Mười Ngày Nữa Em Sẽ Quên Anh - Chương 8
“Mẹ, nếu mẹ có sang, giúp con mang vài món đồ nhé, mấy hôm nữa con gửi danh sách.”
Hai mẹ con nói thêm mấy câu, khi Hướng Vân Lộc định tắt máy, mẹ cô lại dặn:
“Vân Lộc, hôm nay là sinh nhật của anh con đấy, nhớ gọi điện chúc mừng nha. Mấy hôm trước nó còn sang châu Âu gặp mẹ nó nữa đó, con hỏi thử xem nó có sang London không, nếu có thì hai anh em gặp nhau ăn bữa cơm cho vui.”
Nghe vậy, Hướng Vân Lộc mới chợt nhớ, chỉ còn vài tiếng nữa là sinh nhật lần thứ 24 của Đoạn Lâm Chu.
Hơn một tháng trước, cô còn rối rít chọn quà sinh nhật cho anh.
Vậy mà giờ đây, cô đã quên sạch trơn.
Nhưng trước mặt mẹ, cô vẫn đóng trọn vai đứa em gái ngoan ngoãn, gật đầu đồng ý, cũng không nhắc đến việc Đoạn Lâm Chu đến tìm mình.
Chương 22
Ngủ một giấc dậy, trong nhà rất yên ắng.
Không thấy Phó Vân Thâm đâu, chỉ có một tờ giấy để lại, nói anh có việc phải ra ngoài.
Hướng Vân Lộc không để tâm, ăn sáng xong liền trở về phòng, mở máy tính ra học.
Mới xem xong một chương, điện thoại trên bàn lại đổ chuông.
Cô cầm lên xem, là một số quốc tế lạ, do dự mấy giây vẫn bấm nghe.
Gọi mấy tiếng “alo” nhưng không ai trả lời.
Khi cô định tắt máy thì đầu bên kia vang lên giọng trầm thấp của Đoạn Lâm Chu.
“Anh đang ở dưới nhà em hiện tại, Vân Lộc, xuống dưới với anh, cùng anh đón sinh nhật đi.”
Hướng Vân Lộc không hiểu sao anh lại tìm được chỗ này.
Nhưng với sự hiểu rõ về anh, cô biết chỉ cần hôm nay cô ra ngoài, anh nhất định sẽ nghĩ cách ép cô đi cùng.
Cô không muốn chuyện đó xảy ra, nên từ chối.
“Anh đi cùng mẹ Lương mà đón sinh nhật đi. Mẹ anh lâu rồi chưa gặp anh, chắc rất nhớ anh. Em không xuống đâu. Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Sau câu nói ấy, đầu bên kia im lặng rất lâu.
Chỉ còn lại tiếng thở dồn dập càng lúc càng rõ.
Hướng Vân Lộc biết, đây là dấu hiệu anh sắp nổi giận.
Cô không muốn cãi nhau với anh vào hôm nay, liền nhanh chóng tắt máy và tắt nguồn điện thoại.
Cả ngày hôm đó, cô ở lì trong phòng, tập trung học hành.
Sáng hôm sau, cô mới mở lại điện thoại.
Nhìn hơn trăm cuộc gọi nhỡ hiện trên màn hình, cô trầm mặc một lúc, rồi xóa hết toàn bộ.
Nửa tháng sau đó, Hướng Vân Lộc gần như không ra khỏi cửa.
Chỉ có những lần tụ họp gia đình Thẩm thì cô mới đi theo.
Phần lớn thời gian, cô đều ở nhà học bài, thỉnh thoảng trò chuyện với Phó Vân Thâm.
Ngày qua ngày lặng lẽ trôi, rất nhanh đã đến tháng Chín, mùa khai giảng bắt đầu.
Ba ngày trước khai giảng, Hướng Vân Lộc bàn với dì Thẩm, muốn chuyển về ở tại căn hộ đã thuê.
Dì Thẩm cứ cố giữ cô lại, nhưng thấy cô kiên quyết, đành đồng ý.
Hôm sau, cả nhà ba người cùng mang theo gấp đôi hành lý, đưa cô về căn hộ mới.
Lúc tạm biệt, Phó Vân Thâm lại không cùng đi.
Thấy anh đứng bên cạnh, Hướng Vân Lộc hơi ngạc nhiên hỏi:
“Anh không đi cùng chú dì về sao?”
“Không. Anh cũng sắp khai giảng rồi. Tính ra, anh là học trưởng của em.”
Đến lúc này, Hướng Vân Lộc mới biết thì ra Phó Vân Thâm cũng học ở Đại học London.
Bảo sao anh lại quen thuộc khu vực này đến thế.
Cô nhìn lại đống hành lý của mình, chỉ thấy đồ của bản thân, lại càng kinh ngạc.
“Anh đi học mà không mang theo hành lý à?”
Phó Vân Thâm giơ tay chỉ vào cánh cửa đối diện căn phòng cô, nói ngắn gọn:
“Căn hộ em chọn, đúng đối diện phòng anh.”
Đúng là trùng hợp ghê.
Hướng Vân Lộc không nhịn được cảm thán, rồi nghĩ đến việc được làm hàng xóm với anh, mặt liền rạng rỡ nụ cười.
“Vậy sau này lại phải phiền đến anh rồi.”
Phó Vân Thâm xách hành lý lên, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Đừng khách sáo, học muội.”
Nghe cách gọi ấy, Hướng Vân Lộc có chút không vui.
Cô nhập học muộn có một năm thôi, lại còn lớn hơn anh một ngày, sao lại gọi cô là học muội?
Nếu là lúc mới quen, cô chắc chỉ âm thầm oán thầm.
Nhưng giờ hai người đã quá thân thiết, cô thẳng thừng phản bác:
“Không được gọi là học muội! Chúng ta cùng bối phận, nghe kỳ cục lắm, em còn lớn hơn anh một ngày đấy nhé.”
Nghe cô nói vậy, Phó Vân Thâm nhìn cô một cái, giọng mang theo chút nghiêm túc:
“Chỉ hơn một ngày thôi mà.”
Chương 23
Sau khi khai giảng, trừ lúc lên lớp, hai người gần như lúc nào cũng đi cùng nhau.
Hướng Vân Lộc rất nhanh đã thích nghi với cuộc sống mới, dần dần gạt bỏ hết những chuyện quá khứ.
Mẹ cô thỉnh thoảng gọi điện sang, kể dăm ba chuyện vặt trong nhà.
Bà nói sau khi Đoạn Lâm Chu từ châu Âu trở về thì bất ngờ tuyên bố hủy bỏ hôn sự với Tống Diểu Diểu.
Tống Diểu Diểu không chịu, đã đến nhà tìm anh mấy lần nhưng đều bị phớt lờ, hai người vẫn đang chiến tranh lạnh.
Bà còn nói gần đây Đoạn Lâm Chu cãi nhau to với ba anh, còn vô cớ làm ầm ĩ đòi rút khỏi tập đoàn Đoạn thị.
Hướng Vân Lộc chỉ lặng lẽ nghe, không bày tỏ bất cứ ý kiến gì.
Dù sao bây giờ, mối liên hệ duy nhất giữa cô và nhà họ Đoạn chỉ còn là mẹ cô.
Chỉ cần mẹ không sao, thì nhà họ Đoạn xảy ra chuyện gì, cô đều không quan tâm.
Cúp máy xong, Hướng Vân Lộc nhìn đồng hồ, gửi tin nhắn cho Phó Vân Thâm hỏi anh mấy giờ tan học.
Anh nhanh chóng trả lời, nói chiều có buổi tụ họp, bảo cô đừng đợi.
Hướng Vân Lộc hiểu rõ, thu dọn balo, rời khỏi trường một mình.
Cô vừa cầm điện thoại phân vân không biết ăn gì thì bên đường đột nhiên dừng lại một chiếc xe.
Cô vừa ngẩng đầu đã bị một lực mạnh kéo vào trong xe.
Trong khoảnh khắc đó, hoảng sợ và tuyệt vọng như một con sóng lớn ập đến, nuốt chửng lấy tâm trí Hướng Vân Lộc.
Cô dùng hết sức giãy giụa, cắn xé người khống chế mình, nhưng lại nghe thấy một tiếng rên quen thuộc.
Là Đoạn Lâm Chu.
Sau khi xác định rõ, Hướng Vân Lộc ngừng vùng vẫy, giọng lạnh tanh cất lên:
“Đoạn Lâm Chu, anh làm gì vậy?”
Nghe thấy sự phẫn nộ trong giọng cô, Đoạn Lâm Chu cũng không giấu nữa, cười khẽ đầy ngạo mạn.
“Bắt cóc đấy, Lộc Lộc, em không nhìn ra à?”
Dù miệng nói là bắt cóc, nhưng khi thấy làn da cô bị bóp đến đỏ ửng, anh vẫn buông tay, trả lại tự do cho cô.
Hướng Vân Lộc cố gắng ngồi dậy, nhìn khung cảnh bên ngoài xe đang vun vút lướt qua, âm thầm phán đoán vị trí của mình.
Chiều xe chạy là hướng ra biển.
Đoạn Lâm Chu muốn đưa cô rời khỏi nước Anh.
Hiểu ra điều đó, tim cô trầm xuống, cau mày ngẩng đầu lên.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hốc hác tiều tụy kia, trong mắt cô hiện lên một tia kinh ngạc.
Chưa đến một tháng, sao anh lại thành ra thế này?
Đoạn Lâm Chu cũng nhận ra ánh mắt sửng sốt của cô.
Đôi mắt mệt mỏi đỏ ngầu kia lóe lên một chút tối tăm.
“Sao thế, không nhận ra anh nữa à? Một tháng trời em không thèm nhắn cho anh lấy một tin, Lộc Lộc, sao em nhẫn tâm vậy?”
Giọng anh vẫn lười biếng như trước, nhưng Hướng Vân Lộc biết tất cả chỉ là vỏ bọc mà anh cố tình tạo ra.
Nói đúng hơn, từ trước đến nay, trước mặt cô và mẹ cô, anh luôn mang mặt nạ của một công tử lười nhác phóng túng.
Còn người đang ngồi trước mặt cô lúc này, mới là Đoạn Lâm Chu thật sự.
Bỏ đi lớp mặt nạ dịu dàng và rạng rỡ.
Để lộ ra toàn bộ phần u ám và điên loạn sâu trong tâm hồn.
Nhìn người trước mặt đã hoàn toàn biến dạng, Hướng Vân Lộc không nhịn được, hỏi một câu:
“Nhất định phải làm vậy sao? Anh hai?”
Nghe thấy cách gọi “anh hai”, nụ cười trên mặt Đoạn Lâm Chu lập tức cứng lại.
Anh giơ tay bóp cằm cô, dường như đang dằn nén cảm xúc, da mặt căng lại thành từng nếp.
“Không được gọi là anh hai! Hướng Vân Lộc, từ hôm nay trở đi, anh là chồng của em, anh sẽ đưa em đến Bồ Đào Nha, chúng ta sẽ đăng ký kết hôn như đã hứa trước đây!”
Đến lúc này, Hướng Vân Lộc cuối cùng cũng xác nhận.
Đoạn Lâm Chu, thực sự đã điên rồi.
Nhìn ánh mắt rồ dại trong đôi mắt kia, cô chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi, bật thốt lên:
“Em không đồng ý! Đoạn Lâm Chu, em căn bản không muốn lấy anh!”
Từng từ từng chữ, rõ ràng dứt khoát, nặng nề rơi xuống.
Ánh mắt của Đoạn Lâm Chu dần trở nên lạnh lẽo.
Anh ép sát lại, nhìn chằm chằm vào mắt cô, từng chữ từng câu đáp lại:
“Không có chuyện đồng ý hay không. Lộc Lộc, anh đã nói rồi, em chỉ có thể thuộc về một mình anh.”
Chương 24
Sau khi xuống xe, Đoạn Lâm Chu đưa Hướng Vân Lộc đến một căn phòng kín mít, bốn bề là tường.
Sau đó, anh lấy hết đồ trên người cô, khóa cửa lại, để lại một câu:
“Em ngoan ngoãn ở đây đợi anh vài tiếng, anh đi lấy hộ chiếu của em, đến lúc đó chúng ta sẽ cao chạy xa bay.”
Nói xong, anh không quan tâm đến phản ứng của cô, quay người rời đi.
Nghe tiếng bước chân anh dần xa, Hướng Vân Lộc siết chặt nắm tay, véo vào mình mấy cái, cố lấy lại bình tĩnh.
Cô ngồi xuống đất, cố nhớ lại toàn bộ thông tin hiện tại, tìm kiếm cơ hội thoát thân.
Đang suy nghĩ căng thẳng thì bất ngờ vang lên tiếng bước chân khác.
Là giày cao gót, không phải Đoạn Lâm Chu.
Hướng Vân Lộc lập tức đứng dậy, đập mạnh vào cánh cửa, cố thu hút sự chú ý của người bên ngoài.
Tiếng bước chân đúng là đã dừng lại ngoài cửa.
Cô đang định gọi cứu thì nghe thấy một giọng quen thuộc.
“Hướng Vân Lộc, anh ấy muốn đưa cô đi đâu?”
Là Tống Diểu Diểu.
Trái tim Hướng Vân Lộc vừa nhen nhóm chút hy vọng, lại trầm xuống lần nữa.
Từ sau lần ở nghĩa trang, cô chưa gặp lại Tống Diểu Diểu.
Nếu cô ta theo được đến đây, thì chắc chắn là lén theo sau Đoạn Lâm Chu.
Nhưng hôn ước của họ đã hủy bỏ, sao cô ta vẫn không chịu buông tay?
Chẳng lẽ, cô ta yêu anh đến vậy sao?
Nghĩ đến đây, Hướng Vân Lộc như nắm được một cơ hội sống duy nhất.
Cô hít sâu một hơi, nhanh chóng tổ chức ngôn từ.
“Bồ Đào Nha. Anh ta muốn đưa tôi đến đó đăng ký kết hôn, nhưng tôi không muốn lấy anh ta.”
Nghe vậy, Tống Diểu Diểu cười lạnh một tiếng.
“Kết hôn? Hắn đúng là điên thật.”
“Cô chẳng phải rất thích anh ấy sao? Sao giờ lại không muốn nữa?”
Thấy cô đã mắc câu, Hướng Vân Lộc lập tức nói ra lời đã chuẩn bị sẵn.
“Anh ta ở bên tôi chỉ để trả thù mẹ tôi. Sau khi biết chuyện này, tôi đã quyết định rời bỏ anh ta, bắt đầu cuộc sống mới. Tôi đến Anh không chỉ để du học mà còn vì vị hôn phu đang ở đây. Tôi đã quyết định cuối tháng này sẽ đính hôn với anh ấy, mẹ tôi cũng sẽ sang, nên tôi hoàn toàn không muốn ở bên Đoạn Lâm Chu, cũng không muốn để đời mình bị hủy hoại bởi anh ta.”
Nói xong, người ngoài cửa im lặng.
Từng phút trôi qua, tim Hướng Vân Lộc đập càng lúc càng nhanh.
Nhưng cô biết lúc này không thể nóng vội, chỉ có thể tiếp tục dò xét.
“Tôi nghe mẹ nói, cô và Đoạn Lâm Chu đã hủy hôn rồi? Cô cũng biết anh ta là kẻ điên, tôi khuyên cô nên tránh xa ra, nếu không sẽ thành ra giống tôi…”
Chưa dứt lời, Tống Diểu Diểu đã giận dữ cắt ngang:
“Cô im đi! Tôi và Lâm Chu quen nhau hai mươi mấy năm, chuyện giữa chúng tôi không đến lượt cô xen vào! Cô đã không yêu anh ấy thì tránh xa ra, đừng quyến rũ anh ấy nữa!”
Những lời này trúng ngay điểm Hướng Vân Lộc đang nhắm tới, cô vội vàng làm bộ nôn nóng.
“Tôi cũng muốn đi, nhưng anh ta đang quay lại lấy hộ chiếu của tôi, nếu quay về thì sẽ bắt tôi đi khỏi nước Anh. Cô giúp tôi được không? Giúp tôi liên lạc với vị hôn phu của tôi. Tôi đảm bảo, chỉ cần hôm nay có thể thoát, sau này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh ta nữa!”
Bên ngoài lại yên ắng.
Lần này, Hướng Vân Lộc không quá nôn nóng.
Bởi vì cô biết, Tống Diểu Diểu nhất định sẽ đồng ý.
Quả nhiên, vài phút sau, ngoài cửa vang lên giọng nói:
“Đưa số cho tôi.”
Chương 25
Ba tiếng sau, Đoạn Lâm Chu quay lại, mở cửa.
Thấy Hướng Vân Lộc ngoan ngoãn ngồi trong góc, anh rất hài lòng, đưa nước và đồ ăn mua trên đường cho cô.
“Lộc Lộc, ăn chút gì lót dạ đi, anh sắp đưa em rời khỏi đây rồi.”
Hướng Vân Lộc cúi đầu, nhìn chằm chằm vào túi đồ, không hề động đậy.
Cô chờ đến khi Đoạn Lâm Chu gần như mất kiên nhẫn mới giơ tay lấy một chai nước ra.
Cả ngày chưa ăn gì, cô không mở nổi nắp, đành đưa cho người trước mặt.
Động tác này của cô khiến Đoạn Lâm Chu rất hài lòng.
Anh cuối cùng cũng nở nụ cười, mở nắp giúp cô rồi xoa đầu cô, trong giọng nói mang theo sự vui sướng.
“Nghĩ thông rồi à? Lộc Lộc, chúng ta mới là một cặp trời sinh, em ngoan ngoãn ở bên anh là được. Ba mẹ, anh sẽ nghĩ cách giải quyết.”
Hướng Vân Lộc không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Một tiếng “được” đã xua tan mọi đau khổ và ấm ức suốt hơn một tháng qua.
Đoạn Lâm Chu rất vui, cũng có cảm giác thèm ăn, cầm bánh mì lên ăn cùng.
Hướng Vân Lộc uống vài ngụm nước, sau đó đưa chai lại, chìa tay ra đòi lấy balo, nói muốn kiểm tra xem còn thiếu giấy tờ gì không.
Đoạn Lâm Chu thật sự tin lời cô, đưa balo cho cô.
Hướng Vân Lộc giả vờ lục tìm, nhân lúc anh đang uống nước, âm thầm nhét chứng minh nhân dân vào khe ghế sofa.
Sau đó cô giả bộ kiểm tra thêm một lúc rồi trả lại balo.
Đoạn Lâm Chu cũng vừa ăn xong.
Anh xem đồng hồ, thấy cũng đến lúc, liền kéo Hướng Vân Lộc đứng dậy.
Hai người một trước một sau xuống tầng.
Tài xế ban đầu đã biến mất không tung tích.
Hướng Vân Lộc lên ghế phụ trước, tự thắt dây an toàn.
Nhân lúc Đoạn Lâm Chu đang cài dây ghế lái, cô lén lấy balo, giả vờ lấy đồ ăn.
Đợi đến khi xe vừa ra khỏi hầm, cô đột nhiên kêu lên một tiếng, vẻ mặt hoảng hốt nhìn anh.
“Anh, chứng minh nhân dân của em anh có cầm không? Hay là nãy kiểm tra rơi lại rồi?”
Nụ cười trên mặt Đoạn Lâm Chu lập tức cứng lại, cau mày nhìn cô.
“Có cầm mà, mất rồi à?”
Thấy Hướng Vân Lộc quả quyết gật đầu, trong lòng anh nổi lên cơn bực bội.
“Mất thì mất, sau này làm lại.”
Lòng bàn tay Hướng Vân Lộc đã ướt đẫm mồ hôi.
Cô xoay chuyển đầu óc thật nhanh, cuối cùng cũng nghĩ ra một lý do.
“Nhưng đến Bồ Đào Nha kết hôn, chẳng phải cần giấy tờ tùy thân sao? Nếu thủ tục không đầy đủ thì phải hoãn lại đó.”
Nghe cô nhắc đến kết hôn, mắt Đoạn Lâm Chu ánh lên vẻ vội vã.
Anh ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng quyết định quay lại tìm.
Trước khi rời đi, anh khóa hết cửa xe, dặn dò:
“Lộc Lộc, đợi anh vài phút, anh quay lại ngay.”
Hướng Vân Lộc ngoan ngoãn gật đầu, nhìn anh rời đi.
Đợi đến khi bóng anh khuất trong hành lang, phía sau xe hiện lên một bóng người.
“Rầm” một tiếng.
Kính cửa bên phải phía sau bị đập vỡ tan.
Hướng Vân Lộc lập tức mở dây an toàn, ôm balo chui ra từ ghế sau.
Cô nhìn Tống Diểu Diểu đang cầm gậy sắt, chân thành nói một tiếng cảm ơn.
Tống Diểu Diểu lại chẳng kiên nhẫn, chỉ tay về một hướng.
“Tôi đã nói địa chỉ vị hôn phu của cô rồi, còn anh ta có đến không thì tôi không biết. Cô tự đi mà xem.”
Nhìn cánh cửa còn hé, Hướng Vân Lộc không do dự nữa, lao hết sức về phía đó.
Chương 26
Vừa chạy ra khỏi cửa, Hướng Vân Lộc liền thấy một chiếc xe màu đen lao đến từ xa.
Cô nhận ra đó là xe của Phó Vân Thâm, liền ra sức vẫy tay.
Không lâu sau, xe dừng lại bên cạnh cô, không chần chừ một giây, cô lập tức nhảy lên xe.
“Chạy đi!”
Nghe giọng gấp gáp của cô, Phó Vân Thâm lập tức đạp ga.
Hướng Vân Lộc dán mắt vào gương chiếu hậu, thấy không ai đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm.
Phó Vân Thâm im lặng nãy giờ thấy cô đã bình tĩnh lại mới mở miệng hỏi.
“Người gọi cho tôi là ai? Em sao lại đến nơi xa như vậy?”
Hướng Vân Lộc đang định giải thích thì bất ngờ vang lên tiếng còi xe chói tai phía sau.
Cô quay đầu nhìn lại, thấy Đoạn Lâm Chu lái xe điên cuồng đuổi theo.
Không kịp giải thích gì nữa, cô lập tức quay sang nhìn Phó Vân Thâm, giọng đầy lo lắng.
“Có thể cắt đuôi xe phía sau không?”
Phó Vân Thâm tăng tốc, giọng cũng trở nên nghiêm túc hơn.
“Là anh trai em?”
Hướng Vân Lộc không ngờ anh đoán nhanh vậy, lặng lẽ gật đầu.
Mọi thứ không cần nói nhiều.
Sau khi xác nhận, Phó Vân Thâm lại tăng tốc, nhưng xe phía sau như điên như cuồng, đạp ga đến tận cùng.
Khoảng cách giữa hai xe dần thu hẹp, chẳng mấy chốc còn chưa đầy hai mươi mét.
Qua kính sau, Hướng Vân Lộc thậm chí còn thấy rõ vẻ mặt điên dại dữ tợn của Đoạn Lâm Chu.
Tim cô đập thình thịch, như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Cô chăm chú nhìn về phía sau, thấy khoảng cách từ hai mươi mét rút xuống mười lăm.
Đến khi chỉ còn mười mét, cô biết mọi thứ sẽ không dừng lại chỉ vì lần trốn chạy này, liền định yêu cầu dừng xe.
“Vân Thâm, dừng—”
Chữ “xe” còn chưa thốt ra đã bị nuốt vào giữa đôi môi.
Cô trừng to mắt, trong đáy mắt hiện lên sự kinh hoàng lo lắng.
Mười mét phía sau.
Tống Diểu Diểu ngồi ghế phụ đột nhiên cảm xúc sụp đổ, vươn tay giật lấy vô lăng.
Chiếc xe mất lái hoàn toàn, sau một cú đánh lái gấp, đâm xuyên qua lan can bảo hộ.
Lao thẳng xuống biển sâu vô tận.
Đội cứu hộ đến rất nhanh.
Tống Diểu Diểu và Đoạn Lâm Chu giữ được mạng.
Nhưng đều trở thành người thực vật, chuyển vào phòng hồi sức đặc biệt.
Không biết bao giờ mới tỉnh lại.
Camera hành trình của Phó Vân Thâm ghi lại đầy đủ quá trình xảy ra tai nạn.
Hai nhà Đoạn – Tống, vì cuộc hôn sự nhiều ân oán này mà trở mặt thành thù.
Trong toàn bộ sự việc, Hướng Vân Lộc không hề lên tiếng.
Mọi người đều cho rằng cô bị chấn động tâm lý vì tận mắt chứng kiến bi kịch.
Chỉ có cô biết, lý do cô im lặng, là để che giấu mối quan hệ giữa cô và Đoạn Lâm Chu.
Cô thừa nhận mình là người ích kỷ.
Nhưng ích kỷ thì có gì sai?
Cô chỉ không muốn mẹ mình lại một lần nữa bị tổn thương vì cô.
Hơn nữa những chuyện đó, dù có nói ra hay không, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến kết luận của vụ tai nạn.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Người nằm trên giường bệnh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hai năm sau, Hướng Vân Lộc tốt nghiệp Đại học London.
Ngày tốt nghiệp, mẹ cô đặc biệt bay sang, tặng cô một bó hoa.
Cô cười tươi đón lấy, kéo mẹ đi khắp nơi chụp ảnh.
Phó Vân Thâm đi theo phía sau, cầm máy ảnh, ghi lại từng khoảnh khắc đẹp đẽ ấy.
Hướng Vân Lộc nắm tay mẹ, giơ ngón tay tạo dáng chữ V trước ống kính, chiếc nhẫn trên ngón áp út lấp lánh rực rỡ.
Chụp xong ảnh, cô ôm hoa đi tới cạnh Phó Vân Thâm, chuẩn bị kiểm tra tay nghề chụp ảnh của “học trò”.
Nhưng chỉ nhìn một cái, cô đã nhướng mày:
“Phải để người trong ảnh ở giữa khung hình chứ, sao dạy mãi không nhớ vậy.”
“Vân Thâm mới học, sao bằng con được? Lộc Lộc, con phải kiên nhẫn một chút!”
“Là do anh chụp không đẹp à? Vậy chụp thêm tấm nữa…”
Ánh nắng ấm áp rải xuống thân ba người, in bóng nụ cười rạng rỡ của họ lên mặt đất thành từng mảng sáng tối giao hòa.
Và khoảnh khắc ấy, chỉ là một trong vô vàn ngày tháng sau này, ấm áp, tự nhiên, hạnh phúc.
Một khoảnh khắc bình thường, nhưng đáng nhớ nhất đời.
(Hết)