Mười Sáu Năm Hư Tình Giả Ý - Chương 3
07
Mượn cớ quản lý chi tiêu trong phủ, Thu Thường có thêm cơ hội danh chính ngôn thuận tiếp cận Triệu Thư Ngôn.
Nữ nhân này có thể bình thường ở mọi mặt, nhưng về việc quyến rũ đàn ông, nàng ta quả thực là cao thủ trong thiên hạ.
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, nàng ta và Triệu Thư Ngôn đã bắt đầu liếc mắt đưa tình.
Có lẽ trong lòng Triệu Thư Ngôn, Thu Thường chỉ là một kỹ nữ có thể tùy tiện đùa bỡn, hắn không hề xem nàng ta là người của Triệu gia.
Nhưng dù gì đi nữa, nàng ta hiện tại trên danh nghĩa vẫn là thiếp thất của nhi tử hắn, nên giữa hai người tạm thời chỉ có ánh mắt đưa tình qua lại, chưa ai dám tiến thêm bước nào.
Bọn họ không chịu tiến thêm, vậy thì ta đành phải đẩy một phen.
Ngày hôm đó, ta lấy cớ đi bái Văn Xương Tinh Quân, kéo Triệu Kế Hiên cùng xuất môn, đồng thời dặn dò người hầu bỏ thêm chút dược liệu kích tình vào canh sâm mà Thu Thường đưa cho Triệu Thư Ngôn mỗi ngày.
Đi được nửa đường, khi kiểm tra đồ cúng, ta chợt vỗ trán:
“Ôi chao, ta quên mang bánh ú rồi!”
Triệu Kế Hiên thản nhiên nói:
“Xuống núi mua cũng được mà.”
“Sao được chứ?” Ta vờ giận dỗi, “Đó là bánh mẹ thức cả đêm để gói, mỗi cái đều viết tên con lên đó. Đó mới là thành tâm hiểu chưa?
“Bánh dưới núi mua đại đâu có thành tâm gì? Dù sao cũng chưa đi được bao xa, quay đầu xe ngựa về lấy một chút đi.”
Triệu Kế Hiên không cưỡng lại được, đành phải đồng ý.
Vừa về tới viện, nha hoàn bên cạnh Thu Thường vừa thấy hắn liền hoảng hốt đến mức làm rơi vỡ chén trà trên tay.
Triệu Kế Hiên nhíu mày, nhìn quanh một vòng rồi hỏi:
“Thu di nương đâu?”
“Di nương… di nương…” Nha hoàn lắp bắp, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.
Sắc mặt Triệu Kế Hiên tối sầm, hắn đạp mạnh một cước:
“Ta hỏi ngươi, Thu di nương đâu!”
“Di nương… di nương đang ở… ở thư phòng của lão gia, đưa canh sâm cho lão gia.”
Bộ dạng chột dạ của nha hoàn như có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy trái tim Triệu Kế Hiên.
Hắn không muốn nghi ngờ Thu Thường, nhưng đôi chân lại vô thức tiến về phía thư phòng của phụ thân.
Đến gần thư phòng, những âm thanh rên rỉ quen thuộc của nữ tử như lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào tai hắn.
“Lão gia… nhẹ chút… nô gia chịu không nổi…”
“Thu Thường ngoan, chẳng phải nàng nói muốn sinh cho lão gia một đứa con trai sao?
“Đợi nàng mang thai rồi, lão gia sẽ đón nàng về từ chỗ Kế Hiên.
“Chẳng qua nó chỉ là thằng nhóc miệng còn hôi sữa, làm sao thỏa mãn được dâm phụ như nàng? Lại còn tự đưa tới cửa nữa chứ.”
“Đáng ghét – từ lần đầu nhìn thấy lão gia, chân nô gia đã mềm nhũn rồi. Kế Hiên chưa bao giờ cho nô gia cảm giác này cả.”
Tiếng dâm ngôn lẳng lơ hoàn toàn đập tan chút ảo tưởng cuối cùng trong lòng Triệu Kế Hiên.
Cơn phẫn nộ khi bị sỉ nhục, phản bội, cùng sự đâm sau lưng của chính phụ thân khiến đôi mắt hắn đỏ rực lên.
Đầu óc hắn choáng váng vì giận dữ, không còn để ý được gì nữa, lập tức giơ chân đạp tung cửa thư phòng.
“Tiện nhân!”
“A!”
Trong thư phòng, đôi nam nữ hoảng hốt ôm chặt lấy nhau.
Thấy rõ người đứng ở cửa, sắc mặt Triệu Thư Ngôn lập tức đại biến, vội vàng bật dậy, mạnh tay đẩy Thu Thường đang quấn lấy mình ra.
“Đôi cẩu nam nữ!” Triệu Kế Hiên nghiến răng chửi lớn.
Sắc mặt Triệu Thư Ngôn lúc xanh lúc trắng, ban đầu khi bị nhi tử bắt gian quả thật hắn có chút chột dạ, nhưng nghe thấy nhi tử dám mắng mình, hắn lập tức nổi giận, tát mạnh vào mặt Triệu Kế Hiên một cái.
“Đồ nghiệt chủng, ngươi nói chuyện với cha ngươi như vậy sao?”
Hắn lạnh lùng liếc nhìn Thu Thường đang quần áo xộc xệch, nước mắt rơi lã chã:
“Ngươi muốn loại nữ nhân nào không có, vậy mà lại vì một dâm phụ ai cũng có thể cưỡi mà dám chống đối phụ thân.
“Chuyện này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi Triệu gia ta còn để ở đâu?
“Nữ nhân này giữ lại cũng chỉ rước họa.
“Kế Hiên, bây giờ hãy để cha xem quyết tâm của ngươi!”
08
Khi ta cầm bánh ú tìm thấy Triệu Kế Hiên, hắn đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào một cái giếng khô ở hoa viên phía sau.
“Hiên nhi, làm sao vậy? Đi thôi.” Ta nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn.
“A!” Triệu Kế Hiên như thể bị kinh hãi tột độ, hét lên rồi hất tay ta ra.
Nhìn rõ là ta, hắn mới luống cuống đứng dậy:
“Nương, hôm nay con thấy không khỏe, để hôm khác đi tế lễ cũng được.”
Nói xong hắn liền vội vã rời khỏi hoa viên.
Sau ngày hôm đó, Thu Thường – kẻ từng ngang ngược hoành hành khắp Triệu phủ – đột nhiên biến mất không tung tích.
Còn giữa Triệu Thư Ngôn và Triệu Kế Hiên, hai cha con vốn từng thân thiết, giờ đây lại xuất hiện một vết nứt vô hình.
Ta làm như không hề hay biết về sự xa cách giữa cha con họ.
Ta biết rằng, trận chiến thực sự giờ mới bắt đầu.
Chưa đầy nửa tháng sau khi Thu Thường chết, một vị khách đặc biệt xuất hiện tại Triệu phủ.
Triệu Thư Ngôn lúc nào cũng lạnh lùng, nay lại dịu dàng dìu một mỹ phụ trung niên yểu điệu bước vào đại sảnh.
Triệu lão phu nhân đã già đến rơi nước mắt, không đợi nữ tử kia lại gần, bà đã vội vàng bước lên, nắm lấy tay nàng ta mà nghẹn ngào:
“Thất Thất, cuối cùng con cũng chịu đến gặp cô mẫu rồi.”
Liễu Thất Thất cũng rưng rưng nước mắt:
“Cô mẫu, là Thất Thất bất hiếu. Nay đến nương tựa nơi này, mong cô mẫu và biểu ca đừng ghét bỏ.”
Triệu Thư Ngôn từ tốn buông tay nàng ta ra:
“Biểu muội, muội đến Triệu phủ, mẫu thân ta vui mừng còn không hết, sao có thể ghét bỏ muội được?”
Ta lạnh lùng đứng nhìn bọn họ diễn kịch ngay trước mặt mình.
Có lẽ đây cũng không hoàn toàn là diễn kịch, lão thái bà yêu thương người ngoại thất mà Triệu Thư Ngôn giấu suốt mười mấy năm như vậy, e rằng đối phương thực sự là cháu gái ruột của bà ta.
Hôm nay mò đến tận cửa, rõ ràng không có ý tốt.
Ta khẽ dùng khăn tay che khóe miệng đang nhếch lên thành nụ cười.
Đến thật đúng lúc.
Nếu nàng ta không đến, ta làm sao có thể tiễn cả ba người bọn họ xuống địa ngục cùng một lúc đây?
Bên kia, ba người bọn họ thân thiết diễn một vở kịch tình thân cảm động trước mặt ta, sau đó Triệu Thư Ngôn bắt đầu ra lệnh:
“Thanh Thương, Thất Thất là khách quý của Triệu phủ, nàng hãy dọn khỏi Y Mai Các, chuyển sang Trúc Uyển đi.”
Ta vốn không quan tâm mình ở đâu, nhưng lại muốn ta chủ động nhường chỗ cho Liễu Thất Thất sao?
Ta khẽ bật cười mỉa mai:
“Được thôi, ta thấy cũng chẳng cần phải chuyển đến Trúc Uyển làm gì, chi bằng ta về ở Tống gia luôn cho tiện.”
Nói xong, ta đứng dậy định thu dọn đồ đạc.
Sắc mặt Triệu Thư Ngôn và lão thái bà đều cứng đờ.
“Thanh Thương, nàng lại nổi cơn gì vậy? Thất Thất là khách quý, nàng là chủ mẫu Triệu phủ, sao lại không có lòng bao dung một chút?”
Lão thái bà càng thêm ngang ngược:
“Ngươi đã gả vào Triệu gia, với Tống gia ngươi đã là người ngoài. Làm gì có chuyện không ở nhà mình mà lại chạy về nhà người ta ở?
“Người ngoài nhìn vào chẳng phải sẽ nghĩ Triệu gia ta đối xử tệ bạc với ngươi sao?”
“Đối xử tệ bạc thế nào chứ? Chẳng qua chỉ là sau khi biểu muội thân thiết đến, liền muốn ta – chủ mẫu Triệu phủ – nhường chỗ thôi mà.
“Chưa nói đến chuyện Tống gia có coi ta là người ngoài hay không, phòng khuê của ta trước khi xuất giá vẫn luôn giữ lại cho ta mà.”
“Thanh Thương!”
Triệu Thư Ngôn vội vàng giữ chặt ta lại, gượng cười nói:
“Nàng hiểu lầm rồi, ta chỉ nghĩ Thất Thất là khách quý, chúng ta người nhà chịu thiệt một chút cũng chẳng sao.
“Nếu nàng không muốn thì thôi vậy, chuyện nhỏ như vậy cần gì phải kinh động đến nhạc phụ nhạc mẫu và đại ca bên ấy?”
Liễu Thất Thất rưng rưng nước mắt nhìn Triệu Thư Ngôn, khẽ mím môi nói:
“Biểu tẩu, Thất Thất tuyệt đối không có ý gì khác.”
Ta cười khẩy:
“Biểu muội không cần khách sáo, nhìn tuổi tác của muội cũng phải ngoài bốn mươi rồi, ta sao có thể nhận nổi tiếng gọi ‘biểu tẩu’ này.”
Vẻ mặt giả vờ đáng thương của Liễu Thất Thất lập tức cứng đờ.
Nàng ta run rẩy đưa tay lên chạm mặt, nghiến răng nói:
“Biểu tẩu thật biết đùa, Thất Thất năm nay mới ba mươi lăm thôi.”
“Ôi, hóa ra đã ba mươi lăm rồi sao? Vậy nhi tử của Thất Thất biểu muội cũng nên lấy vợ rồi nhỉ?
“Ôi chao, ở độ tuổi bế cháu hưởng phúc, thật là hạnh phúc. Sao không thấy nhi tử của muội đến cùng nhỉ?”
09
Vẻ yếu đuối trên gương mặt Liễu Thất Thất không thể giữ được nữa.
Lão thái bà đen mặt đuổi ta xuống dưới:
“Đi bảo thiện phòng chuẩn bị đồ ăn, hôm nay có khách quý, phải tiếp đãi chu đáo.”
Sau khi ta dặn nhà bếp chuẩn bị toàn bộ món ta thích, quay về Bắc viện liền thấy một cảnh tượng thú vị: Ba người bọn họ, bao gồm cả đứa con hờ của ta, đã ngồi quây quần bên bàn ăn, chẳng hề chừa lại chỗ nào cho ta.
Nhìn một lượt, thật sự giống như một gia đình hòa thuận vui vẻ.
Không biết Liễu Thất Thất đã nói gì mà Triệu Thư Ngôn ngồi bên trái nàng ta khẽ cười, còn Triệu Kế Hiên ngồi bên phải lại cười to không chút kiêng dè.
Ta nheo mắt lại.
Đúng là mẹ ruột có khác, mới gặp mặt một lần đã khiến quan hệ cha con Triệu Thư Ngôn và Triệu Kế Hiên hòa hoãn hơn rất nhiều.
Thấy ta bước vào phòng, nụ cười trên mặt mấy người họ liền biến mất.
Triệu Thư Ngôn còn lên tiếng:
“Thanh Thương, đã lâu nàng không gắp thức ăn cho mẫu thân rồi, hôm nay hãy đứng hầu chúng ta dùng bữa đi.”
Ta không nhịn được mà khẽ hít sâu một hơi.
Thật sự là cho hắn mặt mũi quá rồi.
Trong ánh mắt hài lòng của Triệu Thư Ngôn, ta mỉm cười bước tới, dùng muôi múc một muỗng canh, nghĩ ngợi một chút rồi lại đặt xuống, trực tiếp bưng cả bát canh, úp thẳng lên đầu Triệu Thư Ngôn.
“A!”
Tiếng hét chói tai của Liễu Thất Thất suýt làm thủng màng nhĩ của ta.
Lão thái bà tức đến run rẩy:
“Ngươi đang làm gì vậy!”
Triệu Thư Ngôn không thể tin nổi nhìn ta.
Trước khi hắn kịp nổi giận, ta đã giành trước, vừa lấy khăn tay vừa khóc nức nở:
“Phu quân, ta đường đường là chủ mẫu, chàng làm vậy chẳng phải là sỉ nhục ta sao?
“Chàng thật sự khiến ta quá thất vọng rồi!”
Nói xong ta liền khóc lóc chạy đi.
Triệu Thư Ngôn sững sờ đứng đó, cuối cùng vẫn phải nghiến răng đến xin lỗi ta.
Nhìn bàn tay hắn nắm chặt vì uất hận, ta nở một nụ cười lạnh lẽo.
Vậy mà đã không chịu nổi rồi sao?
Vở kịch hay còn ở phía sau cơ mà.
Dưới sự hòa giải của Liễu Thất Thất, quan hệ giữa Triệu Thư Ngôn và Triệu Kế Hiên dần dần được cải thiện.
Bất kể bên trong như thế nào, ít nhất bề ngoài cha con họ đã thân thiết như trước.
Nửa tháng sau, cuối cùng cũng đến sinh thần của Triệu Thư Ngôn.
Theo thông lệ, hắn mời cấp trên, đồng liêu, đồng hương cùng gia quyến đến phủ dự tiệc.
Liễu Thất Thất với danh nghĩa biểu muội đương nhiên cũng có mặt trong yến tiệc.
Trong yến tiệc, các phu nhân quan viên không tránh khỏi lại bàn tán những câu chuyện cũ.
“Công tử nhà Tống phu nhân thật thông minh hiểu chuyện, năm nay mới mười sáu đã đỗ Tú tài rồi.
“Nghe nói lần trước cậu ấy đi thi Hương, nếu thuận lợi trúng tuyển thì chính là Cử nhân đấy.”
Có người không nhịn được châm chọc:
“Ta thấy Tống Thanh Thương đúng là đồ đàn bà ghen tuông hẹp hòi, thiên hạ này nam nhân nào mà chẳng có tam thê tứ thiếp?
“Chỉ có nàng ta là độc chiếm…”
Đột nhiên người kia nhìn thấy ta, vội vàng ngậm miệng lại.
Ta chẳng những không giận, ngược lại còn mỉm cười nhìn nàng ta, nói:
“Phu nhân nói rất phải, phu quân khoan dung độ lượng với ta như vậy, ta đương nhiên cũng phải thông cảm cho chàng.
“Vì thế nhân ngày vui hôm nay, ta định nạp thiếp cho phu quân.”
Phu nhân họ Tiền trợn mắt há mồm nhìn ta.
Sau khi xác định ta không hề nói đùa, ánh mắt nàng ta nhìn ta như nhìn kẻ ngốc.
Ta không thèm để ý đến ánh mắt của đám nữ quyến, trực tiếp kéo Liễu Thất Thất đang ngồi ở góc khuất đến trước mặt Triệu Thư Ngôn bên phía bàn nam quyến.
Đúng lúc nghe có người trêu chọc Triệu Thư Ngôn:
“Hiếm thấy người si tình như Triệu đại nhân đây, nhà ta thường lấy ngài ra răn dạy ta đấy.”
Triệu Thư Ngôn cười đáp:
“Nội tử hay ghen, không thể so với phu nhân nhà ngài rộng lượng hiền đức được.”
Ta không thèm nghe mấy lời chó má của hắn, lập tức lớn tiếng ngắt lời:
“Phu quân hiểu lầm thiếp rồi, trong phủ cô quạnh, thiếp mong có thêm vài vị muội muội để thêm phần náo nhiệt.”
Ta đẩy mạnh Liễu Thất Thất vẫn đang sững sờ tới trước mặt Triệu Thư Ngôn:
“Nhân dịp ngày vui hôm nay, chi bằng phủ ta trực tiếp đón hỉ sự song hỷ lâm môn, nạp Thất Thất làm di nương của phu quân luôn đi.”