Mười Năm Như Một Giấc Mộng - Chương 5
18.
Cả đêm, chúng tôi thật sự không làm gì, chỉ đơn thuần ngủ chung.
Sáng hôm sau, tôi thấy Tạ Hoài lén dán cao dán lên cánh tay, có vẻ anh đã giữ nguyên một tư thế suốt đêm, không dám cử động.
Nghĩ đến việc anh không ngủ ngon cả đêm, tôi không nhịn được mà bật cười.
Đấy, đây chính là cái giá của việc quá nghiêm túc.
Sau khi Tạ Hoài ra ngoài đi làm, tôi tranh thủ lúc con ngủ để kiểm tra số tiền tiết kiệm của mình, định mua một món quà đáp lễ cho anh.
Tôi đã tra giá của lọ nước hoa mà anh mang về tặng tôi sau chuyến công tác.
Đó là phiên bản giới hạn, không phải cứ có tiền là mua được, giá nhiều chữ số đến mức làm tôi thấy lạnh cả người.
Vậy tôi nên mua gì để đáp lại anh cho xứng đáng đây?
Kết quả, số dư trong tài khoản vượt xa dự đoán của tôi.
Tổng cộng hai triệu nhân dân tệ.
Tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Nhìn lại lịch sử giao dịch, tôi thấy vào ngày cưới của mình và Tạ Hoài vài tháng trước, tài khoản ngân hàng đã nhận được một khoản tiền lớn.
Vì quá bận, tôi đã bỏ qua tin nhắn thông báo.
Người chuyển khoản chính là mẹ của Trần Đông – mẹ chồng cũ của tôi.
Số tiền này bao gồm khoản bồi thường tai nạn giao thông của Trần Đông, cùng với tài sản của anh ấy.
Bà đã chuyển tất cả cho tôi.
Tôi nhìn số tiền trong tài khoản, sững sờ.
Không ngờ được rằng, người từng khóc lóc mắng tôi trong đám tang, đuổi tôi ra khỏi nhà, lại có thể để lại tất cả tiền bạc cho tôi.
Có lẽ bà đã biết tôi tái hôn.
Vài ngày sau, trong một cuộc trò chuyện với mẹ tôi, bà vô tình tiết lộ rằng mẹ của Trần Đông đã bệnh một thời gian.
Nếu bà đã đưa hết tiền cho tôi, vậy thì bà lấy gì để chữa bệnh?
Tôi muốn đi thăm bà.
Không phải vì tôi cao thượng hay gì, mà chỉ là hai ông bà chỉ có một đứa con trai là Trần Đông. Giờ họ đưa hết tài sản cho tôi, thì ai sẽ lo cho họ khi tuổi già?
Buổi tối, khi Tạ Hoài tan làm về nhà, tôi kể với anh chuyện này. Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ không đi.
Nhưng anh chỉ cúi đầu im lặng vài giây, sau đó nói:
“Đi thăm đi. Tôi sẽ mua ít quà bổ dưỡng, em mang theo. Để tôi bảo Tiểu Lý lái xe đưa em và Chiu Chiu đi.”
Anh ngừng lại một chút, rồi hỏi thêm:
“Chiu Chiu cũng đi chứ?”
Chưa đợi tôi trả lời, anh đã tự nhủ:
“Nên đi, dù sao họ cũng là ông bà của con bé.”
19.
Từ lần đầu tiên ngủ chung, mỗi đêm sau đó chúng tôi đều mặc định ngủ cùng giường.
Sau khi tắt đèn, anh thường ôm lấy tôi, vùi mặt vào sau gáy tôi.
Tâm trạng anh hôm nay có vẻ không tốt, chắc là vì chuyện tôi vẫn giữ liên lạc với cha mẹ của chồng trước.
Vừa định mở lời dỗ dành vài câu, người đàn ông vài giờ trước còn làm bộ không để tâm, giờ đây giọng nói trầm thấp, mang theo chút nặng nề:
“Em có thể… không đi thăm họ không?
“Tiền có thể chuyển thẳng cho họ. Nếu em lo lắng, tôi có thể bảo Tiểu Lý qua đó xem tình hình.”
Giọng nói run rẩy, gần như là van nài, mang theo sự hạ mình đầy yếu ớt.
Chẳng bao lâu sau, tôi cảm thấy sau gáy ươn ướt. Không biết là hơi thở của anh khi nói, hay thứ gì khác.
“Được.”
Tôi xoay người lại, không nhìn vào mặt anh, vòng tay ôm lấy anh.
“Nếu anh không muốn tôi đi, thì tôi sẽ không đi.”
Tạ Hoài thực sự rất thiếu cảm giác an toàn, điều này đã vượt xa mục đích ban đầu của cuộc hôn nhân giữa chúng tôi.
Tôi không tin lời anh từng nói lúc say rượu rằng anh thích tôi.
Hai người bạn học cũ đã lâu không gặp, một người là góa phụ mang theo đứa con nhỏ, làm sao đủ sức khiến anh vừa gặp đã yêu?
Tất cả những điều này, tôi chỉ có thể quy cho bản năng chiếm hữu của đàn ông. Rốt cuộc, chẳng ai muốn vợ mình còn dính líu đến gia đình chồng trước.
Đầu của Tạ Hoài vùi vào ngực tôi, gần như cả cơ thể anh đè lên tôi.
Thậm chí, tôi còn cảm nhận được một sự khác biệt nào đó.
… Ừm, điều kiện khá tốt.
Trong đầu tôi toàn những suy nghĩ không nên nghĩ, còn anh thì vẫn đang u sầu, đáng thương lẩm bẩm xin lỗi:
“Xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi với tôi.”
“Em có giận tôi không?”
Chắc không ai biết rằng, Tạ Hoài thực sự rất giống một chú chó ngoan ngoãn.
Tôi khẽ xoa đầu anh:
“Anh là chồng tôi, tôi nghe lời anh.”
Anh ngượng ngùng, không nói thêm lời nào.
Nghĩ lại, đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn tôi gọi anh là “chồng”.
Theo bản năng, tay tôi trượt đến tai anh, khẽ véo một chút.
Mềm mại và nóng ấm.
Anh phát ra một tiếng rên nhỏ đầy kiềm chế, cánh tay đang ôm lấy eo tôi siết chặt hơn.
“Tạ Hoài, anh… khụ… ừm…” Tôi ngầm ám chỉ đôi chút.
Lời vừa dứt, anh bật dậy như lò xo, vội vàng buông một câu “Xin lỗi”, rồi lúng túng lao vào phòng tắm.
Tôi nghiến răng.
Không phải là được hay sao?
Vợ đã nằm ngay cạnh, anh còn nghiêm túc như vậy làm gì chứ?
Khi anh bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt anh không dám nhìn tôi, trốn tránh rõ ràng.
Tôi nhìn anh đầy ẩn ý:
“Không sao chứ?”
“Gì cơ?”
“Anh ở trong phòng tắm gần cả tiếng rồi đấy.”
Lần này anh hiểu ý tôi, toàn thân đỏ ửng như gấc, từ “người da vàng” chuyển thành “người da đỏ”.
Tôi không nhịn được bật cười, nhìn dáng vẻ anh xấu hổ, liền tắt đèn rồi trèo lên giường nằm.
Nhưng lần này, anh không ôm tôi nữa.
20.
Tạ Hoài là một người rất tốt, tốt đến mức tôi gần như quên mất Trần Đông trong tâm trí mình.
Nhưng lời nhắc sinh nhật của Trần Đông trên điện thoại, vốn bị tôi quên xóa, lại kéo anh ấy trở về trong ký ức tôi.
Cùng với lời nhắc đó là một bức ảnh của anh.
Những bức ảnh của Trần Đông đã bị tôi xóa sạch khi quyết định kết hôn với Tạ Hoài.
Nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ đầy nụ cười của anh trong bức ảnh, lòng tôi bất chợt lạnh đi.
Như thể anh đang nhắc nhở tôi, ngay khi tôi cảm thấy yên ổn nhất.
Nhắc nhở tôi về cách anh đã ra đi.
Nhắc nhở tôi rằng đừng quên anh.
Ở bên Trần Đông thực sự rất hạnh phúc.
Dù anh không giàu có như Tạ Hoài, anh luôn biết cách tạo bất ngờ cho tôi.
Không thể nghi ngờ rằng chúng tôi đã từng yêu nhau rất nhiều.
Yêu đến mức tôi từng nghĩ rằng chúng tôi sẽ mãi mãi không chia lìa.
Khi mới kết hôn với Tạ Hoài, tôi vẫn thường mơ thấy Trần Đông.
Trong giấc mơ, anh ôm con gái, trêu đùa vui vẻ.
Nhưng thực tế thì, Trần Đông đã qua đời khi con bé còn chưa đầy một tháng tuổi.
Con bé thậm chí sẽ không bao giờ nhớ được cha ruột của mình.
Con người ta luôn phải hướng về phía trước.
Tạ Hoài rất tốt, tôi không thể phụ lòng anh.
Tôi cũng không thể mãi bị giam cầm trong những ký ức mơ hồ, xa vời.
Để có thể buông bỏ hoàn toàn, tôi đã giấu Tạ Hoài, lặng lẽ đến nghĩa trang gặp Trần Đông lần cuối.
Tôi mang theo hoa tươi và một chiếc bánh sinh nhật.
Đứng trước mộ anh, tôi nói:
“Con gái và em hiện tại đều rất hạnh phúc.
“Em đã tái hôn, Tạ Hoài chăm sóc hai mẹ con rất tốt.
“Trần Đông, em muốn bước tiếp rồi.”
21.
Trên đường về nhà, tôi đã mua một món quà tặng cho Tạ Hoài.
Như thể vừa thoát khỏi những ràng buộc cuối cùng, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Để tạo bất ngờ cho anh, tôi nghĩ xem nên giấu quà ở đâu cho hợp lý.
Khi đẩy cửa bước vào phòng làm việc, tôi nhìn thấy một cuốn nhật ký chưa được đóng lại trên bàn.
Ngày ghi trên trang cuối là tối qua.
Những dòng chữ mạnh mẽ và rõ ràng ghi lại vài dòng ngắn ngủi:
【Ngày mai là sinh nhật của anh ấy, Mạnh Đường sẽ đi thăm anh ấy sao?】
Tim tôi khựng lại.
Thì ra, anh biết hết.
Sự tò mò trỗi dậy, tôi lật xem những trang trước.
Cuốn nhật ký dày cộp, bắt đầu từ mười năm trước.
Mười năm trước, chúng tôi còn là học sinh trung học.
Từ thời trung học, đến đại học, rồi đi làm.
Trong suốt mười năm đó, anh không ghi nhật ký mỗi ngày, nhưng trong mỗi trang đều có tên tôi.
Từ những dòng ngây ngô của một mối tình đơn phương, đến sự vui mừng lén lút khi đoán được điều gì đó, rồi cả nỗi buồn khi chia xa.
Trang nhật ký ngắn nhất viết:
【Cô ấy đã kết hôn.】
Những trang sau đó bị bụi phủ kín trong vài năm, cho đến buổi họp lớp, cuốn nhật ký mới được mở ra và viết tiếp.
【Tôi lại gặp cô ấy. Chồng cô ấy đã qua đời, cô ấy mang theo con. Tôi muốn chăm sóc cô ấy.】
【Tôi muốn kết hôn với cô ấy.】
【Tôi đã cầu hôn cô ấy. Có phải quá đường đột không? Nhưng tôi không thể chờ được nữa. Tôi đã chờ đợi mười năm rồi.】
【Cô ấy không muốn tổ chức đám cưới. Có phải cô ấy không muốn người khác biết chúng tôi đã kết hôn không?】
【Chiu Chiu không thích tôi.】
【Tôi không biết đổi họ cho con bé có quá nhẫn tâm không, nhưng tôi muốn Chiu Chiu trở thành con của tôi.】
【Tôi là một kẻ ích kỷ, xin lỗi.】
Những trang giấy dày đặc chữ, lấp kín bằng tất cả những tình yêu và giằng xé mà anh chưa bao giờ để lộ.
Cuốn nhật ký dày cộm, nhưng mỗi trang đều viết rất ít chữ.
Khi đọc hết, tôi mới nhận ra nước mắt mình đã rơi từ lúc nào không hay.
Rõ ràng tôi không muốn khóc, nhưng tim tôi đau thắt, ngột ngạt, như thể chìm trong nước.
Tôi chưa từng biết anh thích tôi.
Anh cũng chưa bao giờ nói ra điều đó một cách trực tiếp.
Nhưng tình cảm ấy lại ẩn giấu trong từng chi tiết nhỏ bé.
Trong cuốn nhật ký có một dòng:
【Tôi là một kẻ nhát gan. Nếu tôi dũng cảm hơn một chút, liệu người kết hôn với Mạnh Đường có phải là tôi không?】
Nước mắt rơi trên cuốn nhật ký, để lại những vệt ẩm ướt làm giấy nhăn nheo.
Ngày anh say rượu và nói thích tôi, thì ra không phải lời nói nhảm.
Kết hôn với tôi, cũng không phải để đối phó với gia đình.
Tất cả sự dè dặt và cẩn thận của anh, đều là vì anh coi trọng tôi như một điều quý giá đã mất đi, nay lại tìm lại được.
Bên ngoài trời đã tối. Tôi lau khô nước mắt, lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn gặp ngay anh.
Cảm giác xao động dịu dàng trong lồng ngực này, không phải vì cuốn nhật ký.
Mà vì người viết nó là Tạ Hoài.
Sự quan tâm, tình yêu của anh, và cả cách anh yêu thương Chiu Chiu, tất cả đều là chìa khóa mở cửa trái tim tôi.
Chưa kịp đi tìm anh, Tiểu Lý đã đưa một Tạ Hoài say mèm không biết trời đất về nhà.
“Sao lại uống say nữa rồi?”
Tiểu Lý cười ngượng:
“Tạ tổng hôm nay tâm trạng không tốt, uống liên tục trong bữa tiệc.”
“Cảm ơn anh.”
Tôi đỡ lấy anh từ vai Tiểu Lý, vất vả dìu anh ngồi xuống sofa.
Đang định rót một cốc nước cho anh, anh bỗng kéo tôi lại, ôm chặt lấy tôi.
Tôi sững người, hỏi anh:
“Tạ Hoài, anh có muốn uống chút nước không?”
Anh lắc đầu, giọng nghẹn ngào dần hóa thành tiếng khóc không thành lời.
Cả người anh run rẩy.
“Tôi biết em vẫn không thể quên được anh ấy, tôi biết tôi không thể so sánh với một người đã khuất.
“Nhưng liệu em có thể… có thể thích tôi một chút không?”
Anh đang cầu xin, van nài lòng trắc ẩn của tôi.
Nhưng tình cảm đâu phải thứ có thể dựa vào lòng thương hại mà sinh ra.
Tôi nâng khuôn mặt anh lên, trông anh thật đáng thương, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt ướt đẫm hàng mi.
Tôi nhìn anh một cách nghiêm túc:
“Tạ Hoài, anh có thích tôi không?”
Anh gật đầu thật mạnh, giữ chặt lấy cổ tay tôi, không buông:
“Thích. Tôi thích em.
“Tôi yêu em.”
Người đàn ông có địa vị cao sang, nhưng lời nói ra lại mang đầy sự hèn mọn của một kẻ thấp kém.
Khi tận tai nghe anh nói ra chữ “yêu”, trái tim tôi không tránh khỏi một nhịp rung động mạnh mẽ.
Sợ rằng anh sẽ quên hết mọi chuyện sau khi tỉnh rượu, tôi vội lấy điện thoại ra quay lại.
“Tạ Hoài, anh nói lại lần nữa, anh yêu ai?”
Anh nhìn vào camera, như một học sinh tiểu học giơ tay trả lời:
“Tôi, tôi yêu Mạnh Đường.”
“Tại sao anh yêu Mạnh Đường?”
Anh cúi đầu suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Không biết.
“Chỉ vì cô ấy là Mạnh Đường.”
Tình yêu không cần quá nhiều lý do. Chỉ vì tôi là tôi, nên anh yêu.
Hốc mắt tôi nóng lên:
“Vậy tại sao trước đây anh không tỏ tình với tôi?”
Dù bây giờ hỏi những điều này không còn ý nghĩa gì, cuộc đời đã định sẵn con đường của nó. Nhưng tôi vẫn rất tò mò.
“Không dám.
“Cô ấy từng nói… cô ấy không thích tôi.”
Tôi khựng lại.
Dưới lời nhắc của anh, ký ức chợt ùa về.
Đó là mùa hè năm lớp 12, tôi và bạn bè trò chuyện, có người nói rằng người thích Tạ Hoài có thể xếp thành vòng quanh sân thể dục.
Bạn tôi hỏi tôi thích kiểu người như thế nào, tôi cười nói:
“Dù sao cũng không phải kiểu như Tạ Hoài.”
Câu nói ấy vốn chỉ là đùa, nhưng bị Tạ Hoài tình cờ nghe được khi đi ngang qua.
Ngoài chút ngượng ngùng lúc đó, không ai trong chúng tôi để tâm.
Thế mà câu nói ấy lại được anh ghi nhớ suốt bao nhiêu năm.
Tình huống vốn dĩ rất cảm động, nhưng vì câu chuyện này mà tôi bật cười.
“Tạ Hoài, anh thật là nhỏ mọn.”
Anh gật đầu, thẳng thắn thừa nhận:
“Đúng, tôi là kẻ nhỏ mọn.
“Tôi rất ghen tị với Trần Đông.
“Anh ấy có thể hẹn hò với em, có thể kết hôn với em.”
Anh lại ôm lấy eo tôi, áp mặt vào bụng tôi, thở dài thật sâu:
“Nhưng bây giờ, cuối cùng em cũng là của tôi rồi.”
22.
Sáng hôm sau, khi anh tỉnh lại, tôi bật video hôm qua quay lại để chiếu lặp đi lặp lại cho anh xem.
“Đây là ai thế nhỉ? Hóa ra là Tạ tổng à.
“Tạ tổng còn khóc nữa, chắc là chịu ấm ức lắm nhỉ?
“Ủa, anh lấy gối che mặt làm gì? Anh xấu hổ à?”
Cả người Tạ Hoài đỏ bừng lên. Tôi càng trêu chọc, anh càng xấu hổ, khiến tôi cười đến chảy cả nước mắt.
Có lẽ tôi cười quá đáng quá, Tạ Hoài đột nhiên nắm tay tôi, ấn tôi xuống dưới người anh.
“Không được cười nữa.”
“Sao nào? Cười thì anh định dùng gậy đánh tôi chắc?”
Anh vừa định nói gì đó, rồi nhận ra ý tôi là gì, anh khựng lại, hô hấp trở nên nặng nề hơn, cả nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên.
Một người đàn ông hai mấy tuổi, lại thuần khiết đến mức như một tờ giấy trắng.
“Không được nói những lời như thế nữa.”
Tôi nhướng mày:
“Nếu nói thì anh định làm gì?”
Đôi mắt anh sâu thẳm, mồ hôi lấm tấm, bàn tay bất giác đặt lên eo tôi.
Nghiến răng nói:
“Nếu em còn nói, tôi sẽ… xử lý em đấy.”
Tôi rất tò mò, một người nghiêm túc như Tạ Hoài sẽ “xử lý” tôi thế nào.
Vậy nên, buổi tối khi ngủ, tôi cố ý khều anh một cái.
Anh đột ngột ngồi dậy, ánh mắt phức tạp nhìn tôi vài giây, sau đó đứng dậy mặc quần áo, rời khỏi phòng.
Tôi tưởng mình trêu anh đến mức anh giận thật:
“Anh đi đâu đấy?”
“Xuống lầu mua… đồ.”
Mùi đào, siêu mỏng, 0.01.
Sự thật chứng minh mẹ tôi đã sai.
Thể lực của Tạ Hoài rất tốt.
Tốt đến mức khiến tôi không nói nên lời.
Bị kiềm nén bao nhiêu năm, cuối cùng anh đã dốc hết trong một lần.
23.
Số tiền mẹ Trần Đông gửi, tôi đã chuyển trả lại cho bà. Bà không nói gì cả.
Sinh nhật một tuổi của Chiu Chiu, Tạ Hoài tổ chức rất hoành tráng. Anh thực sự coi Chiu Chiu như con ruột của mình.
Sau bữa tiệc, tôi hỏi anh:
“Anh có muốn tổ chức lại một đám cưới không?”
Anh ngơ ngác nhìn tôi rất lâu, mắt hơi đỏ, rồi ôm chặt lấy tôi:
“Muốn.”
Đám cưới mời rất nhiều bạn học cũ. Biết tôi và Tạ Hoài ở bên nhau, phần lớn đều tỏ ra ngạc nhiên.
Chỉ có lớp trưởng uống say, buột miệng nói:
“Tôi đã biết từ lâu là Tạ Hoài thích Mạnh Đường mà. Ngày họp lớp, cậu ấy còn bắt tôi nhất định phải gọi Mạnh Đường ra. Nói thế nào, tôi cũng coi như nửa người mai mối đấy nhé.”
Tôi nhìn Tạ Hoài đang tỏ vẻ chột dạ, nửa cười nửa không:
“Chuyện đưa tôi về nhà sau buổi gặp mặt cũng là anh sắp đặt sẵn đúng không?”
Anh dứt khoát thừa nhận:
“Phải.
“Tôi luôn có ý đồ với em, tôi có tội.”
Trong lời tuyên thệ ở lễ cưới, Tạ Hoài rơi nước mắt.
Tôi từng rơi vào bóng tối vô tận.
Cho đến khi ánh trăng soi sáng.
Mới biết rằng con đường phía trước vẫn luôn ở dưới chân mình.
— Hoàn —