại phải nhục mạ ta như vậy?
“Thất Thất thề rằng cả đời này tuyệt đối không làm thiếp!”
Dưới màn kịch đầy tầng tầng lớp lớp của ba người bọn họ, ánh mắt của khách khứa nhìn ta cũng dần thay đổi.
“Tặc tặc tặc, không ngờ Tống Thanh Thương đúng là đàn bà ghen tuông hẹp hòi, lại có thể nhục mạ một nữ tử vô tội như vậy.”
“Ngay cả nhi tử ruột cũng mắng nàng ta là độc phụ, đủ thấy phẩm hạnh của Tống Thanh Thương kém cỏi đến mức nào.”
Tiếng bàn tán xì xào không ngớt bên tai.
Ta nắm chặt tay, lòng bàn tay hằn sâu dấu móng.
Diễn kịch thôi mà, tưởng chỉ có các ngươi biết diễn sao?
Ta hất khăn tay, bắt đầu khóc nức nở:
“Thất Thất, ta nào muốn nhục mạ ngươi.
“Chỉ là nửa tháng nay, ta thấy ngươi và phu quân cử chỉ thân thiết, phu quân không bao giờ cho ta tùy tiện vào thư phòng, nhưng lại cho ngươi một mình ở đó với chàng đến tận khuya.
“Ta tưởng hai người tình đầu ý hợp, chẳng qua vì ngại ngùng không tiện mở lời, nên ta – người chính thất này mới đề nghị nạp thiếp.
“Không ngờ ta lại hiểu lầm ư?”
Sắc mặt Triệu Thư Ngôn lập tức biến đổi:
“Nàng nói bậy gì thế? Ta khi nào ở một mình cùng Thất Thất?
“Không tin thì hỏi Kế Hiên, dạo này nó luôn ở thư phòng cùng ta.”
Triệu Kế Hiên vội vàng phụ họa:
“Đúng vậy!
“Nương, sao người có thể suy đoán ác ý như vậy về phụ thân và biểu cô?”
Từng lời từng chữ đầy chua cay.
Ta nhìn khuôn mặt đanh ác của Triệu Kế Hiên, chậm rãi nói:
“Nương không ngờ trong lòng con, biểu cô còn quan trọng hơn cả người mẹ đã nuôi dạy con từ nhỏ đến lớn này.
“Nương chỉ muốn phụ thân con và biểu muội thân càng thêm thân, sao lại bị cho là độc ác?”
Nghĩ đến đứa con ruột đã chết oan uổng của mình, đứa con mà ta thậm chí chưa từng được gặp mặt, khóe mắt ta không kìm được mà ngấn lệ, thêm vài phần chân thật và căm hận.
“Vì biểu cô mới nhận họ hàng chưa đầy nửa tháng mà con mắng người mẹ ruột của mình là độc ác, không biết người ngoài nhìn vào còn tưởng Liễu Thất Thất mới là mẹ ruột của con đấy!”
Từng chữ từng lời như máu nhỏ từng giọt, sắc mặt Triệu Kế Hiên đối diện lập tức trắng bệch.
Dù rất nhanh sau đó hắn đã lấy lại bình tĩnh, giả vờ giận dữ trừng mắt nhìn ta:
“Nương, con đương nhiên là con ruột của người, người không thể vì giận con mà nói ra những lời này được!”
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, dáng vẻ chột dạ của hắn vẫn lộ rõ không thể che giấu.
“Càng nghĩ càng thấy công tử Triệu gia quả thật chẳng giống Tống phu nhân chút nào.
“Triệu đại nhân có mắt đào hoa, Tống phu nhân có mắt lá liễu, vậy mà công tử Triệu gia lại có đôi mắt hạnh giống hệt Liễu Thất Thất.”
Có người vô thức buột miệng nói ra mấy câu, sau đó lập tức im bặt.
Vì những lời này mà bầu không khí tại hiện trường càng thêm tĩnh lặng đến đáng sợ.
Đến cả Triệu Thư Ngôn luôn giữ vẻ bình tĩnh lạnh lùng nay cũng tái mét mặt mày.
11
Cuối cùng, lão thái bà đành phải ôm ngực ngã ra ngất xỉu mới kết thúc được bữa tiệc sinh thần khó xử đến cực điểm này.
Sau khi khách khứa đã rời khỏi, Oản Đông – người trước đó núp trong đám đông nhân lúc hỗn loạn để tung lời đồn – liền tiến lên đỡ ta.
Ta chẳng buồn bận tâm đến đống hỗn độn phía sau, thẳng một mạch về Y Mai Các.
Những ngày sau đó, dưới sự dẫn dắt khéo léo của ta, khắp kinh thành bắt đầu lan truyền tin đồn nghi ngờ Triệu Kế Hiên là con riêng của Triệu Thư Ngôn và ngoại thất.
Lời lẽ cay nghiệt mà Triệu Kế Hiên thốt ra trước mặt tất cả khách khứa khi bảo vệ Liễu Thất Thất trong bữa tiệc cũng trở thành bằng chứng thuyết phục nhất.
Những lời đồn đầy khinh miệt này khiến Triệu Kế Hiên – kẻ từ nhỏ đã được coi là thiên chi kiêu tử – chịu đả kích nặng nề.
Nhưng đòn chí mạng nhất chính là hắn đã “rớt kỳ thi Hương”.
Người ta vốn tưởng rằng hắn có thể tranh đoạt vị trí Hội Nguyên, nhưng rốt cuộc lại chẳng lọt nổi vào bảng chính, chỉ đứng đầu bảng phụ.
Dù cùng là đứng đầu, nhưng bảng chính và bảng phụ khác nhau một trời một vực.
Lý do rất đơn giản: Đương kim Hoàng thượng vô cùng căm ghét con thứ.
Năm đó, Tiên hoàng suýt chút nữa đã phế ngôi Thái tử của ông chỉ vì một đứa con thứ.
Giờ đây, Triệu Kế Hiên không chỉ mập mờ về thân phận đích thứ mà còn bị nghi ngờ là con riêng mạo danh đích tử, điều này quả thực phạm phải tối kỵ của Hoàng thượng.
Chủ khảo phụ trách kỳ thi Hương đương nhiên không dám vì một kẻ thân phận bất minh mà mạo hiểm, cho nên trực tiếp “cho hắn rớt bảng”, thế là mọi chuyện đều êm đẹp.
Khi Triệu Kế Hiên thất hồn lạc phách đến tìm Triệu Thư Ngôn, ta đang ở trong thư phòng tranh cãi với hắn.
“Bây giờ Kế Hiên đã rơi vào vòng xoáy tin đồn này, cách tốt nhất để giải quyết chính là đuổi ngay Liễu Thất Thất đi!
“Chỉ cần ả biến mất, lâu dần những lời đồn kia cũng tự khắc tan biến.”
Triệu Thư Ngôn đối diện biết rõ ta nói rất có lý, nhưng sau mười mấy năm xa cách, giờ khó khăn lắm mới được đoàn tụ với người tình trong mộng, hắn làm sao nỡ chia lìa với Liễu Thất Thất chứ?
“Chuyện này có liên quan gì đến Thất Thất?
“Đám người ngu muội ngoài kia muốn đồn thì cứ việc đồn, Thất Thất vô tội.
“Đuổi nàng ấy đi chỉ vì lý do này chẳng phải quá bất công với một nữ nhân yếu đuối sao?”
Ta khó tin nhìn hắn:
“Chẳng lẽ trong lòng chàng, một biểu muội còn quan trọng hơn tiền đồ của Kế Hiên sao?
“Chỉ cần Liễu Thất Thất còn tồn tại, tranh cãi về việc Kế Hiên có phải con riêng hay không sẽ mãi mãi tồn tại.
“Nếu để lời đồn ngày càng lan rộng, một khi Hoàng thượng nghi ngờ Kế Hiên là con riêng của chàng và ngoại thất, thì mười năm đèn sách của hắn coi như uổng phí!”
Sắc mặt Triệu Thư Ngôn thoáng giãn ra, nhưng hắn vẫn cố chấp không chịu nhượng bộ.
Thấy hắn ngoan cố như vậy, ta giận đến mức đập vỡ đầy đất chén trà ly rượu.
Đẩy cửa bước ra, ta liền thấy Triệu Kế Hiên thần sắc thất thần đứng ngoài cửa.
Ta rưng rưng nước mắt nhìn hắn:
“Kế Hiên, đều là do mẹ vô dụng, không thuyết phục được cha con.
“Giá như Liễu Thất Thất chưa từng xuất hiện thì tốt biết bao.
“Trước khi ả xuất hiện, cha con và mẹ là đôi phu thê ân ái nổi tiếng khắp kinh thành, còn con là thần đồng thiên tài khiến ai ai cũng ngưỡng mộ.
“Nhưng bây giờ, cha con vì ả mà quát tháo mẹ, còn danh tiếng của con cũng bị liên lụy, khiến con bị Hoàng thượng ghét bỏ.
“Hức hức hức…
“Cha con sao lại hồ đồ đến vậy, lại vì một người ngoài mà hủy hoại tiền đồ của chính con ruột mình.”
Vừa khóc thút thít vừa dùng khăn tay lau nước mắt, ta lén nhìn Triệu Kế Hiên đang đứng đối diện, thấy sắc mặt hắn tái xanh, khóe môi ta khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo rồi nhanh chóng biến mất.
12
Lời nói của ta khiến Triệu Kế Hiên tâm trí hỗn loạn, hắn nắm chặt tay ta, giọng run rẩy:
“Mẹ, con phải làm sao đây? Chẳng lẽ mẹ thực sự muốn nhìn nhi tử tiền đồ tiêu tan sao?”
Ta vừa nức nở vừa lắc đầu:
“Cha con bây giờ hoàn toàn không nghe lời ta khuyên, ta thấy hắn muốn vì một Liễu Thất Thất mà hủy hoại cả Triệu phủ… Hức hức…”
Sau đó ta làm ra vẻ một người phụ nữ sâu kín trong tình cảnh bi thương, vừa khóc vừa bỏ đi.
Trước khi rời khỏi, ta rõ ràng nhìn thấy trong mắt Triệu Kế Hiên ánh lên một tia sáng lạnh lẽo khó tả.
Sau hôm đó, ta liền “phát bệnh” nằm bẹp trên giường, mặc kệ mọi chuyện trong phủ.
Triệu phủ lập tức rối ren, tin đồn càng lan rộng.
Nằm dưỡng bệnh vài ngày, cuối cùng ta cũng đợi được cơ hội đã chờ từ lâu.
Danh sách Phó Cống mà Triệu Kế Hiên đặt hết hy vọng đã được công bố, nhưng trên đó cũng không có tên hắn.
Vài ngày trước hắn còn tự an ủi bản thân rằng, dù không đỗ bảng chính nhưng chỉ cần được chọn vào danh sách Phó Cống thì vẫn có cơ hội vào Quốc Tử Giám học tập.
Nhưng giờ đây, hy vọng cuối cùng cũng tan biến.
Nghe tin này, ta lập tức bỏ quả dưa đang cầm trên tay, dặn Oản Đông:
“Qua Trúc Uyển xem có động tĩnh gì không, có chuyện gì lập tức báo cho ta.”
Chẳng bao lâu sau, Oản Đông ôm ngực, gương mặt lộ vẻ kích động xen lẫn thất vọng, ánh mắt hoang mang bước vào.
“Tiểu thư, bên Trúc Uyển xảy ra chuyện lớn rồi, người mau qua đó đi.”
Dù đã được Oản Đông cảnh báo trước nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng thê thảm trong Trúc Uyển, ta vẫn không khỏi giật mình.
Liễu Thất Thất nằm sõng soài trên đất, khóe miệng không ngừng trào ra máu đen.
Triệu Thư Ngôn đau đớn ôm lấy nàng ta:
“Thất Thất! Thất Thất!”
Rồi hắn quay phắt đầu lại, như một con bò điên phẫn nộ, gào lên chất vấn Triệu Kế Hiên:
“Đồ nghịch tử! Sao ngươi có thể tự tay hạ độc Thất Thất? Nàng ta là…”
Đang gào khóc thê thảm thì khóe mắt chợt thấy ta, hắn lập tức nuốt ngược những lời còn lại.
Dưới chân Triệu Kế Hiên là một cái bát sứ vỡ nát, hắn lạnh lùng đứng đó, thờ ơ nói:
“Nàng ta chỉ là biểu cô của ta mà thôi.
“Nếu nàng ta ngoan ngoãn ra ngoài phủ sống, ta cũng không ngại nuôi một kẻ ngoài lề.
“Nhưng ai bảo nàng ta dám cản đường tiền đồ của ta!”
Ta giả vờ kinh hãi, vội vàng xông vào:
“Sao còn đứng ngây ra đó, mau đi gọi đại phu!”
“Không được gọi!” Triệu Kế Hiên đột nhiên quát lớn.
Là một người con dâu hiếu thảo “mẫu mực” suốt hai mươi tư năm, làm sao ta có thể thưởng thức vở kịch hay này một mình mà không gọi lão thái bà tới xem chứ?
Ta liếc mắt ra hiệu cho Oản Đông, nàng ta rất lanh lợi rút lui ngay lập tức.
Bên kia, hai cha con “phụ từ tử hiếu” đang gào thét mắng chửi nhau.
“Ngươi còn là người sao? Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn biểu cô ngươi chết à?”
Triệu Thư Ngôn không thể tin nổi nhìn Triệu Kế Hiên.
Triệu Kế Hiên lại thản nhiên nhìn xuống Liễu Thất Thất đang nằm trên đất, ánh mắt nàng ta đẫm lệ nhìn hắn:
“Biểu cô, từ trước đến giờ người luôn nói yêu thương ta.
“Vậy bây giờ, người có nguyện ý chết vì tiền đồ của ta không?”
Nước mắt không ngừng tuôn rơi từ khóe mắt Liễu Thất Thất, nàng ta tuyệt vọng khép mắt lại, hơi thở cuối cùng cũng dứt hẳn.
“Thất Thất! Thất Thất! A!”
Tận mắt chứng kiến người tình trong mộng chết ngay trong vòng tay mình, hơn nữa còn bị chính tay đứa con mà hắn yêu thương bấy lâu hạ độc chết, Triệu Thư Ngôn phát điên.
Hắn trợn trừng mắt nhìn Triệu Kế Hiên, đột nhiên nhấc chiếc ghế đẩu lên, điên cuồng đập thẳng xuống người hắn:
“Đồ súc sinh vong ân phụ nghĩa! Ta đánh chết ngươi!”
Ta lạnh lùng đứng nhìn hai cha con bọn họ đánh nhau loạn xạ.
Đến lúc này, ta mới hoàn toàn nhìn thấu bản chất máu lạnh vô tình của Triệu Thư Ngôn.
Sự ích kỷ của hắn không chỉ dành riêng cho ta, mà cả với người tình trong mộng mà hắn yêu thương đến chết đi sống lại cũng chẳng khác gì.
Rõ ràng hắn hoàn toàn có thể gọi đại phu cứu Liễu Thất Thất ngay từ đầu, nhưng hắn cũng hiểu rõ chuyện hôm nay nếu truyền ra ngoài sẽ gây tổn thất lớn cho Triệu phủ.
Cho nên hắn cứ thế vừa giả vờ đau đớn vừa tuyệt vọng, trơ mắt nhìn người tình chết dần chết mòn trong vòng tay mình.