Mười Năm Trả Hận - Chương 5
20.
Khuya hôm đó, ta ra lệnh cho người mang Thẩm Di ra ngoài, đưa thẳng tới căn phòng tối nơi ta đã từng bị giam giữ suốt bốn năm.
Ta bắt chước theo sự sắp xếp của kiếp trước, một chiếc ghế dài, một vài chiếc ghế và các dụng cụ vệ sinh bên cạnh, mọi thứ đều giống hệt như khi ấy.
Thẩm Di vẫn còn mơ hồ chưa tỉnh.
Ta kiên nhẫn giải thích lý do cho nàng ta: “Thái tử đã đi ra ngoài rồi, trước khi đi có dặn ta phải chăm sóc cho ngươi cùng với hài tử trong bụng thật tốt.”
“Đây chính là nơi an toàn nhất trong phủ Thái tử, ngươi có thể ở đây tĩnh dưỡng cả đời.”
Ta quay người rời đi. Cánh cửa sau lưng cũng đã đóng lại, không cho một chút ánh sáng nào có thể lọt vào.
Ta chỉ mới đi được vài bước liền nghe thấy tiếng hét kinh hoàng từ bên trong, ta dừng lại một lát rồi bỏ đi.
Sau đó, Thẩm Di đã bị giam trong phòng tối ấy để dưỡng thai.
Ta không trói nàng vào ghế dài mà để nàng ta có thể tự do đi lại.
Ta không bịt miệng nàng, vậy nên đêm nào cũng có thể nghe tiếng chửi bới của nàng ta rồi ngủ thiếp đi.
Ta cũng không quá lo lắng cho hài tử trong bụng nàng ta, kiếp trước ta bị tra tấn từ trong ra ngoài nhưng đứa trẻ vẫn được sinh ra một cách thuận lợi đấy thôi.
Nàng ta cũng sẽ không thể tìm đến cái chết mà vẫn đang chờ đợi một ngày nào đó có thể trở thành hoàng hậu.
Thẩm Di hiện tại đã mang thai được hai tháng và chỉ còn tám tháng nữa là hạ sinh.
Tám tháng, nghe thật là xót xa nhưng sao bằng ta bốn năm không được nhìn thấy ánh mặt trời.
Thực ra chỉ mới hơn năm tháng nhưng thai nhi trong bụng của Thẩm Di cũng đã sắp chào đời, trùng hợp thay, đấy cũng chính là thời điểm Thái tử hồi kinh.
Nàng nằm đó, bụng cao như núi, điên cuồng nói: “Ta nhất định sẽ hạ sinh hài tử cho Thái tử, rồi sau này nó chính là hoàng trưởng tôn của Hoàng đế.”
Thẩm Di gào thét suốt một đêm, cuối cùng lại sinh ra một bào thai ba chân cùng một khuôn mặt quỷ dị.
Bà đỡ sợ hãi đến mức ngã khụy xuống đất, bò ra khỏi nhà, nói lăng lộn xộn, quỳ gối cầu xin sự thương xót.
Dù đã lường trước điều này nhưng ta vẫn rất kinh ngạc.
“Đem đứa trẻ này đến cho nàng ta xem.” Ta vừa nói vừa bước ra khỏi phòng sinh.
Những tiếng kêu không ngừng từ bên trong vọng ra, tiếng này lớn hơn tiếng kia, cuối cùng chuyển thành mấy lời lẩm bẩm: “Ta đã sinh ra hoàng trưởng tôn của Hoàng đế. Từ nay trở đi, ta sẽ là mẫu nghi thiên hạ…”
Cuối cùng Thẩm Di cũng đã hoàn toàn phát điên.
21.
Cũng không biết việc Thẩm Di phát điên lúc này có được tính là chuyện tốt hay không.
Thái tử trở về kinh, mang theo rất nhiều của cải mà Thẩm Thái Phó và người dưới trướng ông ta đã tham ô, có cả bằng chứng phạm tội về việc tham ô tiền từ công trình cứu trợ thiên tai của ông ta.
Thánh thượng nổi trận lôi đình, giam cả nhà Thẩm Thái Phó vào ngục.
Nhưng bằng chứng quan trọng nhất là những sổ sách ghi chép việc nhận hối lộ nhiều năm của Thẩm Thái Phó đều không tìm được, rất nhiều quan viên bên trong triều đình cũng dính líu đến vụ này. Thánh thượng yêu cầu phải điều tra rõ mọi việc.
Ta nói Thái tử muốn xin được đi giết giặc, mang theo Thẩm Di và đứa bé bị dị tật kia vào trong nhà lao để gặp Liễu Thị.
Liễu Thị khi nhìn thấy Thẩm Di liền xông về phía nàng ta nhưng Thẩm Di không buồn nhìn lấy bà ta một cái, ánh mắt của nàng ta đờ đẫn, tự mình nói thầm: “Hoàng trưởng tôn chính là do ta sinh ra.”
“Di nhi, con đây là bị sao vậy?” Bà ta trợn mắt nhìn ta hỏi lớn: “Có phải do con tiện nhân nhà ngươi…”
Ta yên lặng không nói lời nào, chỉ đem bọc tã lót trong tay nhét vào trong lòng của bà ta.
Liễu Thị không hiểu chuyện gì liền mở ra.
“A!” Bà ta sợ đến nỗi la hét không ngừng, hai tay ném bọc tã lót ra ngoài, vẻ mặt vô cùng sợ hãi giống như là vừa nhìn nhìn thấy ma.
Tã lót bị ném trên mặt đất, lộ ra gương mặt đáng sợ của một đứa trẻ sơ sinh.
“Đứa trẻ này chính là cháu của ngài đó, vẫn là cháu trai đấy.” Ta cười một cách ác độc.
“Đây chính là con của Thẩm Di và Thẩm Cảnh Vân, ngài đoán thử xem tại sao đứa trẻ lại có hình dạng như vậy?”
Ta nói tiếp: “Lúc đó Thẩm Di nóng lòng muốn mang thai nên đã về phủ Thái Phó tìm người để vàng thau lẫn lộn, vừa hay lúc đó Thẩm Cảnh Vân nói hắn có tình cảm nam nữ với Thẩm Di, ngài cũng muốn trở thành tổ mẫu của Hoàng trưởng tôn nên đã đồng ý. Ngài thử đoán xem nếu Thẩm Thái Phó biết được chuyện này, ông ấy có thể đồng ý với các ngươi hay không?”
Liễu Thị dường như nhận ra điều gì đó, bà ta lùi cả người về sau, dùng tay che kín đôi tai.
“Thẩm Thái Phó trong suốt hơn mười năm này, năm nào cũng đi miếu cúng lễ vài ngày nhưng ngài có biết người mà ông ấy cúng bái là ai không?”
Thân thể Liễu Thị run rẩy dữ dội: “Ta… Ta không nghe lời nói nhảm của ngươi.”
Ta từng bước ép sát: “Ngài có từng nghĩ qua, vì sao hơn mười năm trước ta lại cải trang thành bé trai hay không? Vì sao sau khi sự việc xảy ra, tra hỏi tất cả tàn dư của tiền triều cũng không biết được tung tích của ta? Hà cớ gì Thẩm Thái Phó lại dễ dàng tìm được một Thẩm Di giống ta như vậy?”
Liễu Thị liên tục lắc đầu: “Ta không biết, ta không biết gì cả.”
Thẩm Thái Phó hận một đứa trẻ như ta suốt hai đời, tất nhiên cũng do chuyện cũ từ nhiều năm trước. Ta đã phải nhờ sát thủ thúc thúc và bằng hữu của hắn tìm được người biết sự tình năm ấy.
Ngày thứ ba sau khi Thẩm Di trở về, ta đã lần lượt nhận được hai bức mật thư. Bức thứ nhất chính là chuyện về thân thế trước kia của Thẩm Di. Bức thứ hai chính là việc loạn luân của hai huynh muội Thẩm Cảnh Vân và Thẩm Di, được tai mắt trong phủ Thái phó truyền tin đến.
“Thẩm phu nhân, để ta kể cho ngài câu chuyện của kẻ bạc tình đã giận chó đánh mèo như nào.”
Có một người là con thứ của một gia đình giàu sang, cũng là con trai duy nhất trong nhà nên được làm trưởng tử.
Hắn cùng với biểu muội của một bà con xa ở nhờ trong phủ nhiều năm là thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp.
Đáng tiếc mẹ cả không ưng xuất thân thấp kém của biểu muội, người con thứ cũng không dám không nghe theo, bị ép phải lấy một phu nhân xuất thân cao quý.
Lại bởi vì trong nhà có quy định nếu chính thê không có con trai thì mới được nạp thiếp.
Chính thê vào cửa không lâu liền sinh được con trai trưởng, biểu muội cũng vì vậy mà mất đi cơ hội được vào phủ.
Người con thứ chỉ có thể lén lút đem biểu muội dưỡng làm ngoại thất, sinh được một nữ nhi, cùng tuổi với trưởng nữ trong nhà.
Hắn là người cẩn thận, sợ trẻ con nói năng không biết giữ mồm giữ miệng. Mỗi lần nhìn thấy nữ nhi của ngoại thất, hắn đều phải hóa trang để tránh bị nhận ra, cho nên đứa trẻ này cũng không biết thân phận thật của hắn.
Năm đó, trưởng nữ được sáu tuổi và biểu muội của hắn cùng lúc đều bị bệnh nặng.
Vị con trai thứ lúc này đã có chức có quyền lại không thể không giữ thái y ở lại trong phủ để chữa trị cho trưởng nữ.
Vì thế mà biểu muội của hắn đã chết vì bệnh nặng, chỉ còn lại một người nữ nhi.
Hắn ta hận trưởng nữ thấu xương, lại không muốn nữ nhi của ngoại thất không cha không mẹ nuôi dưỡng bên ngoài.
Hắn quyết tâm thay thế trưởng nữ.
Hắn ta thực hiện kế hoạch một cách chu toàn, trước tìm một người què muốn tặng trưởng nữ cho gã đó, sau lại vì chuyện của Thái tử mà sợ không diệt cỏ tận gốc nên mời một sát thủ đến muốn giết chết đứa trẻ đó. Nếu không phải nữ nhi mạng lớn, sợ là hôm nay đã thành một nắm đất rồi.
Ta chậm rãi nói ra mọi chuyện.
Liễu Thị trực tiếp ngất đi, ta phải lay bà ta tỉnh lại.
“Mẫu thân, người cùng phụ thân sinh ta ra nhưng không nuôi dưỡng ta. Ngài lại đem Thẩm Di coi như con ruột, ngài có biết khi ta trở về đã từng mong chờ tình yêu của các người nhiều như thế nào không?”
Liễu Thị đôi môi run rẩy không nói lên lời.
Một lúc lâu sau bà ta mới cất tiếng: “Thái tử phi, ngươi muốn cái gì?”
“Ta muốn sổ sách gốc.” Ta nói thẳng với bà ta.
Liễu Thị vẻ mặt thảm thương: “Ta có thể nói cho ngươi biết sổ sách được giấu ở đâu nhưng ngươi phải đáp ứng ta bảo vệ tính mạng của Di nhi. Ta biết ta và Thái phó có lỗi với ngươi nhưng Di nhi đã làm nữ nhi của ta mười mấy năm, bây giờ nó như vậy, cũng coi như gặp phải báo ứng.”
Bà ta quỳ xuống nói: “Thái tử Phi, kiếp này ta với ngươi không có duyên làm mẹ con, kiếp sau…”
“Kiếp sau cũng không cần.” Ta buộc bản thân quên đi một chút đau lòng, giọng điệu bình thản ngắt lời bà ta.
Bà dập đầu với ta: “Từ biệt Thái tử Phi.”
22.
Ba tháng sau, tất cả hành vi phạm tội của Thẩm Thái Phó đều được thẩm tra, nam giới trong nhà đều bị chém đầu, nữ quyến thì bị lưu đày.
Liễu Thị tự sát trong ngục.
Ta đưa Thẩm Di đến trước một ngôi miếu, chưa được mấy ngày, Thẩm Di đột nhiên tỉnh táo, gieo mình xuống giếng.
Ta tuy là con gái của Thái Phó nhưng vì có công trong việc hỗ trợ thiên tai cùng điều tra sổ sách, lại vừa sinh hạ Hoàng trưởng tôn nên Thánh Thượng cùng đại thần trong triều đều cho ta vô tội.
Trước lúc xử án một ngày, Thái tử nói cai ngục đến báo, Thẩm Thái Phó đột nhiên bị điên, nhất định đòi gặp mặt ta.
Ta liền đi.
Thẩm Thái Phó mặc áo tù nhân, vết máu trên người loang lổ, chắc chắn là đã trải qua cực hình để lấy lời khai.
Sau khi thấy ta, ông ta đột nhiên kích động, hai tay dùng sức kéo thanh chắn, nói: “Ta đêm qua nằm mơ, mơ thấy Di nhi mới là Thái tử Phi, còn ngươi chỉ là công cụ sinh sản của nó.”
Ta mặt không biến sắc nhìn ông ta, chỉ là lòng bàn tay không ngừng bóp chặt.
Ông ta giống như con rắn độc, ánh mắt không ngừng dò xét ta: “Hóa ra ngươi cũng mơ giấc mơ này.” Ông ta cười một cách lạ lùng rồi nói: “Thảo nào ngươi luôn có thể đi trước ta một bước.”
Ta thản nhiên gật đầu: “Cho nên ta thắng rồi.”
Ông ta như kẻ thua cuộc, sống lưng hơi cong xuống, ánh mắt đục ngầu.
Ta xoay người muốn rời đi, lại nghe thấy tiếng nói của ông ta vang vọng ở đằng sau: “Ngươi đừng vui mừng sớm, cho dù ngươi thắng thì ngươi vẫn là nữ nhi của ta.”
Ta dừng lại, cười nhẹ nói: “Thẩm Thái Phó, giờ cả nhà ngươi bị vùi lấp trong tù đày mà ta vẫn là Thái tử Phi, có thể thấy họ cũng không quan tâm ta mang dòng máu của Thẩm gia. Con gái của ngươi đã tự vẫn trong miếu, còn con trai của ngươi ngày mai cũng cùng ngươi lên đường. Thẩm phu nhân đã tự vẫn trong ngục từ lâu. Cũng coi như cả nhà ngươi được đoàn viên rồi.”
Ta tiếp tục đi ra khỏi nhà ngục, tiếng mắng chửi của ông ta cũng dần dần biến mất.
Ngoài cửa, thời tiết đã sớm rực rỡ, không khí náo nhiệt lộng lẫy.
-Hoàn-