Mười Sáu Năm Hư Tình Giả Ý - Chương 1
01
Ta ngây ngẩn đứng đó, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
Phu quân Triệu Thư Ngôn, người đã cùng ta kính cẩn hòa thuận hơn mười năm, lúc này lại đang ôm một mỹ phụ trung niên phong vận còn vẹn nguyên, trong mắt ánh lên tình thâm ý trọng khó diễn tả bằng lời.
Điều khiến ta khó chấp nhận hơn cả chính là đứa con trai nhỏ mà ta đã hết lòng yêu thương bao năm nay, lúc này cũng đang dùng ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn nữ tử kia, miệng liên tục gọi:
“Mẫu thân.”
Đầu óc ta chợt choáng váng.
Nàng ta là mẫu thân, vậy thì ta là gì?
Thị nữ Oản Đông lộ vẻ kinh hãi lẫn phẫn nộ, gắt gao đỡ lấy thân mình đang run rẩy của ta.
Tiếng trò chuyện đứt quãng truyền tới từ căn nhà nhỏ dưới chân núi.
Ta rõ ràng nghe thấy đứa con trai nhỏ Triệu Kế Hiên dùng giọng điệu vui vẻ quen thuộc mà nói:
“Bà già kia thật phiền phức, suốt ngày chỉ biết ép con đọc sách. Con thấy bà ta căn bản chỉ muốn con kiếm thể diện cho bà ta mà thôi. Vì vậy mới cấm con cưới Thu Thường. Vẫn là mẫu thân tốt nhất, mẫu thân thương Hiên nhi nhất.”
Ánh mắt mỹ phụ trung niên thoáng lóe lên, sau đó dịu dàng khẽ chạm vào chóp mũi của đứa con trai:
“Con là hài tử duy nhất của mẫu thân, mẫu thân không thương con thì thương ai?”
Sự thân thiết giữa hai người khiến tim ta đau nhói từng cơn.
Ta không ngờ, tất cả sự tận tụy dạy dỗ của ta, trong mắt đứa con trai lại chỉ là sự áp bức, là vì thể diện của ta.
“Phụ thân, khi nào người mới có thể bỏ rơi bà già kia vậy? Nếu không có bà ta, gia đình ba người chúng ta đã sớm đoàn tụ rồi.”
Triệu Kế Hiên vẫn không ngừng nói, giọng điệu thản nhiên nhưng lại khiến toàn thân ta như đông cứng.
“Giả vờ làm con trai ruột của bà ta suốt mười sáu năm, thật là xui xẻo c.hết đi được. Con trai ruột của bà ta sớm đã bị dìm ch.ế.t ngay khi vừa chào đời, để bà ta hưởng thụ mười sáu năm thiên luân chi nhạc, coi như đã quá tiện nghi cho bà ta rồi.”
Triệu Kế Hiên cười ha hả nói, khiến Triệu Sơ Ngôn và phụ nhân trung niên kia cũng bật cười lớn.
“Ngoan, Hiên nhi, thân nương đã hầm canh gà ác mà con thích nhất, mau vào nhà uống đi. Ở bên thân nương, con có thể thả lỏng rồi.”
Triệu Kế Hiên vui vẻ bước vào trong nhà uống canh.
Ta trợn to mắt, cả người cứng đờ.
Rõ ràng đáng ra phải phát điên, xông lên liều mạng với đám súc sinh kia, nhưng ta lại bất động đứng tại chỗ.
Sự phản bội của người phu quân từng tương kính như tân, sự chán ghét của đứa con mà ta một mực xem là bảo bối ngoan ngoãn, thêm vào đó là sự thật về cái chec yểu của con trai ruột—tất cả như một mớ tơ vò siết chặt lấy tâm can, khiến đầu óc ta hỗn loạn như hồ dán.
Trong ngôi nhà kia, cuộc trò chuyện giữa Triệu Sơ Ngôn và phụ nhân trung niên kia vẫn tiếp tục.
Phụ nhân trung niên nép vào lòng Triệu Sơ Ngôn, đôi mắt ánh lên tia lệ quang.
Triệu Sơ Ngôn nắm lấy tay nàng ta, dịu dàng nói:
“Thất Thất, những ngày qua khổ cho nàng rồi. Sự vụ trong nhà rối ren, nên ta chưa thể đến thăm nàng.”
Phụ nhân trung niên lắc đầu, trong mắt ngấn lệ:
“Thiếp thân hiểu mà. Trong nhà có mụ thê tử hung hãn khó ưa, phu quân đương nhiên phải hành sự cẩn trọng. Vì tiền đồ của phu quân, thiếp dù có chịu ủy khuất lớn hơn nữa cũng đều cam tâm tình nguyện.”
Ta gần như bật cười vì tức giận.
Đôi cẩu nam nữ này, lại dám nói như thể ta là kẻ tàn nhẫn chia rẽ đôi uyên ương bạc mệnh của bọn chúng vậy!
“Thất Thất, nàng hãy nhẫn nại thêm một thời gian nữa. Dù sao Tống Thanh Thương cũng coi như có chút tác dụng, ngày ngày ép Kế Hiên khổ học. Giờ đây, Hiên nhi mới mười sáu tuổi đã đỗ tú tài, trở thành tài tử nổi danh khắp nơi.”
“Chẳng mấy chốc nữa, nàng sẽ được vào Triệu gia hưởng phúc thôi.”
Không ngờ phụ nhân trung niên kia lại lắc đầu:
“Chưa phải lúc.”
“Giờ đây, Hiên nhi ngày ngày nhắc tới chuyện muốn cưới một kỹ nữ nơi thanh lâu. Nếu chúng ta phản đối, e rằng sẽ khiến mẫu tử xa cách.”
“Chẳng thà lợi dụng Tống Thanh Thương, để nàng ta thay chúng ta giải quyết con kỹ nữ đó.”
“Không chỉ trừ khử được mối họa sau này, mà còn khiến Hiên nhi hoàn toàn chán ghét nàng ta.”
Triệu Sơ Ngôn cất tiếng cười sang sảng:
“Thất Thất quả thật là người tâm tư tinh tế, khí chất như lan. Nàng nói rất đúng, đợi Tống Thanh Thương xử lý xong chuyện này, e rằng nàng ta cũng sẽ vì quá lao tâm mà chec thôi.”
Ta ẩn mình sau thân cây, đem thần sắc của Triệu Sơ Ngôn thu hết vào mắt.
Sát ý lạnh lẽo toát ra từ hắn khi thốt ra những lời ấy khiến toàn thân ta không khỏi run rẩy.
02
Đây chính là phu quân mà ta đã si mê yêu mến suốt hơn mười năm trời sao?
Vì hắn, ta cam tâm gả thấp.
Nhưng hắn không chỉ đối với ta luôn là giả dối hư tình, thậm chí còn muốn vắt kiệt giá trị cuối cùng của ta rồi đưa ta đi ch.ết.
Ta không biết mình đã trở về phủ bằng cách nào.
Trong cơn tê dại, ta khóa chặt mình trong phòng, lòng trống rỗng vô hồn.
Ánh mắt thoáng lướt qua cuốn thoại bản đặt bên cạnh bàn trang điểm, tầm nhìn của ta chợt khựng lại.
Đây là cuốn thoại bản đang thịnh hành nhất kinh thành gần đây – “Thoa Đầu Phượng”.
Câu chuyện kể về một nữ tử đáng thương bị lừa dối phản bội, một sớm trùng sinh đã đại sát tứ phương, tàn nhẫn ngược đãi tên cặn bã kiếp trước, cuối cùng thuận lợi tìm được lang quân như ý, sống hạnh phúc mỹ mãn, ân ái suốt đời.
Mỗi khi có yến hội, các phụ nhân trên tiệc luôn phải bàn luận một phen về tình tiết trong “Thoa Đầu Phượng”.
Ánh mắt ta dán chặt vào cuốn thoại bản, tim đập thình thịch không ngừng.
Thật sự có trùng sinh sao?
Thật sự có thể cho ta làm lại một lần nữa sao?
Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ tránh xa con súc sinh Triệu Thư Ngôn này, nhất định phải cứu lấy nhi tử ruột thịt của mình!
Vẻ mặt ta dần trở nên điên cuồng, tay run rẩy rút chiếc trâm cài trên đầu xuống.
Mũi trâm đâm thủng cổ, cảm giác đau nhói như kim châm truyền tới.
Ngay khi ta quyết tâm đâm xuyên cổ mình, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gọi đầy lo lắng của thị nữ Ảnh Hà:
“Phu nhân, thiếu gia lại đập vỡ hộp cơm vừa mang vào. Cậu ấy đã hai ngày không ăn không uống, cứ nhốt mình trong từ đường. Lão phu nhân bảo ngài nghĩ cách khuyên bảo thiếu gia – Oản Đông, ngươi chặn cửa làm gì? Mau cho ta vào!”
Chiếc trâm vốn định đâm xuyên qua cổ ta thoáng khựng lại.
Đứa con trai ngoan của ta chẳng phải đã chạy đi gặp mẹ ruột của nó rồi sao? Làm gì có chuyện tuyệt thực?
Khóe miệng ta chậm rãi nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
Cho đến tận khi sắp ch.ết, ta mới nhận ra một cách nực cười rằng, ngay cả nha hoàn của ta cũng phản bội ta.
Toàn bộ người trong phủ này đều cấu kết lại, coi ta như kẻ ngốc mà lừa gạt xoay vòng vòng.
“Nó muốn tuyệt thực thì cứ để nó tuyệt thực đi.” Ta lạnh nhạt nói.
Oản Đông dường như nhận ra điều bất thường trong giọng nói của ta, lập tức đuổi Ảnh Hương đi, hốt hoảng đẩy cửa bước vào.
Vừa nhìn thấy chiếc trâm trên cổ ta, nàng ta kinh hô một tiếng, nhào tới giật lấy chiếc trâm.
“Tiểu thư!” Nàng ta vừa khóc vừa quỳ xuống đất, “Nô tỳ biết trong lòng tiểu thư khổ sở, nhưng người tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột! Người còn nhớ phu nhân nhà họ Chương không? Bà ấy vừa tự vẫn chưa đầy mười ngày, lão gia nhà họ Chương đã định chính thất cho hồ ly tinh kia rồi.”
Ta ngẩn người: “Chính thất?”
Chương thị là tỷ muội tốt của ta khi chưa xuất giá, sau này nàng ta yêu một thương nhân, nguyện đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc để hạ giá gả cho thương nhân đó.
Ai ngờ vừa thành thân chưa bao lâu, thương nhân đó đã lộ bản chất, không chỉ ngày ngày lêu lổng ở kỹ viện, mà còn đưa một kỹ nữ vào cửa, hết mực sủng thiếp diệt thê, thậm chí còn muốn nâng kỹ nữ kia thành bình thê.
Chương thị không chịu nổi nhục nhã, nuốt vàng tự vẫn.
Chẳng ngờ rằng nàng ta vừa tự vẫn chưa được bao lâu, thương nhân kia đã muốn nâng kỹ nữ lên làm chính thất.
“Đúng vậy!” Oản Đông giọng điệu đầy chán ghét, “Chỉ tội cho phu nhân nhà họ Chương để lại hai đứa con thơ, giờ đây phải sống dưới tay hồ ly tinh kia mà chịu khổ.”
Lời của Oản Đông như tiếng sét đánh ngang tai, ngay lập tức khiến ta tỉnh ngộ.
Đúng vậy, ch.ết rồi thì chẳng còn gì cả.
Nếu ta thật sự tự vẫn, chẳng phải sẽ rẻ mạt cho Triệu Thư Ngôn và đôi gian phu dâm phụ kia sao?
Triệu Thư Ngôn không cần hao tâm tổn trí loại bỏ ta, có thể trực tiếp cùng ngoại thất đôi lứa sum vầy!
Trong mắt ta dâng lên lửa hận ngút trời, vung tay hất văng cuốn “Thoa Đầu Phượng”.
Chờ gì trùng sinh? Đời này ta phải báo thù!
03
Để ta làm kẻ ác chia rẽ uyên ương, còn bọn họ lại an tâm đóng vai từ phụ lương mẫu sao?
Mơ đi!
Chẳng phải muốn mượn tay ta ngăn cản kỹ nữ vào cửa sao? Vậy ta nhất định phải để Triệu Kế Hiên cưới một kỹ nữ!
Sau khi che giấu đi hận ý trên gương mặt, Oản Đông giúp ta trang điểm lại.
Khi đến Đình Vũ Các của Triệu Kế Hiên, phu quân tốt của ta đã có mặt từ trước.
Vừa thấy ta, hắn liền nổi giận đùng đùng:
“Ngươi chính là như vậy mà quản lý gia đình sao? Thanh Thương, ta thật sự quá thất vọng về ngươi.”
Ta hoàn toàn không để ý đến Triệu Thư Ngôn, chỉ sợ nếu đối diện với hắn, ta sẽ không kìm được mà đâm chết hắn ngay tại chỗ.
Ta lao đến bên giường Triệu Kế Hiên:
“Hiên nhi ngoan của mẹ, con sao có thể vì một nữ tử mà tổn hại thân thể mình như vậy? Chẳng phải con đang khoét vào tim mẹ sao?”
Triệu Kế Hiên nằm trên giường, vẻ mặt kiêu ngạo:
“Chỉ cần mẹ một ngày không đồng ý cho nhi tử cưới Thu Thường, nhi tử một ngày không ăn cơm.”
“Được, mẹ đồng ý rồi chẳng phải được sao?”
Cha con họ đồng thời ngẩn ra.
Trong mắt Triệu Kế Hiên bỗng lóe lên niềm vui sướng, hắn nửa ngồi dậy trên giường:
“Mẹ, mẹ thật sự đồng ý để nhi tử cưới Thu Thường sao?”
Ta vừa khóc vừa lau nước mắt:
“Con đúng là oan gia của mẹ, giờ đây con vì nàng ta mà sống chết không màng, mẹ còn có thể làm gì? Chẳng lẽ thực sự muốn nhìn con tuyệt thực tự vẫn sao?”
“Cảm ơn mẹ, con đã biết mẹ thương con nhất mà!”
Triệu Kế Hiên đang vui mừng khôn xiết, còn Triệu Thư Ngôn đứng bên cạnh thì giận đến phát điên. Hắn trầm giọng nói:
“Không được! Sao ngươi có thể để một kỹ nữ bước vào cửa lớn của Triệu gia ta?”
Ta ôm lấy Triệu Kế Hiên, khổ sở khuyên nhủ:
“Phu quân, thiếp biết chàng luôn không hài lòng việc Hiên nhi muốn cưới một kỹ nữ, còn cảnh cáo thiếp nếu không ngăn cản chuyện này thì sẽ trừng phạt Hiên nhi thật nặng.
“Nhưng nhìn Hiên nhi ra nông nỗi này, thiếp thật sự không nhẫn tâm chia rẽ uyên ương. Lão gia, nếu chàng muốn phạt thì phạt thiếp đi.”
Nghe lời ta nói, Triệu Kế Hiên không khỏi quay sang nhìn phụ thân với vẻ mặt kỳ quái.
Ánh mắt Triệu Thư Ngôn khẽ lóe lên:
“Ta khi nào nói lời này? Không phải chính ngươi luôn kiên quyết không cho Hiên nhi làm bậy sao?”
Ta mừng rỡ nhìn hắn:
“Phu quân, ý của chàng là đồng ý cho Hiên nhi cưới Thu Thường rồi sao?”
Triệu Thư Ngôn nghẹn lời, đối diện với ánh mắt vừa nghi ngờ vừa mong đợi của nhi tử, cuối cùng cứng họng không nói được gì, hậm hực phất tay áo bỏ đi.
Hắn đi rồi, ta thân mật bước lên chỉnh lại góc chăn cho Triệu Kế Hiên, lấy ra một trăm lượng bạc đưa cho hắn:
“Hiên nhi, con đã một lòng muốn cưới Thu Thường cô nương, vậy phải thể hiện tấm lòng chân thành của mình. Ngày mai chính là Tết Hoa Đăng, con cầm bạc này dẫn Thu Thường cô nương đi dạo hội đèn lồng đi.”
Triệu Kế Hiên nhận lấy bạc, ban đầu mừng rỡ, sau đó lại tỏ ra bất mãn:
“Một trăm lượng bạc này còn không đủ để con mua một cây trâm ngọc cho Thu Thường. Mẹ, mẹ cho con thêm đi.”
Ta khó xử nói:
“Chi tiêu trong phủ đều do tổ mẫu của con quản lý, một trăm lượng này đã là số tiền lớn nhất mà mẹ có thể lấy ra rồi.”
Khi Triệu Kế Hiên nhíu mày, ta liền chuyển chủ đề:
“Nhưng từ trước tới nay tổ mẫu luôn thương yêu con nhất, chỉ cần con mở miệng, tổ mẫu nhất định sẽ cho con bạc.”
Triệu Kế Hiên nghe vậy liền vui vẻ cười, lập tức vén chăn chạy thẳng tới viện của lão phu nhân, hoàn toàn không màng tới màn diễn tuyệt thực vì tình vừa rồi trước mặt ta.
Chẳng bao lâu sau, Oản Đông ghé sát tai ta thì thầm:
“Thiếu gia đã đi tìm lão phu nhân xin bạc. Lão phu nhân vốn định cho, nhưng vừa nghe nói là để tiêu xài cho một kỹ nữ thì lập tức thu bạc lại.
“Nghe nói thiếu gia còn làm loạn một trận ở Bắc viện, trách móc lão phu nhân và lão gia không thật lòng yêu thương cậu ấy, chỉ có phu nhân người mới là người yêu thương cậu ấy nhất.”
Ta khẽ che miệng cười.
Đương nhiên là ta “yêu thương” nó rồi.
Trước đây ta đã dốc hết tâm tư sắp xếp cho nó một mối hôn sự tốt đẹp, nó không màng, một lòng đòi cưới một kỹ nữ thanh lâu.
Đã như vậy, bổn phận của người mẹ như ta chính là giúp nó thành toàn, triệt để giúp nó hủy hoại mối hôn sự tốt đẹp đó.