Mười Sáu Năm Hư Tình Giả Ý - Chương 2
04
Ngày hôm sau của lễ hội Hoa Đăng, phu nhân của Lễ bộ Hữu Thị Lang đã đến thăm.
Vừa mỉm cười chào hỏi, phu nhân Trình liền lạnh nhạt nói:
“Hôm qua nha hoàn nhà ta thấy công tử nhà ngươi cùng hoa khôi của Thanh Phong Lâu thề nguyền dưới ánh trăng, quả thật là một đôi trai tài gái sắc.
“Đã như vậy thì chuyện đính ước của hai nhà chúng ta coi như bỏ qua nhé.”
Lời nói thì có vẻ khách sáo, nhưng thái độ của phu nhân Trình lại vô cùng kiên quyết.
Ta thở dài, bất đắc dĩ nói:
“Tiểu thư nhà ngài hiền lương thục đức, là tiểu nhi tử nhà ta không có phúc phận.
“Chuyện hai nhà vốn chỉ là lời nói đùa, giờ đây ngàn vạn lần đừng để làm lỡ dở tiền đồ của tiểu thư nhà ngài.”
Thấy ta không tranh cãi, sắc mặt của phu nhân Trình mới dịu lại đôi chút.
“Đã nói rõ ràng rồi, vậy ta xin cáo từ trước.”
Đang định cáo từ, bỗng Oản Đông vội vàng báo:
“Phu nhân, lão phu nhân đến rồi.”
Lời vừa dứt, Triệu lão phu nhân đã rạng rỡ cười bước vào đại sảnh.
Vừa nhìn thấy phu nhân Trình, bà liền niềm nở chào hỏi:
“Thông gia mẫu, hôm nay ngọn gió nào đưa ngài đến đây vậy? Chẳng lẽ là tới bàn chuyện hôn sự của hai nhà sao?”
Vẻ mặt vừa dịu xuống của phu nhân Trình lập tức trở nên lạnh lùng.
“Triệu lão phu nhân, xin cẩn trọng lời nói!
“Triệu gia các ngài chưa từng gửi bất cứ sính thư nào cho nhà họ Trình chúng ta, làm gì có chuyện hôn sự?
“Huống hồ ta nghe nói công tử nhà Triệu phủ si mê một kỹ nữ thanh lâu, thậm chí còn tuyệt thực phản đối.
“Người si tình như vậy, tiểu thư nhà ta không thể gánh vác nổi.”
Nụ cười trên mặt Triệu lão phu nhân thoáng cứng đờ.
Ta vội vàng đứng dậy nói khéo:
“Mẫu thân, nếu Kế Hiên một lòng muốn cưới kỹ nữ đó, chúng ta cần gì phải làm lỡ dở tiểu thư nhà họ Trình?”
Triệu lão phu nhân lập tức nổi giận, chút bẽ mặt trước phu nhân Trình đều đổ lên đầu ta:
“Ai nói Kế Hiên muốn cưới kỹ nữ? Ta không đồng ý!
“Ngươi làm chủ gia như thế nào mà lại để kỹ nữ vào cửa? Thể diện của Triệu gia ta còn để ở đâu?
“Nếu kỹ nữ đó bước vào cửa lớn, ngươi lập tức cuốn gói ra khỏi nhà cho ta!”
Bộ dạng cay nghiệt độc ác của Triệu lão phu nhân khiến lửa hận trong lòng ta bùng cháy ngùn ngụt.
Trước kia vì Triệu Thư Ngôn, ta luôn nhẫn nhịn trước lão thái bà này. Bà ta thật sự coi ta là quả hồng mềm dễ bóp sao?
Ta lập tức giả vờ khóc, che khăn tay lên mặt:
“Mẫu thân, ngài có điều gì không hài lòng với con dâu cứ việc nói ra.
“Trước kia Thư Ngôn bảo con dâng hết của hồi môn cho ngài quản lý, con cũng đều nghe theo.
“Mẫu thân, ngài muốn con làm gì cũng được, chỉ xin đừng để Thư Ngôn bỏ con.”
Những lời này khiến sắc mặt Triệu lão phu nhân và phu nhân Trình đồng loạt thay đổi.
Sắc mặt Triệu lão phu nhân đen lại đáng sợ, bà ta chối bay chối biến:
“Ngươi đang nói nhăng cuội gì vậy! Ai bảo ngươi đem của hồi môn giao cho ta?
“Ngươi nói năng hồ đồ như vậy chẳng phải làm ô uế thanh danh Triệu gia ta sao?”
Ta giật mình kinh hãi, lo lắng nhìn phu nhân Trình, liên tục gật đầu:
“Đúng vậy phu nhân Trình, vừa rồi ta chỉ nói linh tinh thôi, phu quân tuyệt đối không bảo ta giao hết của hồi môn.”
Phu nhân Trình kỳ quái nhìn chúng ta, định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thở dài một hơi.
“Tống phu nhân, ta xin cáo từ trước.”
Phu nhân Trình vừa đi, Triệu lão phu nhân lập tức giơ tay định tát ta.
Ánh mắt ta lạnh băng, trực tiếp bắt lấy cổ tay bà ta rồi hất mạnh ra.
“Mẫu thân, vì Thư Ngôn nên con mới đồng ý giao của hồi môn cho ngài.
“Đã vậy thì ngài mau trả lại hết của hồi môn cho con.
“Nếu ngày mai con chưa nhận đủ của hồi môn, ta không dám chắc lời đồn đại về việc một vị Giảng sĩ tham lam của hồi môn của vợ sẽ không lan khắp kinh thành đâu.”
Vốn định nổi giận, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lẽo của ta, Triệu lão phu nhân run rẩy khóe mắt, không dám hống hách như trước nữa.
Tối hôm đó, Triệu Thư Ngôn tức giận đùng đùng xông vào phòng ta.
“Thanh Thương, hôm nay nàng sao dám vô lễ với mẫu thân như vậy?
“Mẫu thân tức đến phát bệnh rồi, mau tới Bắc viện dập đầu nhận lỗi, hứa rằng sau này sẽ không bao giờ cãi lời bà nữa!”
05
Đồng kính phản chiếu rõ ràng vẻ ngạo mạn như lẽ dĩ nhiên trên gương mặt hắn.
Tay ta nắm chặt cây trâm cài, các khớp ngón tay siết lại.
Trước kia ta mù lòa đến mức nào mới không nhìn ra được dưới khuôn mặt tuấn tú ấy là sự cao cao tại thượng và chán ghét không chút che giấu.
Giọng nói của ta cũng trở nên cứng rắn hơn:
“Hôm nay bà ta trước mặt phu nhân Trình đã sỉ nhục ta như vậy, ta tự thấy mình đã đủ kính trọng bà ta, cũng làm tròn bổn phận của một chủ mẫu Triệu phủ.
“Không biết vì cớ gì mà bà ta lại không thích ta.
“Chẳng lẽ trong lòng bà ta còn có người khác phù hợp làm chủ mẫu Triệu phủ hơn sao?
“Bà ta cảm thấy ta chiếm vị trí của người đó nên luôn luôn bắt bẻ ta?”
Trong đồng kính, lông mày Triệu Thư Ngôn khẽ nhíu lại, rất nhanh sau đó lại giãn ra.
Cơn giận dữ lúc trước của hắn tan biến, giọng nói cũng dịu đi vài phần:
“Thanh Thương, nàng đang nghĩ vớ vẩn gì vậy? Nàng chính là chủ mẫu tốt nhất của Triệu phủ.”
Ta cười lạnh không thành tiếng:
“Dù ta có làm gì đi nữa thì bà ta cũng không hài lòng.
“Đã như vậy, chi bằng ta lấy lại của hồi môn của mình để chuẩn bị sính lễ cho Kế Hiên.”
Thấy Triệu Thư Ngôn định mở miệng, ta lập tức cắt ngang:
“Trước kia chàng chẳng phải luôn nói ta quá nghiêm khắc với Kế Hiên sao?
“Giờ nó khó khăn lắm mới có người trong lòng, làm mẹ như ta đương nhiên phải thỏa mãn nó.
“Phu quân, tối nay chàng qua thư phòng đi, ta mệt rồi.”
Tiễn Triệu Thư Ngôn đi xong, ta an nhiên ngủ một giấc thật ngon.
Sáng hôm sau vừa thức dậy, Triệu lão phu nhân đã đen mặt trả lại của hồi môn cho ta.
Triệu Thư Ngôn cũng lạnh lùng nói với ta:
“Có thể cho kỹ nữ đó vào cửa, nhưng chỉ được làm thiếp.”
Ta quay đầu nhìn Triệu Kế Hiên, không biết tối qua bọn họ đã bàn bạc thế nào mà ngay cả hắn cũng đồng ý.
Ta mỉm cười dịu dàng, lập tức quay đi chuộc thân cho Thu Thường.
Đã muốn vào cửa thì cứ sớm vào cửa, ai biết đây có phải là kế hoãn binh của Triệu Thư Ngôn và lão thái bà hay không.
Ngày Thu Thường được đón vào cửa, ngoài ta và Triệu Kế Hiên ra, sắc mặt của tất cả mọi người đều vô cùng khó coi.
Sắc mặt bọn họ càng khó coi, nụ cười trên mặt ta càng chân thành.
Nhìn Triệu Kế Hiên đau lòng vì người trong lòng chỉ có thể vào cửa từ cổng hông, ta liền hiểu ngay Thu Thường không phải kẻ tầm thường.
Quả nhiên, mới vào cửa chưa được hai ngày, nàng ta đã nhắm tới quyền quản gia của Triệu phủ.
“Nương, người cũng nên an hưởng tuổi già rồi, giờ con dâu đã vào cửa, tất nhiên nên san sẻ việc nhà cùng người.”
Lúc thỉnh an, chưa kịp uống xong chén trà, Thu Thường đã dịu dàng lên tiếng.
Triệu Kế Hiên bên cạnh cũng mạnh mẽ phụ họa:
“Đúng vậy, nương, chuyện chi tiêu trong nhà cứ giao cho Thu Thường đi.”
Khóe mắt ta liếc thấy trong đôi mắt yếu đuối của Thu Thường ẩn chứa sự tính toán, khóe môi khẽ nhếch lên.
Đúng là tính toán khéo léo thật.
Nếu là trước kia, chỉ một thiếp thất xuất thân kỹ nữ lại dám mơ tưởng đến quyền quản gia, ta nhất định sẽ trừng trị nàng ta thê thảm.
Nhưng giờ đây ta lại mong Triệu phủ càng loạn càng tốt.
“Được thôi, nếu con đã có lòng thì thay ta quản lý việc nhà một chút cũng tốt.”
“Cảm ơn nương!”
Thu Thường vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cách gọi “nương” cũng thêm vài phần chân thật.
06
Ngày đầu tiên nắm quyền quản lý chi tiêu trong phủ, Thu Thường hào hứng đảm nhiệm, tinh thần hăng hái dâng cao.
Nàng ta không chỉ đi kiểm tra khố phòng, thiện phòng, dược phòng, mà ngay cả góc vườn hẻo lánh cũng không bỏ qua.
Vừa bước chân vào một góc vườn, Thu Thường liền nghe thấy hai tiểu nha hoàn đang tụm lại tán gẫu.
“Ngươi nghe nói chưa? Thật ra thiếu gia Kế Hiên không phải là con ruột của lão gia đâu.”
Thu Thường vừa định mắng cho hai kẻ ngồi lê đôi mách này một trận để lập uy, lại đột ngột nghe thấy bí mật kinh thiên động địa này, bước chân lập tức khựng lại.
“Cái gì? Không thể nào, lão gia cưng chiều thiếu gia Kế Hiên như vậy, sao có thể không phải con ruột chứ?”
“Ngươi không biết rồi, thật ra phu nhân không có khả năng sinh nở, chỉ là lão gia và phu nhân tình cảm sâu đậm nên không bận tâm đến chuyện đó, thiếu gia thật ra là con nuôi của bọn họ.
“Ngươi nghĩ xem, nếu thiếu gia thật sự là con ruột của lão gia, sao lão gia có thể đồng ý cho thiếu gia cưới một kỹ nữ thanh lâu?
“Bây giờ thiếu gia một mực muốn cưới kỹ nữ đó đã khiến lão gia nổi giận, nghe nói lão gia đang định nhận nuôi một đứa trẻ khác trong tộc để kế thừa gia nghiệp Triệu phủ.”
“Trời ơi, thật vậy sao? Vậy thiếu gia Kế Hiên phải làm sao đây?”
“Còn làm sao được nữa, bị đuổi ra khỏi nhà chứ sao. Ai bảo hắn không nghe lời lão gia.
“Nhưng dù sao cũng có ơn dưỡng dục, chắc chắn sẽ không để thiếu gia phải chịu khổ, chỉ là không còn được vinh hoa phú quý như bây giờ mà thôi.”
“Nếu nói vậy, nếu ai có thể sinh cho lão gia một đứa con trai, chẳng phải sẽ một bước lên mây hóa phượng hoàng sao?”
“Hơn thế nữa! Ta thấy lão gia chắc chắn cũng hối hận rồi.
“Ai lại không muốn có một nhi tử ruột thịt chứ? Nếu ngươi có thể sinh cho lão gia một đứa con trai độc nhất, nói không chừng còn có thể ngồi lên vị trí chủ mẫu Triệu phủ!”
Hai tiểu nha hoàn vừa cười vừa đùa rồi rời khỏi hoa viên.
Chỉ còn lại Thu Thường đứng trơ trọi ở đó, ánh mắt tối sầm đầy toan tính.
Hai tiểu nha hoàn vừa rẽ khỏi hoa viên liền lén lút đi tới Y Mai Các của ta.
Ta đưa cho bọn chúng một thỏi bạc:
“Đã truyền lời hết rồi chứ?”
“Phu nhân yên tâm, đảm bảo đã truyền đạt rõ ràng.”